Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 181

- Đốc đốc… Đốc đốc đốc, đốc, đốc, rầm rầm rầm…


Đây không phải là âm nhạc, mà là tiếng đập cửa, có thể đem tiếng đập cửa gõ ra tiết tấu như vậy, đương nhiên là Bối Nhị Nhị. Cô giáo Vương nhanh chóng sửa sang lại quần áo, An Phùng Tiên cũng thần sắc khẩn trương, hắn trước đây chưa hề khẩn trương như vậy.Cửa mở ra, An Phùng Tiên mỉm cười hướng Vương Tuyết Nhung tạm biệt:


- Cô giáo Vương, cám ơn chị.
Vương Tuyết Nhung mỉm cười ngọt ngào:
- Không cần cảm tạ, đó là công việc của tôi.
Bối Nhị Nhị lễ phép chào hỏi với Vương Tuyết Nhung:
- Cô giáo Vương, nỉ hảo nha.
- Chào em.


Vương Tuyết Nhung gật đầu rời đi, lưu cho Bối Nhị Nhị một bóng lưng đẫy đà.An Phùng Tiên ôn nhu hỏi:
- Nhị Nhị, sao em không đi học vậy?
Bối Nhị Nhị lắc lắc cái đầu nhỏ, lộ ra ánh mắt khinh bỉ:
- Yên tâm, em không phải là đến phá hư chuyện tốt của thầy, em có chút mệt mỏi, muốn ngủ một hồi thôi.


Hôm nay nàng mặc một bộ đồng phục học sinh màu hồng, nhưng không có mang vớ trắng sắc cùng giày da màu đen như bình thường, mà là mang một đôi giày chạy bộ màu trắng tinh khiết, điều này làm cho cặp đùi đẹp thon dài của nàng càng nổi bật hơn.An Phùng Tiên một bên nhìn chằm chằm cặp đùi đẹp thon dài, vừa nuốt nước miếng, giải thích:


- Đừng hiểu lầm, An lão sư cùng Cô giáo Vương đã chia tay, tôi nói với cô ấy, sau này tôi cùng nàng không có khả năng lui tới với nhau nữa.
Bối Nhị Nhị đảo mắt, bộ dạng rất không tin:
- Vậy Cô giáo Vương nói như thế nào?
An Phùng Tiên cười gượng hai tiếng:


- Đồng ý thôi, bất quá, cô ấy đã khóc.
- Ân, em cũng thấy mắt cô ấy hồng hồng.


Bối Nhị Nhị quan sát rất tỉ mỉ. Thấy An Phùng Tiên chỉ dạy nửa tiết lịch sử lại đột nhiên đi mất, ba cô gái xinh đẹp sau khi tan lớp cùng nhau thương lượng, quyết định phái Bối Nhị Nhị đi vào phòng làm việc của An Phùng Tiên trinh thám tình địch, Bối Nhị Nhị tham ngủ, tìm cớ mượn chỗ ngủ rất thỏa đáng, bất quá, ba người trước đây bảo đảm không nói cùng An Phùng Tiên nữa, cho nên Bối Nhị Nhị kiều thán một tiếng:


- Phi, đâu có chuyện gì liên quan tới em? Em ngủ đây.
An Phùng Tiên vẻ mặt đau khổ:
- Nhị Nhị…
- Hãy gọi em là bạn học Bối Nhị Nhị.


Bối Nhị Nhị vững tâm như tảng đá to, không vì An Phùng Tiên ăn nói khép nép mà dễ dàng đả động, thân thể nhỏ xinh quay ngang, nằm cuộn tại trên ghế sa lon mềm mại, quay lưng về phía An Phùng Tiên, cũng đem đường cong mỹ đồn kiều kiều bày ra không bỏ sót, An Phùng Tiên thầm kêu ai đó cứu mạng với.


- Bối Nhị Nhị bạn học, An lão sư trịnh trọng xin lỗi em, tôi biết các em sẽ không tha thứ tôi, cho nên, ngày hôm nay tôi đã nộp đơn nghỉ việc với hiệu trưởng Ân, hai ngày nữa bàn giao công việc xong, ta sẽ rời đi trường học, rời đi nơi này. Ai! Thật có lỗi với các em, An lão sư không còn mặt mũi nào gặp lại các em, xin lỗi, xin lỗi.


- Rời… Rời đi trường học?
Bối Nhị Nhị phút chốc xoay người, mở cặp mắt to xinh đẹp, ngoại trừ khuôn mặt non nớt ra, nàng hoàn toàn chính là bản sao của An Viện Viện.
- Ân.
An Phùng Tiên thống khổ gật đầu.Bối Nhị Nhị sợ ngây người:
- Mẹ em có biết không?
An Phùng Tiên thương cảm vô cùng nói:


- Đã biết.Ngay cả mẫu thân cũng biết, không thể nghi ngờ tăng độ tin cậy lên nhiều, Bối Nhị Nhị buồn bực chu lên cái miệng nhỏ nhắn nói:
- Tại sao lại như vậy chứ?
An lão sư, kỳ thực… Kỳ thực…


- Kỳ thực Bối Nhị Nhị không nỡ để An lão sư đi đúng hay không? Tôi biết, Bối Nhị Nhị là thích An lão sư, An lão sư cũng vậy rất thích Bối Nhị Nhị, nếu mà kiếp sau gặp lại lúc Bối Nhị Nhị nguy hiểm, An lão sư sẽ đấu quên mình đi cứu Bối Nhị Nhị, ai, đáng tiếc, An lão sư phải rời đi trường học này, sau này không có khả năng đưa đón Bối Nhị Nhị, Bối Nhị Nhị sau khi tan học, nghìn vạn nhớ là phải về nhà sớm…Khi nói những lời buồn nôn gạt người này, An Phùng Tiên quay lưng về phía Bối Nhị Nhị, hắn lo lắng cho mình sẽ bật cười, dù cho bật cười, cũng không thể cho Bối Nhị Nhị vốn thiện lương đơn thuần phát hiện ra. Đối phó với tiểu nữ sinh như Bối Nhị Nhị vậy, An Phùng Tiên đương nhiên là có kinh nghiệm.Không ngờ, Bối Nhị Nhị cũng không có bị An Phùng Tiên lừa bịp dễ dàng. Nàng tức giận từ sô pha đứng lên, cười lạnh nói:


- Tại sao em phải về nhà sớm? Sau khi thầy đi khỏi trường học. Bên cạnh em sẽ không có tên bại hoại nữa, em không có một chút nguy hiểm nào, kiếp sau? Hừ, kiếp sau em mà làm hiệu trưởng, thầy làm học sinh, em nhất định sẽ phạt ngươi thầy mỗi ngày đi quét dọn nhà cầu.


An Phùng Tiên thất kinh, lời ngon tiếng ngọt cư nhiên không có hiệu quả đối với Bối Nhị Nhị, nhất định là có chỗ nào sai lầm, nhưng chỗ nào làm sai, An Phùng Tiên cũng nhất thời không nghĩ ra được, hắn chỉ có thể tận lực cầu xin:
- Nhị Nhị, An lão sư nói đều là nói thật lòng nha.


Bối Nhị Nhị trừng đôi mắt đẹp:
- An lão sư, lần sau nói láo, nhớ kỹ không nên cười nha.
- Con mắt nào của em thấy tôi nở nụ cười?
An Phùng Tiên nghĩ thầm: Tôi quay lưng về cô, cô làm sao thấy ta cười?
- Đương nhiên là hai con mắt này thấy rồi.


Bối Nhị Nhị thẳng tính, thề phải vạch trần An Phùng Tiên mới thoải mái, nàng tức giận đi tới bức tường, chỉ vào một mặt kính không lớn không nhỏ, lớn tiếng nói:


- May là, nơi này có một cái gương, bằng không, em nhất định sẽ bị thầy lừa, hừ! Em phải đi về nói cho Mạt muội cùng Mỹ nhân, triệt để vạch trần bộ mặt thực của thầy.
An Phùng Tiên nhanh như tia chớp chặn lối đi cảu Bối Nhị Nhị, hắn một bên chửi bới cái gương trên tường, một bên nhe răng cười:


- Nhị Nhị, ha ha a…
Bối Nhị Nhị mặt lạnh như trời đông giá rét:
- An lão sư, xin tránh ra, em muốn trở về phòng học.
An Phùng Tiên cười lạnh một tiếng:
- Nhị Nhị, hãy cùng An lão sư tâm sự một chút.


Bối Nhị Nhị hoa dung thất sắc, bởi vì An Phùng Tiên không chỉ có giọng nói không tốt. Còn cởi dây lưng ra. Đây là làm gì?Bối Nhị Nhị hoảng sợ nhìn An Phùng Tiên:
- An lão sư,… Đây là trường học à nha, thầy dám?
An Phùng Tiên cười to:
- Ha ha a… Em nói An lão sư có dám hay không?