Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 157

Dụ Mạn Đình lớn tiếng cười duyên:
- An lão sư, cậu biết không? Cậu thật là xấu, nếu mà cậu dám nói những lời này trước mặt Viện Viện, dù là tôi chết ở trên tay cậu cũng đáng giá.
An Phùng Tiên cười xấu xa:


- Mạn Đình tỷ đừng nói khoa trương như vậy, tôi thực sự sẽ khen chị ở trước mặt Viện tỷ ngươi, bởi vì chân chị quả thực rất là đẹp.
Dụ Mạn Đình lập tức hỏi:
- Vậy cậu có thể ɭϊếʍƈ chân của tôi như ɭϊếʍƈ chân Viện Viện hay không?
An Phùng Tiên lập tức gật đầu:
- Được chứ.


Dụ Mạn Đình đem một bàn chân ngọc tuyết trắng xinh xắn khác cũng đưa lên, nũng nịu mà năn nỉ:
- Cậu ɭϊếʍƈ nha.
Hô hấp An Phùng Tiên trở nên đục ngầu:
- Tôi mà ɭϊếʍƈ sẽ xung động, vạn nhất nhịn không được thì làm sao bây giờ?
Dụ Mạn Đình mềm mại mà nói:


- Tùy ngươi, chỉ cần cậu không sợ máu là được rồi.An Phùng Tiên đương nhiên không hi vọng đụng với nữ nhân đang nghỉ lễ, hắn ôm tâm lý may mắn:
- Kỳ nghỉ lễ của Mạn Đình tỷ không phải là còn chưa tới sao?
- Vạn nhất đột nhiên đến thì sao nè?


Dụ Mạn Đình cười quyến rũ vén lên mái tóc dài, lộ ra cái cổ tuyết trắng, cổ áo nàng rất thấp, có thể nhìn thấy rãnh giữa hai иɦũ ɦσα sâu đậm.An Phùng Tiên đâu có thể chịu được loại khiêu khích muốn chết này?
Hắn cắn răng nghiến lợi khuôn mặt như vậy:


- Tôi muốn huyết tẩy ɖâʍ huyệt của chị…


Camera giám thị trong phòng An Phùng Tiên đã không chạy nữa, cái gì cũng không nhìn thấy. Hiệu trưởng Ân rất thất vọng, mặc dù biết An Phùng Tiên chắc chắn sẽ phá hư hệ thống giám thị trong phòng hắn, nhưng hiệu trưởng Ân vẫn đang ôm một tia hi vọng chạy về nhà, mở ra thiết bị giám thị. Bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể mong đợi Bối Tĩnh Phương xuất thủ để hung hăng đả kich An Phùng Tiên.


- Ân Đồng Danh, ông không cần đi làm à?
Lan Tiểu Nhân lặng yên đi vào thư phòng của hiệu trưởng Ân. Nam nhân thư phòng lúc nào cũng ẩn tàng rất nhiều đồ đạc bí mật, xem ra thư phòng của hiệu trưởng Ân cũng không ngoại lệ.


- A, là Tiểu Nhân a? Tôi trở về cầm ít đồ, lập tức trở về phòng làm việc.Hiệu trưởng Ân hoảng sợ tắt đi máy vi tính, hắn không nghĩ tới Lan Tiểu Nhân sẽ vào phòng sách của hắn, cũng không nghĩ tới Lan Tiểu Nhân sẽ nói chuyện với hắn.Thật bất ngờ, Lan Tiểu Nhân cầm trong tay một sợi giây điện:


- Ông nhất định không biết, mấy cái camera giám thị gian phòng của An lão sư đã bị tôi cắt dây hết rồi.
Hiệu trưởng Ân như ăn 1 đống cứt, hắn tức giận nhìn chằm chằm Lan Tiểu Nhân hỏi:
- Vì sao cô làm như vậy?
Lan Tiểu Nhân cười lạnh một tiếng:


- Ông là cái đồ vô sỉ cẩu vật, ngay cả cảnh tôi cùng An lão sư ước hội cũng đi quay phim chụp ảnh, chính ông thưởng thức thì thôi, nhưng ông cư nhiên đi tung ra ngoài! Ông thực sự không biết xấu hổ tới cực điểm! Tôi dù nói như thế nào cũng là vợ ông trên danh nghĩa, nhưng ông vì đả kich An lão sư, cư nhiên không từ thủ đoạn như vậy. Tôi thật hối hận mình khi xưa quá nhu nhược, lưu lại ông đồ cẩu vật táng tận thiên lương này.Hiệu trưởng Ân biết, thời điểm trở mặt đã đến, qua nhiều năm như vậy, hắn đồng dạng sống rất áp lực, cuối cùng sợ hãi thê tử sẽ tố giác bí mật của hắn: Hôm nay đã không thể tránh né ngả bài với Lan Tiểu Nhân, hiệu trưởng Ân dứt khoát bỏ rơi hết thảy ngụy trang, hắn nhìn qua, ánh mắt vừa gian trá lại lãnh khốc:


- Ha ha a, tôi táng tận thiên lương đều là vì cô nữ nhân này làm hại, cô nếu là lão bà của tôi. Thì không nên dụ dỗ thông ɖâʍ cùng với An Phùng Tiên.


- Chúng ta từng có hiệp nghị miệng, tôi Lan Tiểu Nhân không nói ra chuyện xấu của ông Ân Đồng Danh, Ân Đồng Danh ông cũng không cần quản Lan Tiểu Nhân tôi gặp gỡ cùng người nào, chúng ta mỗi người đều có sinh hoạt riêng.
Lan Tiểu Nhân khinh bỉ nhìn hiệu trưởng Ân.


- Nhưng cô và An Phùng Tiên lại đéo được nện nhau.
Bộ mặt Hiệu trưởng Ân bởi vì phẫn nộ mà vặn vẹo.Lan Tiểu Nhân chế giễu:
- Ông dựa vào cái gì mà quản tôi đi chịch với ai? Ông dựa vào cái gì mà đố kị An lão sư được chịch tôi?
Ánh mắt hiệu trưởng Ân như mũi đao nhọn:


- Tôi hận hắn, hắn cư nhiên nện cô ngay tại nhà mình, hắn cư nhiên đem con ƈôи ȶhịȶ hắn cắm ở trong huyệt cô mà ngủ, ha ha a, dù tôi lại táng tận thiên lương cũng vẫn là nam nhân, tôi sẽ không bỏ qua cho hắn, hắn sẽ chết rất thảm, rất thảm!


Lan Tiểu Nhân ném xuống mớ dây điện trong tay. Thoải mái mà ngồi xuống, còn bày ra một cái tư thế mê người:
- An lão sư sẽ không chết, kẻ chết là ông đó, nói cho ông biết một cái tin tức tốt, Tịch Ly đã tỉnh rồi.
Hiệu trưởng Ân ngửa mặt lên trời cười to:


- Không, không thể nào, cô muốn lừa bịp tôi sao? Tôi đã hỏi qua bác sĩ ở bệnh viện, Tịch Ly sẽ không tỉnh, dù cho nàng tỉnh cũng là 1 kẻ ngu ngốc, một kẻ không thể nói, không thể đi động, không thể ăn uống, thậm chí không có khả năng ngu ngốc đại tiểu tiện lung tung, quan toà sẽ tin một kẻ ngu ngốc tường trình sao? Ha ha ha, Lan Tiểu Nhân cố muốn dọa tôi sao? Tôi nói con mẹ nó thật cho cô biết luôn nhé? Không sai, Tịch Ly là bị tôi đẩy xuống sườn núi đó, ha ha ha…


Lan Tiểu Nhân rất không hiểu hỏi:
- Vì sao ông làm như vậy, Tịch Ly cùng ông có cừu oán gì sao?
Hiệu trưởng lại cuồng vọng mà cười to:


- Cô ta và ta không thù oán, nhưng nàng là nữ nhân của An Phùng Tiên, chỉ cần là nữ nhân của An Phùng Tiên, ta đều muốn vũ nhục! Nghe nói hiện tại An Phùng Tiên thích Hạ Mạt Mạt, ha ha, ta sẽ cho Hạ Mạt Mạt muốn sống không được, muốn chết cũng không xong, ha ha ha…Lan Tiểu Nhân cảm thấy rất kỳ quái:


- Ông không sợ tôi đi nói cho An Phùng Tiên sao?
Hiệu trưởng Ân từ trong ngăn kéo xuất ra một cây súng lục, cười gằn nói:
- Không sợ. Cô là 1 người chết, người chết thì không đáng sợ.
Lan Tiểu Nhân nhìn chằm chằm cây súng lục trong tay hiệu trưởng Ân:
- Ông muốn giết tôi sao?


Hiệu trưởng Ân gật đầu:
- Không sai, đây là cô tự tìm.
Lan Tiểu Nhân thở dài một tiếng:
- Đáng tiếc, ông nên hạ thủ sớm một chút, bởi vì những lời vừa rồi tôi và ông nói với nhau, An Phùng Tiên đều đã nghe được rồi, cho dù ông giết tôi, ông cũng không chạy được đâu.