Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 183

Tâm hồn thiếu nữ của Bối Nhị Nhị đại loạn, đồ đạc to lớn như vậy quả thực khiến thiếu nữ sợ hãi:
- Em… em không nhớ gì cả.
An Phùng Tiên cười quỷ dị:


- Em sẽ không quên, đến đây đi, cùng An lão sư ôn tập lại một cái, làʍ ȶìиɦ cũng giống như đọc sách, đều phải ôn tập hàng ngày, ôn tập càng nhiều, em sẽ càng hiểu bài hơn, ha ha a…
Bối Nhị Nhị lớn tiếng nói:
- Em rất ghét giọng cười của thầy.


An Phùng Tiên dùng đại nhục bổng nhẹ nhàng vỗ vào đùi Bối Nhị Nhị, giữa quy đầu sáng choang đã chảy ra dịch thể tinh sáng:
- Ghét An lão sư cười không có sao, không ghét đại nhục bổng của An lão sư là tốt rồi.
- Đáng ghét! Đều đáng ghét!


Bối Nhị Nhị liên tục né tránh, nhưng An Phùng Tiên như hình với bóng, lần nữa ôm chặt Bối Nhị Nhị, ép nàng nằm trên ghế sa lon, ƈôи ȶhịȶ đâm vào làn da trắng mịn, trơn hướng về phía vùng cấm thiếu nữ:
- Cho An lão sư cắm hai cái, em sẽ không nói lời như vậy nữa.


- An lão sư, bây giờ thầy hãy nói cho em biết, thầy làm sao biết em mặc nội khố màu đen?
Bối Nhị Nhị thỏa hiệp, nàng giống mẫu thân nàng, đối với nam nhân cường thế đều áp dụng thái độ thỏa hiệp, thế nhưng là, vận mệnh của các nàng có chỗ bất đồng.


- Ngốc, lúc em nằm xuống ghế sa lon, An lão sư liền ngắm một chút phía dưới, thấy được màu đen tơ tằm, lão sư thích nhất nữ nhân mặc qυầи ɭót màu đen, em xem, ƈôи ȶhịȶ của An lão sư quá cứng rắn.


An Phùng Tiên dùng quy đầu nhẹ nhàng ma sát chỗ lõm xuống ở cái qυầи ɭót, vùng cấm thiếu nữ nhạy cảm không cách nào tiếp nhận khiêu khích như vậy, 10 giây sau, đã có vết nước, vết ướt dần dần mở rộng, An Phùng Tiên lột áo của Bối Nhị Nhị, cầm lấy ngọn nhũ phong cao vót.Bối Nhị Nhị vẫn thật tò mò, nàng thích biết tất cả những thứ nàng không biết, quy đầu to như vậy làm sao cắm vào lỗ huyệt nhỏ non mềm hiện nay vẫn rất câu dẫn lòng hiếu kỳ của nàng, dù cho nhũ phong nhạy cảm bị nhào nặn ngứa ngáy cũng mở to hai mắt ra, nhìn chằm chằm cự vật tại hạ thể bồi hồi:


- Thật quá đáng à nha, để người ta nhìn đồ đạc ác tâm như vậy, của người khác cũng không có to như thế.
An Phùng Tiên sửng sốt, lập tức giận điên lên:
- Cái gì? Em đã xem qua đồ của người khác?
Bối Nhị Nhị lại càng hoảng sợ, nhanh chóng giải thích:


- Em chưa có xem qua người thật, chỉ xem qua phim s.εメ ȶìиɦ ɖu͙ƈ thôi.
An Phùng Tiên sắc mặt hòa hoãn lại:
- Xem phim cấp 3 à? Xem với ai? Xem ở địa phương nào?
Bối Nhị Nhị cong lên cái miệng nhỏ nhắn lên nói:


- Là ba người chúng em xem, có đôi khi xem tại nhà em, đa số xem tại nhà Cá cá, Dụ nương có rất nhiều phim à nha.
- Nhị Nhị rất xấu ohhh.


An Phùng Tiên nở nụ cười, hắn kéo xuống qυầи ɭót màu đen tơ tằm, thiếu nữ mười sáu tuổi mặc màu đen hơn không hợp với tuổi, lỗ nhỏ non mềm một chút cũng không ɖâʍ đãng, lông tơ mềm mại làm người ta thương tiếc. Thế nhưng, chính vì vậy, mới khiến An Phùng Tiên sinh ra cảm giác khinh nhờn mãnh liệt.Bối Nhị Nhị đỏ mặt như quả táo, nếu như nói lần đầu tiên bị xâm phạm là tiếp nhận trong tiềm thức, vậy lần này chính là nghênh hợp có ý thức, thiếu nữ đơn thuần từ nay về sau đã có tư tưởng tình cảm của mình, nàng cho rằng vật trân quý nhất đều đã cho nam nhân này, liền không cần lại ẩn nấp nội tâm gì nữa:


- Em mới không xấu, Mạt Mạt cùng Cá cá mới xấu, các nàng chẳng những nhìn xem, còn… Còn…An Phùng Tiên thích nhất là biết bí mật của thiếu nữ:
- Còn cái gì?
- Các nàng còn sờ tới sờ lui lẫn nhau.
An Phùng Tiên hưng phấn mà hỏi:
- Hừ, em không có sờ sao?
Bối Nhị Nhị rất thẳng thắn nói:


- Em thực sự không có sờ, các nàng sờ nhau cũng không có nói cho em biết, em chỉ là ngẫu nhiên phát hiện.
- Các nàng sờ nhau thế nào?
- Hôn môi.
- Còn gì nữa không?
- Hôn ngực.
- Còn gì nữa không?
- Hôn một đùi rồi.
An Phùng Tiên thất kinh:
- Cái gì? Còn nữa không?
Bối Nhị Nhị lắc đầu:


- Đã không còn.
- Bối Nhị Nhị bạn học, ngày hôm nay em cung cấp tin tức rất đúng lúc. Rất trọng yếu, An lão sư sẽ có phần thưởng cho em.


An Phùng Tiên ƈôи ȶhịȶ cứng rắn phi thường lợi hại, trong đầu hắn huyễn tưởng ra cảnh Hạ Mạt Mạt cùng Dụ Mỹ Nhân ôm nhau hôn môi, loại tình cảm ám muội này là thứ các nữ nhân độc hữu. Các nàng không phải là đồng tính, nhưng lại là hơn hẳn tỷ muội bình thường, bằng hữu, bạn học cảm tình, thứ tình cảm này cơ bản rất ít xuất hiện biến dị và thăng hoa, hoàn toàn khác với ái tình đồng tính luyến ái giữa các nam nhân.Đại nhục bổng đã căng ra miệng huyệt non mềm, Bối Nhị Nhị thử làm giãy dụa sau cùng, nàng vặn vẹo eo thon thả có chút cứng ngắc:


- Em không muốn khao thưởng gì cả, thầy buông ra là tốt rồi.
An Phùng Tiên đem dịch thể dính ẩm ướt vẽ loạn tại miệng huyệt non mềm, Bối Nhị Nhị giãy dụa vô ích, chỉ có thể tăng thêm dục vọng của An Phùng Tiên, hắn hóp bụng dưới, vận sức chờ phát động:
- Nhị Nhị, An lão sư muốn cắm vào trong đây.


Bối Nhị Nhị nhẹ nhàng mà lắc đầu, lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu:
- Đừng mà, sẽ xuất huyết đó.
An Phùng Tiên an ủi:
- Lần đầu tiên xuất huyết, sau này cũng sẽ không xuất huyết nữa đâu, đến, thả lỏng.
- Đồ đạc lớn như vậy, làm sao có thể thả lỏng?


Bối Nhị Nhị mở to hai mắt nhìn, nhìn ƈôи ȶhịȶ dần dần cắm vào.An Phùng Tiên hô hấp thật sâu, con đường đi tới không bằng phẳng, lại hấp dẫn vô cùng như thế:
- Oh… huyệt huyệt của em giống mẹ em quá, bên trong quanh co khúc khuỷu, vừa chặt lại hẹp.
Bối Nhị Nhị thấp giọng rên rỉ.An Phùng Tiên ân cần nói:


- Có đúng là rất đau hay không?
Bối Nhị Nhị cắn cắn đôi môi đỏ mọng nói:
- Không phải là rất đau, mà chính là quá căng, coi như muốn vỡ ra.