Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 197

- À, là mấy người trên lầu đang sửa chữa nhà cửa, gõ đục đánh đóng,… không thể tránh được.


An Phùng Tiên vừa nói dối với Dụ Mạn Đình, một bên hướng Dụ Mỹ Nhân chớp mắt, dường như đang cỗ vũ nàng dùng sức một chút, lớn mật một chút, Dụ Mỹ Nhân vốn thông tuệ tự nhiên có thể cảm nhận được An lão sư giựt giây. Mím cái miệng nhỏ nhắn cười yếu ớt, cây roi da trong tay Dụ Mỹ Nhân lại một lần nữa hạ xuống, tiên đánh vào trên đùi An Phùng Tiên, phát sinh 1 tiếng thanh thúy “Phách ba”.Bên cạnh, Bối Nhị Nhị mở to hai mắt nhìn, giật mình nhìn một màn tàn nhẫn kia, mỗi một phát roi hạ xuống, không chỉ có đánh vào trên người An Phùng Tiên, cũng giống như đánh vào nàng Bối Nhị Nhị, nàng đung đưa đầu nhỏ, nghi hoặc không giải thích được:


- Lẽ nào Cá cá là kẻ cuồng ngược đãi, An lão sư là kẻ bị ngược đãi cuồng?
Trong điện thoại, Dụ Mạn Đình phẫn uất không dứt:


- Buổi tối còn sửa nhà cái gì, thật không có đạo đức công cộng mà! Chờ tôi trở về nhất định phải khiếu nại với ban quản lý chung cư. Ầm ĩ các con ngủ, ngày mai nào có tinh thần đến trường? Còn cậu nữa, Cá cá bị thương vẫn chưa hoàn toàn khỏe, cậu cũng đừng dây dưa ép nàng làm chuyện này.


An Phùng Tiên một bên vừa nhe răng trợn mắt, một bên gật đầu bảo đảm:
- Sẽ không, sẽ không đâu, các nàng đều đã ngủ rồi.
- An Phùng Tiên, cậu cũng đừng dày vò Nhị Nhị, nàng còn nhỏ, loại sự tình này không thể làm nhiều đâu á.


Trong điện thoại đột nhiên đổi thành tiếng An Viện Viện nhõng nhẽo oán giận, nàng đoạt lấy điện thoại của Dụ Mạn Đình.Nhưng mà An Phùng Tiên hiện tại chỉ cảm thấy toàn thân say mềm, nhất thời vong tình, dĩ nhiên thốt ra:


- Tôi đều không chạm qua các nàng, ai! Tiểu cô nương căn bản không cách nào với so sánh với các chị, Viện Viện tỷ, em nhớ chị quá đi à.
An Viện Viện nhẹ nhàng cười:
- Lời ngon tiếng ngọt đối với tôi cũng vô dụng, nếu như cậu dám khi dễ Nhị Nhị, tôi sẽ còn ác hơn so với mợ Trương.


- Biết rồi! Chị vừa ɖâʍ vừa ác. Được rồi, bên kia tình huống làm sao?


An Phùng Tiên rất lo lắng cho An Viện Viện, Bối Tĩnh Phương như bốc hơi khỏi nhân gian, người muốn tìm hắn nhất định rất nhiều, lúc này An Phùng Tiên quả thực không nên nhiều lần xuất hiện ở Bối gia, đỡ phải để cho người ta khả nghi.An Viện Viện thẳng thở dài:


- Phiền chết mất, người tìm đến Bối Tĩnh Phương càng ngày càng nhiều, ba tôi cũng tới, ông ấy dường như thật có rất nhiều chuyện gạt tôi, nói vội vã muốn gặp cậu, ngày mai cậu vô luận như thế nào đều phải đi qua một chuyến.
An Phùng Tiên liếc mắt nhìn hai cô thiếu nữ, nói:


- Tôi vốn dự định ngày hôm nay đi qua, tạm thời gặp phải sự tình quá gấp, chị hãy giải thích cùng bá phụ một chút, ngày mai tôi nhất định đi qua đó.
An Viện Viện cũng biết tại trong điện thoại không có khả năng nhiều lời, nàng ôn nhu dặn dò:


- Ân, vậy tôi cúp máy đây, cậu lập tức gọi điện thoại cho Mạt Mạt, hỏi nàng đang ở nơi nào, gọi nàng về sớm một chút.
- Ân.


An Phùng Tiên mới vừa cúp điện thoại, roi bay lượn, roi da của Dụ Mỹ Nhân hạ xuống như mưa rơi, bởi vì roi da mềm mại, quất tại trên người An Phùng Tiên, chỉ để lại dấu vết nhàn nhạt, không có vết thương. Dụ Mỹ Nhân thấy thế, trong cặp mắt to xinh đẹp tia sáng kỳ dị nhanh chóng phát ra, cánh tay non mềm làm việc liên tục, trên dưới trái phải, phong tình như một vị kiếm khách thiện kỹ, vừa tựa như tiên tử múa roi:


- Phách ba!!!


Tiếng bên tai không dứt, Dụ Mỹ Nhân dĩ nhiên thần mê, hạ thể cũng đã ướt, quất hơn một trăm phát sau đó, chỉ nghe Dụ Mỹ Nhân ưm một tiếng, té quỵ dưới đất, An Phùng Tiên giang hai cánh tay, đem Dụ Mỹ Nhân nhỏ nhắn xinh xắn khả ái ôm vào trong ngực.Lúc này đôi mắt đẹp của Dụ Mỹ Nhân đóng chặt, thở hồng hộc, An Phùng Tiên tà ác cầm lấy bộ ngực sữa cao vót rắn chắc của nàng, vừa khẽ xoa, Dụ Mỹ Nhân toàn thân run run, hạ thể ra sức đặt ở trên đùi An Phùng Tiên, An Phùng Tiên chỉ cảm thấy vùng cấm của Dụ Mỹ Nhân chảy ra một cổ nhiệt lưu, trong nháy mắt ấm thấu bắp đùi, thời cơ đã thành thục, xẹt qua da thịt trơn tuột, An Phùng Tiên nhẹ nhàng cởi ra cái qυầи ɭót nhỏ, đầu ngón tay trong lúc lơ đãng, chạm đến đầu nguồn lầy lội.


- An lão sư…


Dụ Mỹ Nhân rên rỉ, đây là lời triệu hoán vô cùng hiệu quả, An Phùng Tiên xoay người dựng lên, đem mỹ nhân nũng nịu đặt ở dưới thân, cây ƈôи ȶhịȶ uy vũ sinh uy thọt tới vùng cấm non mềm, An Phùng Tiên liếc nhìn chai dầu bôi trơn trên bàn trà, không khỏi thấy buồn cười, đều ẩm ướt thành cái dạng này, dầu bôi trơn đúng là dư thừa. Hắn gỡ gỡ ƈôи ȶhịȶ tráng kiện, lại đem quy đầu nhắm ngay miệng huyệt non mềm, chậm rãi khẽ đẩy, tại Dụ Mỹ Nhân kịch liệt run rẩy, một phần từng phần mà tiến vào, đầy đủ ái dịch bôi trơn huyệt đạo chặt hẹp, đại nhục bổng có thể thông thuận đi vào, rốt cục, không thừa lại chút nào đem ƈôи ȶhịȶ đâm vào trong huyệt của Dụ Mỹ Nhân.


-A!!!
- Đau không?


An Phùng Tiên rất là mừng rỡ, cảm giác chặt hẹp dĩ nhiên rất thoải mái, nhưng mỹ nhân hoàn toàn dung nạp càng làm An Phùng Tiên cảm thấy mỹ mãn, ý tứ hàm xúc trong cuộc sống của hắn sau này có thể tùy tâm sở dục đem ƈôи ȶhịȶ cắm vào non mềm huyệt của Dụ Mỹ Nhân, thẳng đến lúc nàng mang thai.
-Có 1 chút.


Dụ Mỹ Nhân mở mắt, nam nhân đang ở trước mắt, hơi thở của đàn ông đập vào mặt, cùng An lão sư kết hợp sau đó sẽ là nữ nhân chân chính sao? Một tia kɧօái cảm kéo tới, Dụ Mỹ Nhân xấu hổ mà miên man suy nghĩ:Trách không được Nhị Nhị luôn dính lấy An lão sư, nàng mới đúng là người thông minh nhất.An Phùng Tiên thấy sắc mặt Dụ Mỹ Nhân biến hóa bất định, cho rằng Dụ Mỹ Nhân chỉ là nói lời giảm nhẹ, trong lòng không đành lòng, cũng không dám lộn xộn:


- Ân, lần sau An lão sư sẽ cho em đánh lâu hơn một chút.
Dụ Mỹ Nhân thản nhiên cười:
- An lão sư, thầy nguyện ý cho em đánh sao?
An Phùng Tiên mạnh mẽ gật đầu:
- Nguyện ý.
Dụ Mỹ Nhân rất nghiêm túc hỏi:
Vật kia thực sự toàn bộ cắm vào trong rồi sao?
An Phùng Tiên cười xấu xa:


- Em có muốn nhìn không?
- Không nhìn, không nhìn.


Dụ Mỹ Nhân hai tay che mặt, An Phùng Tiên thừa cơ nhẹ nhàng co rúm, Dụ Mỹ Nhân phát sinh tiếng rên rỉ rất nhỏ, từ từ mê say, cộng thêm áo dây đã xốc lên, lại bị hắn dùng miệng cuồng loạn mà ʍút̼̼̼ vào đầu иɦũ ɦσα nhạy cảm, Dụ Mỹ Nhân như rơi vào trong mây, chẳng biết thân ở chỗ nào.An Phùng Tiên kéo ra tư thế, dần dần tăng nhanh tốc độ đâm thọc, vừa định nâng lên cặp đùi đẹp của Dụ Mỹ Nhân trêu chọc, Dụ Mỹ Nhân đột nhiên mở mắt, nhẹ nhàng mà kêu to:


- A… An lão sư, Mạt Mạt đang nhìn.


An Phùng Tiên bỗng nhiên quay đầu lại, phát hiện Hạ Mạt Mạt chẳng biết lúc nào đã trở về, lặng yên đứng ở bên sô pha, cặp mắt kiêu ngạo bất tuân kia không nháy mắt đang nhìn non mềm huyệt của Dụ Mỹ Nhân tiếp nhận đại nhục bổng đả kich như thế nào, An Phùng Tiên nở nụ cười, nói:


- Bạn học Hạ Mạt Mạt, em làm cho lão sư lo lắng gần chết.
Hạ Mạt Mạt không trả lời, Bối Nhị Nhị lại lớn tiếng hỏi:
- Oa! Cho muỗi hút máu là phương pháp giảm béo mới sao? Hihi!