Lan Tiểu Nhân thở gấp không dứt:
- Có ai lau như cậu vậy sao? Vừa sờ vừa bóp, về sau còn muốn xốc lên áo ngủ ngậm ʍút̼̼̼ bộ ngực người ta, cậu nói, cậu dám nói không phải là đùa bỡn tôi sao?
An Phùng Tiên cười xấu xa:
- Thế nhưng là chị không có phản kháng nha! Còn nói phía dưới cũng bị tôi làm ướt, muốn tôi cũng lau luôn, tôi chỉ phải đem đại nhục bổng cắm rồi lại cắm.
Lan Tiểu Nhân giận mắng:
- Tôi bảo cậu dùng tay lau, không có bảo cậu dùng đại nhục bổng cắm.
An Phùng Tiên hung mãnh mà chịch nhục huyệt Lan Tiểu Nhân:
- Thế nhưng là, phía dưới của chị sâu như vậy, không đem ƈôи ȶhịȶ cắm, thì dùng cái gì cắm?
Lan Tiểu Nhân phát sinh tiếng thút thít như mèo kêu:
- A… Tôi nói là lau chùi, không phải là cắm.
An Phùng Tiên điên cuồng kêu to:
- Tôi muốn cắm nha.
Lan Tiểu Nhân ngẩng đầu lên, nhún động hạ thể, kịch liệt phun ra nuốt vào đại nhục bổng hơn mười cái sau đó, rốt cục đã lên trời cao, tiết ra dịch thể toàn thân co quắp:
- Ôi chao, cậu tên bại hoại này, cậu cắm chết tôi rồi, a… Thật to…
An Phùng Tiên cũng đang kịch liệt mà run run ƈôи ȶhịȶ, tinh dich͙ xì ra tưới tiêu cho ruộng đất hoang vu, An Phùng Tiên yêu thương ôm chặt lấy Lan Tiểu Nhân, hắn biết tinh dich͙ nóng hổi khiến Lan Tiểu Nhân được kéo dài cảm giác sung sướng.Hiệu trưởng Ân triệt để thất bại, hắn thậm chí có thể cảm giác được trong nháy mắt An Phùng Tiên bắn ra tinh dich͙, trứng noãn của Lan Tiểu Nhân cũng rụng thành công, hiệu trưởng Ân có thể khẳng định 100% Lan Tiểu Nhân sẽ mang thai lần này, trời ạ! Hiệu trưởng Ân rống giận tại trong nội tâm tê tâm liệt phế: Tao muốn giết mày An Phùng Tiên.
- PHỐC!
Một tiếng trầm muộn vang lên, Ân Đồng Danh đã mất đi tri giác.Trời hết mưa rồi, người lại phải biệt ly.An Phùng Tiên giúp Lan Tiểu Nhân sửa sang xong hành lý, vì tránh người khác chú ý, hắn quyết định không tiễn Lan Tiểu Nhân đi tới sân bay. Quàng lên người một cái áo choàng màu đỏ, Lan Tiểu Nhân khổ sở nói lời từ biệt cùng An Phùng Tiên:
- Cậu phải nhớ tới tôi thật nhiều ohhh.
- Đã biết, chị càng phải bảo trọng. Một thời gian nữa hãy trở về.
An Phùng Tiên đưa cho nàng một cái thẻ, mặt trên viết có địa chỉ cùng điện thoại của Hướng Cảnh Ny tại nước Mỹ, hắn bảo Lan Tiểu Nhân vừa đến nước Mỹ hãy liên lạc cùng Hướng Cảnh Ny.Lan Tiểu Nhân buồn bã tiếp nhận, nói:
- Tôi biết tiểu Ny, nàng xem bệnh cho tôi hàng ngày.
An Phùng Tiên lại luôn căn dặn:
- Tới bên kia rồi, tạm thời không nên liên lạc với tôi, Ân Đồng Danh vừa chết, cảnh sát nhất định sẽ tham gia, vì giảm thiểu phiền toái của chị, tôi chờ chị lên máy bay sau đó mới giết chết Ân Đồng Danh, tất cả không quan hệ gì tới chị, chờ chuyện nơi đây kết thúc rồi, tôi sẽ chủ động liên hệ với chị.
Lan Tiểu Nhân hơi giận:
- Tôi không sợ, có phiền toái gì tôi gánh chịu. Tôi có thể thừa nhận là tôi giết tên súc sinh này.
- Đồ ngốc, chị có thể không gánh chịu phiền phức cũng không được gánh, huống hồ quả thực hắn không phải là chị giết, chị gánh chịu cái gì?
... Đọc truyện tại website: MyTruyen .com
Thấy Lan Tiểu Nhân muốn nói lại thôi, An Phùng Tiên quyết tâm nói:
- Được rồi, đừng nói nữa, ở đây có tờ chi phiếu năm triệu đô la Mẽo, chị tới nước Mỹ bên kia chuyện trọng yếu nhất chính là hãy sống thật tốt.
Lan Tiểu Nhân cầm chi phiếu thất kinh nói:
- Cậu lấy ở đâu ra nhiều tiền như vậy?
An Phùng Tiên ôn nhu nói:
- Sau khi làʍ ȶìиɦ cùng Nhân tỷ, tôi liền có tiền, chị mang đến cho tôi rất nhiều vận may đó.
Lan Tiểu Nhân chảy nước mắt:
- Sớm… Sớm biết như vậy, trước đây liền làm thêm vài lần.Hắn trước trừng mắt nhìn, đưa lên nụ hôn động tình:
- Yên tâm, sau này tôi còn có nhiều thơi gian chơi chị, đi nhanh đi, đừng trễ máy bay, nhớ kỹ cầm hộ chiếu visa nhé.
Lan Tiểu Nhân lưu luyến không rời:
- Cậu nhất định phải sống thật tốt đó.
An Phùng Tiên cười nhạt:
- Đừng lo lắng, tôi cũng không phải lần đầu tiên sát nhân đâu.Lan Tiểu Nhân đi rồi, hành lý của nàng cũng không nhiều, có lẽ nàng cũng không có xem nơi này như nhà mình, có lẽ nàng sớm đã chuẩn bị rời đi.Hướng Cảnh Phàm tới rồi, hắn muốn gỡ bỏ giám thị thiết bị giám thị An Phùng Tiên, mang đi máy vi tính của hiệu trưởng Ân, tỉ mỉ lục soát, và thanh lý cả nhà hiệu trưởng Ân, bảo đảm không có để lại bất luận vân tay hay vết tích gì mới rời đi.Hôm nay năng lực trinh sát của Hướng Cảnh Phàm càng ngày càng mạnh, thủ đoạn cũng vậy càng ngày càng lão luyện, giống như An Phùng Tiên, Hướng Cảnh Phàm hắn đã không phải là Hướng Cảnh Phàm trước đây nữa rồi.Sau cơn mưa không khí tươi mát vô cùng, chiếc xe XK rời đi THPT Bắc Loan, dường như một con cá lớn màu xám tro, trơn vào dòng xe cộ đang cuồn cuộn.An Phùng Tiên chưa từng kiên định như vậy, bờ môi của hắn đóng chặt, tay cầm lái vừa vững vàng lại vừa thả lỏng, hắn hiểu rõ chính bản thân đã đi lên một con đường không lối về, hắn hoặc là thăng chức rất nhanh, hoặc là rơi vào vực sâu, hết thảy chi tiết có thể nghĩ tới đều nghĩ qua, thứ không có khả năng nghĩ ra cũng đã nghĩ tới, nhưng An Phùng Tiên biết, hắn làm tất cả vẫn còn có chỗ sơ suất.
- Chờ rất lâu rồi sao
An Phùng Tiên mỉm cười ôm đại mỹ nhân bên người, không có Dụ Mạn Đình, hiệu trưởng Ân sẽ không vội vàng chạy về nhà, cũng sẽ không rơi vào cạm bẫy do An Phùng Tiên bố trí sẵn, chuyện cũng sẽ không tiến triển được thuận lợi vậy. An Phùng Tiên rất hổ thẹn, hắn đã lợi dụng Dụ Mạn Đình.Dụ Mạn Đình trừng mắt nhìn An Phùng Tiên:
- Tôi vừa ngủ vừa cảm giác: Gối thì hôi thối, khăn trải giường cũng là hôi như cú, trong cái ổ chó của cậu cái gì cũng đều hôi thối cả.
An Phùng Tiên đỏ mặt nói:
- Thật là kỳ quái, nếu là trong cái ổ chó của tôi đều là hôi thối, vì sao chị còn ngủ được?
Dụ Mạn Đình muốn cười lại nín đc:
- Tối hôm qua tôi không ngủ, thiếu ngủ nha.An Phùng Tiên đưa cái mũi tiến tới hỏi:
- Đến, để cho tôi ngửi một cái trên người chị có dính mùi thúi của tôi hay không.
- Nhất định là thúi chết, tôi đã giúp cậu giặt khăn trải giường, giặt quần áo, lau sàn nhà, dù sao nếu để cái ổ chó của cậu thúi quá, tôi sẽ chết thúi mất, cậu xem một chút, tay của tôi đều nổi da gà nè.
Dụ Mạn Đình vươn ngọc thủ nhỏ và dài ra nói.An Phùng Tiên thở dài:
- Tôi nên cảm tạ chị thế nào đây?