Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 204

Dụ Mỹ Nhân vừa cầm đến một chiếc qυầи ɭót mới tinh, lại bị màn liếc mắt đưa tình trước mắt khiến cho nàng đố kỵ đến mức mím chặt cái miệng nhỏ nhắn.An Phùng Tiên ôm lấy mỹ nhân, mảy may cũng không nguyện buông tay, trên thân thể mềm nhũn Hạ Mạt Mạt của bần thần nửa ngày, hắn đem đại nhục bổng dẫn hướng về phía vùng cấm thần bí, nàng thậm chí cảm nhận được miệng lỗ huyệt non mềm đang có một cây thịt trụ nóng dí vào.


- Không được, kiên quyết không thể để cho An lão sư thực hiện được.


Hạ Mạt Mạt nhanh chóng thoát khỏi đại nhục bổng truy đuổi, hạ thể dời đi, leo lên ở trên bụng An Phùng Tiên.An Phùng Tiên lập tức cảm thụ đc đám lông tơ mềm mại mà ướt át dưới rốn này, trong lòng thương tiếc, nhịn không được hỏi:


- Lông huyệt của Mạt Mạt thật xinh đẹp, vừa đen, lại dày đặc và mượt nha.
Hạ Mạt Mạt hung hăng trừng mắt hắn một cái:
- Mắc mớ gì tới thầy?
An Phùng Tiên hôn một cái vào cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận của nàng:
- Để cho An lão sư sờ sờ mấy cái.
Hạ Mạt Mạt mạnh mẽ lắc đầu:


- Không cho.
An Phùng Tiên cười nói:
- Không cho tôi sờ lông chim, lão sư cũng không trả lại qυầи ɭót cho em nha.
Hạ Mạt Mạt cảm giác cây thịt trụ lại dính sát, nàng vội vàng thỏa hiệp:
- Vậy thầy chỉ có thể sờ một cái.
An Phùng Tiên mừng rỡ:
- Sờ một cái thì sờ một cái.


Nghĩ thầm, vừa rồi tùy tiện sờ thân thể một cái đã mềm nhũn, hiện tại cho mình chăm chú sờ, tôi không đem cô sờ thành ɖâʍ phụ liền uổng cho cái tên gọi An Phùng Tiên! Tay hắn vừa trợt, bàn tay hắn đắp lên vùng cấm xử nữ của Hạ Mạt Mạt, ngón tay thọt tới miệng huyệt, khiêu khích cánh hoa, búp hoa cùng nhụy hoa,… Hạ Mạt Mạt hét to một tiếng, muốn chạy trốn, nhưng bởi vì thân thể mềm nhũn, ngoan ngoãn tiếp nhận ngón tay của An Phùng Tiên lăng nhục:


- A… Đã nói là sờ lông chim, thế nào lại sờ nơi đó đâu nè? Mau buông tay, ôi chao, ôi chao, thật là ngứa, nhanh lấy tay ra, a, An lão sư, xin thầy buông tay, ôi chao, ôi chao, thầy đừng nhào nặn như vậy mà!
An Phùng Tiên ôn nhu hỏi:
- Có đúng là rất thoải mái không?


Hạ Mạt Mạt dành dụm lực lượng, đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ cấu tại trên lòng ngực rắn chắc của An Phùng Tiên:
- Khó chịu chết mất, a…
- Lần này thoải mái sao?


An Phùng Tiên cười gian không dứt, ngón tay lại dùng sức văn vê, xoa, mài, thọc,.. làm cho Hạ Mạt Mạt khiến cho thở hồng hộc, gò má phấn nóng bừng.Mắt thấy Mạt Mạt sắp muốn đầu hàng, An Phùng Tiên lại tăng thêm một chiêu, dùng ngón giữa dọc theo miệng huyệt non mềm đánh vòng vòng, mới hai vòng, Hạ Mạt Mạt liền đột nhiên giang hai cánh tay ôm lấy cổ An Phùng Tiên, cái miệng nhỏ nhắn trong liên tục nỉ non:


- A…. An lão sư… Ngứa quá.
An Phùng Tiên nở nụ cười, hắn sắp chinh phục được rồi, sắp lấy được thỏa mãn, Hạ Mạt Mạt là đóa hoa hắn muốn hái sau cùng, một đóa hoa tươi, chưa có ai chạm vào.
- An lão sư, thầy không có khả năng như vậy.


Hạ Mạt Mạt đã sắp tan vỡ, một chút lý trí còn sót lạt không đủ để chống lại tay cao thủ ve vãn, đại nhục bổng đã bồi hồi trước cửa cánh hoa non mềm, nhiều lần, quy đầu to lớn đều đã đâm căng ra cánh hoa, suýt chút nữa là thọt vào.
- Đem quần áo cởi ra sao?, toàn là mồ hôi.


An Phùng Tiên muốn lột luôn nội y trên người Hạ Mạt Mạt.
- Cởi ra liền tя͢ần ͙tя͢uồng hết mất.
Hạ Mạt Mạt như nửa mê nửa tỉnh, giơ hai cánh tay lên, mặc cho An Phùng Tiên đem nàng cởi cái sạch trơn.


- An lão sư tя͢ần ͙tя͢uồng, Cá cá tя͢ần ͙tя͢uồng, Nhị Nhị cũng vậy tя͢ần ͙tя͢uồng, còn thiếu Mạt Mạt không có tя͢ần ͙tя͢uồng à nha.


An Phùng Tiên một bên ôn nhu xúi giục, một bên đem Hạ Mạt Mạt đặt ngang ở giường, tách ra cặp đùi đẹp mê người, An Phùng Tiên đem đại nhục bổng thọt tới lỗ huyệt, hết thảy đều trong dự liệu, Hạ Mạt Mạt liền sắp mất đi trinh tiết thần thánh nhất của nàng.Hạ Mạt Mạt nửa híp mắt, sâu kín hỏi:


- An lão sư, nơi này là lầu mấy?
An Phùng Tiên sửng sốt, trả lời:
- Lầu bốn.
Hạ Mạt Mạt thẳng tắp mà nhìn An Phùng Tiên, nói:
- Nếu mà thầy làm nhục em, em liền nhảy xuống từ nơi này, em nói được thì làm được.
- A đù? Vì sao?


An Phùng Tiên thất kinh, hắn tuyệt đối tin tưởng Hạ Mạt Mạt nói được thì làm được.Hạ Mạt Mạt ưu thương nói:
- Bởi vì em không muốn mất thầy, chỉ cần một ngày thầy không có được em, thầy sẽ chỉ vẫn để ý đến em.
An Phùng Tiên dở khóc dở cười:


- An lão sư đạt được Mạt Mạt, sẽ càng để ý tới Mạt Mạt, sẽ càng yêu Mạt Mạt hơn.
Hạ Mạt Mạt lắc đầu:
- Em éo tin.
An Phùng Tiên dựng thẳng ba ngón tay, nói:
- An lão sư thề.
Hạ Mạt Mạt vẫn lắc đầu:
- Yêu cầu của em thầy đều làm không được, làm sao em có thể tin tưởng thầy?


An Phùng Tiên bất đắc dĩ, biết Hạ Mạt Mạt tính cách quật cường, ép nàng quá mức chỉ sẽ hoàn toàn phản tác dụng, hay là chậm rãi chờ cơ hội sao?, hắn thở dài một tiếng:


- Ách… An lão sư nhất định có thể làm được, trừ phi Mạt Mạt yêu cầu làʍ ȶìиɦ cùng An lão sư, bằng không An lão sư nhất định sẽ không đem cây gậy to bỏ vào trong lỗ huyệt nhỏ của em.
- Ân.


Hạ Mạt Mạt lộ ra ánh mắt đắc ý, có một loại nữ nhân, chẳng những thích bị nam nhân chinh phục, còn thích chinh phục nam nhân, Hạ Mạt Mạt thuộc về loại hình con gái này, có người quy nạp cho nó một cái tên gọi: “Nữ hoàng”.An Phùng Tiên cũng định buông tha nàng, vẫn thuận miệng hỏi:


- À quên, Em thích bị người khác ɭϊếʍƈ đít à?
Hạ Mạt Mạt xấu hổ đỏ mặt, vội vàng phủ nhận:
- Không có… Không có mà.
An Phùng Tiên đưa ra yêu cầu kỳ quái:
- Để cho An lão sư ɭϊếʍƈ thử cái nha?
Hạ Mạt Mạt lớn tiếng nói:
- Không…!!!