Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 212

Đêm đã khuya, chè cháo gì cũng đã ăn, ba cô gái xinh đẹp mang mặt xám xịt trở lại phòng ngủ, trơ mắt nhìn An Phùng Tiên bị kéo vào một căn phòng ngủ khác, trong lòng vô cùng buồn bực.
- Đây là cái gì nha? Lớn trở lại rồi, nhỏ phải đứng một bên nhìn sao?


Hạ Mạt Mạt thẳng tính, nói ra lời trong lòng Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân, chỉ vì hai người lớn này là mẫu thân của các nàng, Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân tự nhiên giận mà không dám nói gì:
- Tớ còn phải dựa vào mẹ để ăn cơm à nha.


Dụ Mỹ Nhân giải thích, kỳ thực nàng yêu mẫu thân vượt xa yêu An Phùng Tiên, nếu mẫu thân thích An Phùng Tiên, làm nữ nhi há có thể tranh đoạt sao?Bối Nhị Nhị thở dài một tiếng:
- Mẹ tớ cũng rất xấu rồi, nàng có ba còn chẳng biết liêm sỉ như vậy, nếu để cho ba tớ biết thì hỏng bét.


Hạ Mạt Mạt cũng không vô lo lắng:
- Nhị Nhị, cậu định nói cho ba cậu biết, mẹ cậu cùng An lão sư yêu đương vụng trộm với nhau sao?
Bối Nhị Nhị mở to hai mắt nhìn:
- Tớ đương nhiên sẽ không nói, nhưng nói không chừng chính các cậu sẽ nói ra.
Dụ Mỹ Nhân cùng Hạ Mạt Mạt vội vàng thề:


- Chúng tớ chắc chắn sẽ không nói lung tung.
Bối Nhị Nhị quơ quơ cái đầu nhỏ:
- Chỉ cần các cậu không nói thì không cần lo lắng, ta sẽ giúp mẹ che giấu.
Dụ Mỹ Nhân hiếu kỳ hỏi:
- Cậu trước đây cũng giúp mẹ cậu che giấu sao?
Bối Nhị Nhị hơi giận:


- Chưa từng có, mẹ tớ suốt ngày đều ở nhà, rất ít đi ra ngoài, như cá chậu chim lồng vậy đó, lần trước chúng ta đi Lục Thảo Môi chơi trò chơi, tớ cầu xin mẹ thời gian thật dài, mẹ đều không đi, nghĩ không ra An lão sư lần đầu tiên tới nhà tớ, đã câu dẫn được mẹ, tớ lúc đó vẫn chưa hay biết gì, thực sự là đáng sợ.


Dụ Mỹ Nhân bỡn cợt nói:
- Viện Viện A di dáng dấp quá xinh đẹp, cũng khó trách An lão sư thích nàng. Nàng cũng thích An lão sư, vừa rồi lúc ăn cơm, bọn họ còn dùng chân trêu chọc đến trêu chọc đi. Mún ói!
Bối Nhị Nhị cong miệng lắc đầu:


- Ai! An lão sư rất háo sắc, thật là không có cảm giác an toàn, tớ thật muốn rời thầy ấy đi.
Dụ Mỹ Nhân nhất thời nhiệt huyết sôi trào:
- Nhị Nhị, tớ kiên quyết ủng hộ cậu.
Hạ Mạt Mạt cầm tay nhỏ bé của Bối Nhị Nhị, rất thành khẩn nói:


- Ân, Nhị Nhị, tớ cũng vậy kiên quyết ủng hộ cậu nha. Đi luôn đi.
Không nghĩ tới Bối Nhị Nhị đang nói bỗng chuyển giọng, lại thở dài nói:
- Đáng tiếc tớ đã thất thân cho An lão sư, gạo đã nấu cơm, hiện tại muốn rời khỏi thầy ấy, sẽ thua lỗ lớn.
- Xí, nói hồi lâu, vẫn là không nỡ bỏ.


Dụ Mỹ Nhân cùng Hạ Mạt Mạt đầy vẻ mặt thất vọng.Bối Nhị Nhị suy nghĩ nhanh quay ngược trở lại, cho ra một kiến nghị tốt:


- Mạt Mạt cậu có thể rời An lão sư a, cậu vẫn còn là xử nữ, chỉ bất quá ƈúƈ ɦσα không phải mà thôi, cái này cũng không trọng yếu, dù sao đó cũng là địa phương để đại tiện.


Hạ Mạt Mạt sắc mặt đại biến, chơi ƈúƈ ɦσα cùng An Phùng Tiên một lần, chẳng những đại tiện đau đớn, còn bị hai hảo bằng hữu chọc làm trò cười, nàng lạnh lùng nói:
- Tớ thế nào cảm giác cái miệng Nhị Nhị càng ngày càng dơ bẩn vậy?
Bối Nhị Nhị đắc ý cười duyên:


- Khanh khách… Cậu thì không dơ sao? Ngực lớn hông bằng người ta, lại len lén đệm hai tầng áo ngực, phi! Chêm mười miếng cũng đều vô dụng rồi, An lão sư thích cởi sạch rồi sờ, cởi bỏ áo ngực ra, còn chưa phải là lộ nguyên hình sao?
Hạ Mạt Mạt cả người phát run:


- Tức chết tớ rồi, bộ ngực Bối Nhị Nhị cậu là lớn một chút, nhưng cũng chỉ là lớn một chút như vậy, dựa vào cái gì nói tớ chêm ngực là vì để so với cậu? Có buồn nôn hay không nha? Kỳ thực chúng ta đều rõ ràng, иɦũ ɦσα của cậu tuy lớn, nhưng thiếu rắn chắc, bánh bao với bánh màn thầu là khác nhau nhé, của cậu là bánh bao, của tớ cùng cá cá chính là bánh màn thầu.


- Ha ha ha…
Dụ Mỹ Nhân cười lật trên mặt đất.
- Cậu… Cậu…
Trên mặt Bối Nhị Nhị màu sắc so với gan lợn không sai biệt lắm.Trả thù thực sự vui sướng, Hạ Mạt Mạt thừa thắng xông lên:
- Không phục sao? So lại một lần nha.
- So thì so.
... đọc truyện Thầy Giáo Lưu Manh tại website: MyTruyen .com


Bối Nhị Nhị dĩ nhiên không phải trái hồng mềm, lời vừa ra khỏi miệng, lập tức cởi y phục xuống.Hạ Mạt Mạt khơi mào chiến tranh há lại tỏ ra yếu kém, cũng vậy lập tức cởi áo quần dây lưng, trong lúc nhất thời, trong phòng ngủ xiêm y rơi lả tả, phù dung nỡ rộ, hai thiếu nữ lõa thể đẹp không sao tả xiết tại dưới ánh đèn đều trắng đến hoa mắt, đẹp đến khó có thể dùng văn chương hình dung, hai người vóc người đều đẹp đến phát điên, tăng một phần thì to, giảm một phần thì gầy, vừa vặn, thực sự là báu vật thượng thiên ban cho, ngay cả Dụ Mỹ Nhân ở bên cạnh cũng âm thầm đố kỵ.


- Gọi Mỹ Nhân đến bình phán sao?.
Bối Nhị Nhị đĩnh bộ ngực ngạo nhân, trắng mịn đầu иɦũ ɦσα hầu như thọt tới trên иɦũ ɦσα Hạ Mạt Mạt.Hạ Mạt Mạt bắt chéo thon dài đùi đẹp:
- Tốt.


Dụ Mỹ Nhân âm thầm buồn cười, dù sao cũng trong phòng ngủ không có người thứ tư, nàng không làm trọng tài thì người nào làm bình phán?Ưu nhã đứng lên, Dụ Mỹ Nhân đi tới giữa Bối Nhị Nhị cùng Hạ Mạt Mạt ngó trái nhìn phải, sờ trên sờ dưới, hai tay nắm bóp hai con nhũ phong đầy ắp cao vót khẽ xoa, bóp đến ngay cả mình đều mặt đỏ, Bối Nhị Nhị cùng Hạ Mạt Mạt liền càng không cần phải nói, cả người run rẩy, nhưng đều cắn răng kiên trì, thề phải so sánh cao thấp cùng đối phương.Đây thật là làm khó Dụ Mỹ Nhân, hai cô này đều là hảo bằng hữu đốt nhang bái thiên địa, hai người thân cao đều là 166 cm, hai người đều gợi cảm xinh đẹp, hai người nhũ phong đều không sai biệt lắm, ngay cả đầu иɦũ ɦσα của hai người đều là tươi mới phấn hồng như vậy, lớn nhỏ gần giống.Bất đồng duy nhất địa phương chính là Bối Nhị Nhị ngực hơi chút đầy ắp hơn một chút, mà Hạ Mạt Mạt thon thả hơn một chút, nhưng đều phù hợp với khí chất mỗi người, Bối Nhị Nhị là hình thức diễm lệ, nhục cảm một chút; Hạ Mạt Mạt hình thức thanh tú, thon thả một chút càng lộ ra phiêu dật, thục ưu thục kém, thực sự khó có thể bình phán.Bỗng nhiên, Dụ Mỹ Nhân lộ ra dáng tươi cười giảo hoạt, nàng làm bộ thở dài nói:


- Ai! Chớ phiền tớ, các cậu đi tìm An lão sư hỏi đi thôi, tớ không có biện pháp.
Hạ Mạt Mạt có chút nóng nảy, nàng đối với mình có tự tin rất lớn:
- Cá cá, lẽ nào cậu không cảm thấy bộ ngực Nhị Nhị không có bền chắc bằng tớ à?
Dụ Mỹ Nhân đảo mắt, hỏi:


- Như vậy là иɦũ ɦσα của cậu rắn chắc hay là gạch rắn chắc đâu nè?
Hạ Mạt Mạt trả lời ngay:
- Đó là đương nhiên là gạch.
Dụ Mỹ Nhân nhàn nhạt nói:


- Chính là vậy a, nếu mà rắn chắc chính là xinh đẹp, vậy thì gạch liền so với иɦũ ɦσα của cậu xinh đẹp hơn, cho nên, chúng ta không có khả năng dùng rắn chắc hay không rắn chắc liền kết luận người nào tốt người nào kém, tớ cảm thấy Nhị Nhị bộ ngực rất đẹp, xúc cảm tốt lắm.


Hạ Mạt Mạt thật bất ngờ, nàng cúi đầu quan sát một chút hai trái đào tiên của mình đồng dạng ngổng cao mười phần, hỏi:
- Vậy… Vậy của tớ không đẹp?
Dụ Mỹ Nhân gật đầu:


- Cũng đẹp, chỉ là… Chỉ là thời Đường triều có một bài thơ nổi tiếng có câu: 『phấn lan ngực tuyết áp mai 』 để mô tả về bộ ngực trắng và mềm của người con gái. Nghe rõ chưa, là trắng và mềm, không phải là rắn chắc, cho nên thật sự muốn phân ra cái cao thấp, hẳn là phải dùng góc độ của đàn ông đi bình phán ưu khuyết nữ nhân bộ ngực. Nói như vậy có lẽ ngực của Nhị Nhị tương đối được điểm cao hơn.


Bối Nhị Nhị không khỏi vui mừng cực độ:
- Khanh khách…
Cá cá nói ra công đạo rồi đó.Hạ Mạt Mạt chịu đả kich rất sâu, tuy rằng không cam lòng, cũng cảm thấy Dụ Mỹ Nhân nói rất có đạo lý, trong mắt đố kị cũng càng quá mức hơn:


- Thì ra như vậy, hừ! Trách không được An lão sư cưng chiều nàng như vậy.
Dụ Mỹ Nhân âm nhu nói:
- Cậu cũng đừng trách An lão sư, muốn trách thì trách chính cậu đó.
Hạ Mạt Mạt nghi hoặc không giải thích được:
- Trách bản thân tớ sao?