Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 178

- Ba ba ba!


An Phùng Tiên mãnh liệt tấn công, làm cho nhục huyệt và cặp mông của Vương Tuyết Nhung ma sát đến đỏ thẫm, trong nhục huyệt nhanh chóng tiết ra chất nhầy như tương hồ vậy rơi vãi đầy sàn nhà, Vương Tuyết Nhung đi không được, An Phùng Tiên lại thúc vào mông nàng ép đi tới trước, Vương Tuyết Nhung bất đắc dĩ, chỉ có thể tiến lên từng bước một trên đôi giày cao gót 7 phân.Thật vất vả vừa đi vừa chịch, tại dưới công kich mãnh liệt, rốt cục đi tới gần cánh cửa, nàng vừa định vươn tay đóng cửa lại, đã bị An Phùng Tiên ngăn cản, hắn dứt khoát bắt lấy hai tay Vương Tuyết Nhung, một bên vừa mãnh liệt đâm thọc, một bên đem Vương Tuyết Nhung đẩy ngược lại vào phòng làm việc.Trời ạ, tên họ An có phải điên rồi hay không? Hắn thật quá đáng, Vương Tuyết Nhung muốn giãy dụa, nhưng bị An Phùng Tiên ôm lấy thật chặt, đại nhục bổng cũng đang đè thật chặt ở trong nhục huyệt, Vương Tuyết Nhung không thể động đậy, kɧօái cảm ập đến trận trận, dĩ nhiên lay động giống như điện giật, Vương Tuyết Nhung không cầm lòng được nhún động cặp mông màu mỡ của nàng, nghênh hợp với An Phùng Tiên đâm thọc.


- Oh… An lão sư. Dùng sức, dùng sức nha, oh, tôi tới rồi, tôi sướng rồi…


- Vương Tuyết Nhung hô khàn cả giọng, khẩn cầu An Phùng Tiên quan tâm. An Phùng Tiên đương nhiên quá liều lĩnh. Hắn đã nghe được 1 tiếng bước chân trầm ổn.Ở cửa phòng làm việc rộng rãi chỉ cần xuất hiện một người, liền có thể tinh tường thấy tư thế giao cấu ɖâʍ đãng của mình và Vương Tuyết Nhung. Vương Tuyết Nhung trong cảm giác kinh khủng và phấn khởi nghênh đón cao trào kịch liệt, nhục huyệt của nàng kịch liệt co rút lại, hoàn mỹ cắn nuốt đại nhục bổng.May là, tiếng bước chân dừng lại, An Phùng Tiên thở một hơi dài, rất sợ thật sự có người đến, hắn vội vàng đem Vương Tuyết Nhung chịch đi ngược trở về phòng làm việc, Vương Tuyết Nhung toàn thân mềm mại vô lực, cả đứng cũng không vững, An Phùng Tiên lại không muốn đem đại nhục bổng rút ra, vẫn duy trì tư thế chịch từ đăng sau, cho nên, đi rất chậm, một bước đi có tới 3 lần xê dịch, thật vất vả đẩy chịch Vương Tuyết Nhung tới bàn làm việc, vừa định đóng cửa lại. Sau lưng của bọn họ bỗng vang lên một tiếng nói lạnh như băng:An Phùng Tiên, chúng ta lại gặp mặt.An Phùng Tiên như ngũ lôi oanh đỉnh, thân thể kịch liệt cứng ngắc, khẩu âm nồng đậm vùng khác của Thổ Lang này khiến An Phùng Tiên khắc sâu ấn tượng, hắn căn bản không nghĩ ra Thổ Lang sẽ tìm đến cả trường học, đây là một kế hoạch ngoài dự đoán, An Phùng Tiên không thể không bội phục can đảm cùng trí tuệ của Thổ Lang.Vương Tuyết Nhung quay đầu lại, nhìn thấy một nòng súng đen sẫm, nhất thời sợ đến phát run cả người, mới vừa muốn hét to, Thổ Lang đã nhanh chóng đi vào phòng làm việc, cấp tốc đóng cửa lại:


- Mày gọi một tiếng, tao sẽ nổ súng.
Vương Tuyết Nhung không có la lên, hết thảy kɧօái cảm biến thành sợ hãi, nàng muốn đứng lên, nhục huyệt trơn trợt chợt tuột ra khỏi đại nhục bổng của An Phùng Tiên, An Phùng Tiên kéo nàng lại, một lần nữa đem đại nhục bổng cắm trở về cái ọt trong lỗ huyệt trơn trợt:


- Thổ Lang huynh đệ, mày nên tới trễ mười phút đi.
Thổ Lang hỏi:
- Vì sao?
- Tao còn chưa có bắn tinh nè.


An Phùng Tiên tận lực để cho mình thoạt nhìn rất thả lỏng, hắn đem đại nhục bổng một lần nữa cắm vào nhục huyệt của Vương Tuyết Nhung chính là muốn làm tên sát thủ lơ là, để cho tên sát thủ cảm giác hắn An Phùng Tiên chỉ chuyên chú giao cấu, không có ý phản kháng.Thổ Lang cười lạnh nói:


- Xem ra tao xuất hiện không đúng lúc rồi.
- Quả thực vậy.


An Phùng Tiên gật đầu, cư nhiên tiếp tục đĩnh động đại nhục bổng, hắn hạ quyết tâm, mặc dù là chết, cũng phải chết phong lưu.Thổ Lang hô hấp đã có biến hóa nhỏ, hắn chú ý tới cặp mông to tuyết trắng của Vương Tuyết Nhung, dĩ nhiên xinh đẹp như trăng rằm, âm thần màu mỡ tản mát ra mùi ɖâʍ nồng nặc, trong lúc lơ đãng, Vương Tuyết Nhung vạn phần hoảng sợ đã quay khuôn mặt lại, đôi môi của nàng đồng dạng tiêu hồn đoạt phách, hai mắt mê người tựa như khóc như oán, Thổ Lang ngẩn ngơ, phát ra một tiếng tán thán từ đáy lòng:


- Đù, nữ nhân này quá xinh đẹp.
An Phùng Tiên càng cắm càng hưng phấn:
- Nàng chẳng những xinh đẹp, còn phi thường gợi cảm, Thổ Lang huynh đệ, mày từng ra mắt cặp mông đít xinh đẹp như vậy sao? Lẽ nào mày không muốn dùng lão nhị cắm vào cái chỗ này sao?
Thổ Lang gật đầu:
- Muốn.


An Phùng Tiên lột hẳn quần áօ lót Vương Tuyết Nhung, lộ ra một đôi иɦũ ɦσα cực đại:
- Có thấy không, người nữ nhân này ngực vừa trắng vừa to, xúc cảm tốt lắm, lẽ nào mày không nghĩ sờ thử, xoa bóp, nhào nặn một cái sao?
Thổ Lang ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi khô khốc:
- Muốn.
An Phùng Tiên nở nụ cười:


- Vậy mày còn không mau để súng xuống, hưởng thụ một chút đại mỹ nữ?


Thổ Lang thả súng trong tay xuống, chậm rãi đi lên trước, An Phùng Tiên rất khẩn trương, chỉ cần Thổ Lang đứng tại trong vòng một thước, hắn sẽ có cơ hội chuyển nguy thành an, mắt thấy Thổ Lang đi từng bước một tới, An Phùng Tiên càng thêm hưng phấn, đâm thọc càng thêm hữu lực, khiến cho Vương Tuyết Nhung sợ hãi rên rỉ, nhưng ngay lúc này thì, Thổ Lang lại cười gượng hai tiếng:


- Muốn bẫy tao mắc lừa sao? Không có dễ dàng như vậy, tao có thể trước hết giết mày, sau đó sẽ hưởng thụ đại mỹ nữ.
An Phùng Tiên trong lòng nặng trĩu, hắn hầu như nghe thấy được khí tức tử vong, tại thời khắc tuyệt vọng, có lẽ chỉ có thượng đế mới có thể cứu được hắn.


- A… An lão sư, cậu dùng sức một chút, trong huyệt tôi ngứa quá, đúng òi, giúp tui một chút, giúp tui hung hăng cắm vào trong, oh… đại nhục bổng thật to, vị đại ca này, tôi van cầu anh, chờ tôi thoải mái xong, sau đó anh hãy giết cậu ta có được hay không? Tôi van anh.


Vương Tuyết Nhung đột nhiên ɖâʍ đãng phong tao, triền miên lắc eo rên rỉ khiến An Phùng Tiên nhiệt huyết dâng lên, ƈôи ȶhịȶ cấp bách to thêm, động tác cắm vào dĩ nhiên càng ngày càng nhanh, cũng tại lúc này, Vương Tuyết Nhung lặng lẽ đưa tay cánh tay về phía sau, dùng móng tay hung hăng đâm vào cánh tay An Phùng Tiên, một trận đau nhức, An Phùng Tiên lập tức tỉnh ngộ, đây là Vương Tuyết Nhung cố ý đang câu dẫn Thổ Lang, phân tán lực chú ý của Thổ Lang, từ đó giúp An Phùng Tiên tranh thủ được nhiều thời gian cùng không gian hơn.Một bên, Thổ Lang quả nhiên bị vẻ phong tao của Vương Tuyết Nhung hấp dẫn, hắn nhìn chằm chằm cặp mỹ đồn đang chổng lên mà nhún động, dưới khố dĩ nhiên nứng lên thật cao, Thổ Lang hô hấp nặng nề:


- Không cần lo lắng, giết nó, tôi cũng có thể thỏa mãn cô.
... đọc truyện Thầy Giáo Lưu Manh miễn phí tại MyTruyen chấm cơm
Vương Tuyết Nhung phong tao mà lắc đầu:
- Đừng, đồ đạc của An lão sư mới mạnh, tôi sợ anh không được.
Thổ Lang tức giận cắn răng:


- Con đĩ, ƈôи ȶhịȶ của tao cũng to cũng dài, tao so với hắn còn mạnh hơn nhiều.
Vương Tuyết Nhung ném một cái mị nhãn tiêu hồn về phía Thổ Lang:
- Tôi không tin, trừ phi anh cho tôi xem.
- Hả, đm! Tôi liền cho cô xem một chút, ha ha!


Thổ Lang gật đầu đồng ý, dùng tay trái vốn chỉ có hai đầu ngón tay, móc ra một cây đại nhục bổng lực lượng ngang bằng với An Phùng Tiên.