Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 185

An Phùng Tiên đi thẳng vào vấn đề, bởi vì hắn nghĩ rằng, ngoại trừ Bối Tĩnh Phương ra, kẻ có thể làm An Phùng Tiên hắn phơi thây đầu đường cũng chỉ có Hạ Đoan Nghiễn. Bối Tĩnh Phương đã chết, vậy thì chỉ còn lại Hạ Đoan Nghiễn. Có lẽ là Bối Tĩnh Phương đã sớm an bài tốt sát thủ, nhưng loại khả năng này không lớn, dù sao mục tiêu của Bối Tĩnh Phương là mượn giống, khi chưa có mượn giống thành công, Bối Tĩnh Phương sẽ không dễ dàng xuất thủ.Hạ Đoan Nghiễn không chớp mắt, hắn sẽ không thừa nhận:


- Muốn biết bí mật của Giang Dung sao?


An Phùng Tiên hỏi, hắn biết Hạ Đoan Nghiễn sẽ không dễ dàng thừa nhận, chỉ có đứa ngốc mới có thể thừa nhận, Hạ Đoan Nghiễn cũng không phải đứa ngốc, nhưng An Phùng Tiên có 1 tấm vương bài, đó chính là Giang Dung, Giang Dung này lại là tâm phúc của Bối Tĩnh Phương.Hạ Đoan Nghiễn cấp tốc chớp mắt, bởi vì hắn đem hết thảy đều phó thác cho Giang Dung, bất cứ tin tức cùng bí mật gì của Giang Dung đều đủ để khiến Hạ Đoan Nghiễn kéo căng dây thần kinh.


- Giang Dung có một cái bí mật cực lớn, tôi có thể tiết lộ một chút, sau đó chúng ta làm 1 cái giao dịch, ông đem nội tình vụ sát thủ nói cho tôi biết, tôi sẽ nói cho ông biết bí mật liên quan tới Giang Dung.


An Phùng Tiên tung mồi.Hạ Đoan Nghiễn không có chớp mắt, nhưng nhãn thần có chút lăng loạn, hiển nhiên đang suy nghĩ.


- Tốt, tôi liền tiết lộ một chút vậy, các người là không phải là đã thu được giấy phép khai phá rừng đước? Ông có muốn biết Giang Dung cùng một người nam nhân tên là Tiểu Tiễn có quan hệ gì hay không? Mặt khác, ông có muốn biết âm mưu của Giang Dung hay không? Hạ Đoan Nghiễn chợt chớp mắt.


An Phùng Tiên nở nụ cười:
- Nói cho tôi biết nội tình sát thủ đê.
Hạ Đoan Nghiễn nhẹ nhàng chớp mắt, ánh mắt hướng về phía cái ngăn kéo, An Phùng Tiên hiểu ngầm, đứng lên mở ngăn kéo ra, trong ngăn kéo có rất nhiều thứ, An Phùng Tiên nhìn chằm chằm ánh mắt Hạ Đoan Nghiễn hỏi:


- Bút, usb, máy vi tính, điện thoại di động, ví tiền, cuốn sổ…


Hỏi tới cuốn sổ, Hạ Đoan Nghiễn mạnh mẽ chớp mắt, An Phùng Tiên cầm lấy một quyển sổ lớn chừng bàn tay lật ra xem, bỗng nhiên, tại trang cuối cuốn sổ có 3 chữ tiến vào tầm mắt An Phùng Tiên, 3 chữ này là: Bang Đức quốc. An Phùng Tiên lớn tiếng đọc lên “Bang Đức quốc”, Hạ Đoan Nghiễn do dự một chút, nhẹ nhàng mà trừng mắt nhìn.An Phùng Tiên nở nụ cười, hắn lập tức thực hiện lời hứa giao dịch:


- Giang Dung là người của Bối Tĩnh Phương. Giang Dung có 1 thằng tình nhân tên là Tiểu Tiễn, Giang Dung muốn nuốt trọn Chế Phong.
Trên mặt Hạ Đoan Nghiễn đại biến, trong ánh mắt lộ ra thần sắc khó có thể tin.An Phùng Tiên cúi đầu, nhỏ giọng nói:


- Mặt khác, ta còn muốn nói cho Hạ tiên sinh, Hạ Mạt Mạt đã cùng tôi lên giường xoạc nhau rồi, mặc kệ ông có nguyện ý hay không, chờ thêm hai năm, Hạ Mạt Mạt tròn 18 tuổi sau đó, ta sẽ lấy nàng, làm cho nàng sinh cho tôi 18 đứa bé.


Hạ Đoan Nghiễn lộ ra vẻ tức giận vô cùng, hô hấp một trận gấp gáp. Dĩ nhiên thở không được, An Phùng Tiên kinh hãi, nhanh chóng gọi hộ sĩ cùng bác sĩ tới, Hạ Mạt Mạt, Bối Nhị Nhị cùng Dụ Mỹ Nhân cũng đến nhanh như gió, đi qua cứu hộ khẩn cấp, Hạ Đoan Nghiễn khôi phục như thường, Trương Mân nổi giận đùng đùng chất vấn:


- Cậu và hắn nói gì đó? Hắn vì sao kich động như vậy?
An Phùng Tiên khuyên ba cô thiếu nữ tời đi, sau đó thở dài một hơi:
- Tôi chỉ nói đừng cho Giang Dung độc tài tại tập đoàn Chế Phong, đem quyền quản lý tài vụ của Chế Phong phân 1 nửa cho một người tên là Trương Mân, Hạ tiên sinh liền nóng nảy.


Trương Mân sửng sốt, lập tức mạnh mẽ gật đầu:
- Đúng vậy, người nữ nhân này muốn lấy đi tất cả mọi thứ của chồng tôi, cám ơn cậu, tôi đã hiểu lầm cậu rồi.Trong mắt An Phùng Tiên tràn đầy ôn nhu và đồng tình:


- Ngươi một nữ nhân, không có danh không có phận gì, lại không có một chút lợi ích, sau này sống thế nào? Con cái làm sao nuôi nấng? Ai! Tôi cũng chỉ vì hảo tâm.
Trương Mân khóc thút thít hẳn lên:


- Cậu tên là gì? Tôi… Tôi thực sự cám ơn cậu, cậu đã nói lời công đạo vì mẹ con chúng tôi rồi.
An Phùng Tiên đi lên trước, vỗ nhẹ vai Trương Mân:


- Tôi tên là An Phùng Tiên, là hảo bằng hữu của Hạ tiên sinh, chị đừng khổ sở, Hạ tiên sinh hôm nay là một bệnh nhân, ông ấy nếu mà tiếp tục hồ đồ đi nữa, tôi sẽ giúp chị.
- An tiên sinh, tôi thật không biết làm sao cảm tạ cậu.


Tình phụ đều có vô tận ủy khuất, có lẽ Trương Mân ủy khuất càng sâu, nghe được An Phùng Tiên an ủi, Trương Mân nhịn không được nhào vào trong lòng An Phùng Tiên, anh anh mà khóc rống lên, An Phùng Tiên nhất thời chân tay luống cuống, thấy bốn phía không có người, Trương Mân lại xinh xắn mỹ lệ, 1 làn gió thơm bay tới, hắn liền không cầm lòng được ôm lấy Trương Mân.Hắn chỉ cảm thấy trong ngực bị hai cục thịt mềm đè ép, thật là khó chịu, dưới khố lập tức sưng dựng lên, trong lúc lơ đãng đụng một cái vào bụng dưới Trương Mân, ngoài ý muốn là, Trương Mân dĩ nhiên không tránh không tránh, trái lại kề sát đến, làm cho An Phùng Tiên lại càng hoảng sợ, nghĩ đến ba cô bảo bối đang giám hộ bên ngoài hành lang, An Phùng Tiên lén lút đẩy Trương Mân ra, dùng tay giúp nàng xoa xoa nước mắt.


- Không cần khách khí, cũng không cần thương tâm, hết thảy đều sẽ khá hơn mà.


An Phùng Tiên ôn nhu an ủi, hắn bỗng nhiên cảm giác Giang Dung là một nữ nhân cực kỳ nguy hiểm, nếu mà không nghĩ biện pháp, Chế Phong thực sự rất có thể rơi vào trong tay Giang Dung, hôm nay hắn phải hành động thật nhanh, đem Trương Mân bồi dưỡng lên để kìm chế Giang Dung, nếu như chờ Giang Dung lông cánh đầy đủ sau đó, mới nghĩ cách đoạt lại Chế Phong sẽ rất khó khăn.Chỉ cần Chế Phong tại trong tay Hạ Đoan Nghiễn, vậy thì đồng nghĩa với tại trong tay Hạ Mạt Mạt, bởi vì Hạ Mạt Mạt là người thừa kế hợp pháp duy nhất của Hạ Đoan Nghiễn, kẻ nào cưới được Hạ Mạt Mạt, cũng vậy chẳng khác nào cưới được Chế Phong, trong mắt An Phùng Tiên lóe lên một tia tham lam.


- Cảm ơn An tiên sinh.
Trương Mân không khóc, nhưng lại điềm đạm đáng yêu.
- Cô xem, khóc đều đỏ mắt, quần áo cũng bị nước mắt làm ướt, tôi giúp cô xoa một chút.


An Phùng Tiên vươn tay, nhẹ nhàng chà lau nước mắt bên má Trương Mân, thấy vạt áo sơ mi trắng của Trương Mân cũng có thủy ngân, An Phùng Tiên mở ra bàn tay, nhẹ nhàng mà lau, Trương Mân xấu hổ đỏ mặt, bởi vì tay An Phùng Tiên từ vạt áo lau tới bộ ngực, bàn tay dần dần thu lại, cầm nhũ phong cao vót, cùng với nói là chà lau, còn không bằng nói là xoa nắn, hơn nữa càng nhào nặn càng dùng sức, còn nắm đầu иɦũ ɦσα cùng nhau nhào nặn.


- An lão sư, sắp đến thời gian đi học rồi.
Bối Nhị Nhị bỗng từ hành lang đi tới, may là thân thể của Trương Mân đã chặn tầm mắt Bối Nhị Nhị, nàng không nhìn thấy tay của An Phùng Tiên đã hoàn toàn nắm trái đài tiên của Trương Mân.


- Á đù, chúng tôi phải đi đây, nơi này liền xin nhờ Trương Mân tiểu thư.


An Phùng Tiên mặt không đỏ, tim không đập mạnh. Như không có chuyện gì xảy ra, cáo biệt với Trương Mân. Trương Mân ngơ ngác nhìn bóng lưng An Phùng Tiên rời đi, nàng thật không ngờ nam nhân lớn mật hạ lưu này dĩ nhiên lại là một vị thầy giáo.