Thầy Giáo Lưu Manh

Chương 141

Dụ Mỹ Nhân không nhanh không chậm nói:
- Chí ít chứng minh là cậu có quan tâm tới An lão sư. Hơn nữa, An lão sư từng nói với tớ và Nhị Nhị rằng hắn và cậu đã lên giường với nhau.
Hạ Mạt Mạt mở to hai mắt nhìn:


- Nói bậy, tớ có thể thề, bây giờ tớ còn là xử nữ, nếu mà các cậu còn chưa tin, tớ có thể cùng các cậu đi tới bệnh viện kiểm tra.
Dụ Mỹ Nhân cười âm nhu:


- Cũng không nhất định, tớ tin tưởng Hạ Mạt Mạt vẫn còn là xử nữ, thế nhưng, mặc dù cậu không có cùng An lão sư lên giường, cũng không có nghĩa là cậu không yêu An lão sư. Ngược lại, cậu rất yêu An lão sư, vì muốn lấy được toàn bộ tình yêu của An lão sư, cậu đã thiết kế một cái thòng lọng lớn.


- Thòng lọng?Một bên, Bối Nhị Nhị nghe được trợn mắt hốc mồm.
Dụ Mỹ Nhân gật đầu:


- Đúng òi, Mạt Mạt cố ý tại trước mặt chúng ta nói là nắm giữ chứng cứ chứng minh An lão sư là người xấu, nhưng lại không cho chúng ta xem, nàng biết chúng ta đều thích An lão sư, nhất định rất muốn biết chứng cứ là cái gì.
Bối Nhị Nhị hơi có chút suy nghĩ:


- Vì vậy nàng liền cố ý nói cho chúng ta biết, chứng cứ về An lão đang ở trong ngăn kéo phòng nàng, để cho chúng ta đi trộm?
Dụ Mỹ Nhân lộ ra ánh mắt tán thưởng:
- Chuẩn rồi, Mạt Mạt biết Nhị Nhị rất yêu An lão sư, lòng hiếu kỳ cũng vậy nặng nhất, Bối Nhị Nhị cậu nhất định sẽ đi ăn trộm.


Bối Nhị Nhị lập tức suy một ra ba:
- Kết quả Cá cá cũng thích An lão sư, cũng đi trộm.
Trên gương mặt tái nhợt của Dụ Mỹ Nhân đã có một tia màu hồng:
- Tớ không có biện pháp nào, mẹ muốn gả tớ cho An lão sư, tớ chỉ có thể đi trộm thôi.
Bối Nhị Nhị ngẹo đầu suy nghĩ thật lâu, hỏi:


- Tớ vẫn không hiểu, tại sao Mạt Mạt phải làm như vậy, vì sao dụ dỗ chúng ta đi ăn trộm?
Dụ Mỹ Nhân lại là cười âm nhu:


- Ý đồ của Mạt Mạt chính là để cho chúng ta thấy ảnh chụp ɖâʍ uế chịch nhau của An lão sư cùng Vương Tuyết Nhung lão sư, còn có An lão sư và vợ của hiệu trưởng Ân sau đó, chủ động rời đi An lão sư, như vậy Hạ Mạt Mạt nàng sẽ không còn tình địch nữa, nàng liền có thể một mình chiếm giữ An lão sư.


...đọc truyện tại website: MyTruyen.com
Bối Nhị Nhị thất kinh:
- Oa! Mạt Mạt không thông minh hơn tớ được bao nhiêu à nha, nàng không thể có tâm kế như vậy sao
Dụ Mỹ Nhân bĩu môi, khinh thường nói:
- Cậu so với kém xa Mạt Mạt.
Bối Nhị Nhị suy nghĩ lung tung cũng không tức giận:


- Không đúng, không đúng, nếu mà Mạt Mạt hi vọng đánh đuổi chúng ta ra khỏi bên người An lão sư, nàng có thể trực tiếp đem mớ ảnh chụp cho chúng ta xem, chúng ta nếu mà tức giận, liền trực tiếp rời đi An lão sư, hà tất phiền phức như vậy?
- Đây là chỗ cao minh của Mạt Mạt.


Dụ Mỹ Nhân nhìn chằm chằm bộ ngực cao ngất của Bối Nhị Nhị lắc đầu:
- Đó là bởi vì Mạt Mạt cũng yêu mến chúng ta, nàng sẽ không cố ý đem chúng ta gạt bỏ khỏi An lão sư, sau đó chính bản thân nàng lao vào trong lòng của An lão sư. Nếu mà Mạt Mạt làm như vậy, thì quá hèn hạ.


Bối Nhị Nhị cong lên cái miệng nhỏ nhắn, lộ ra ánh mắt ưu thương:
- Không sai, Mạt Mạt vừa muốn cho chúng ta rời đi An lão sư, lại không muốn tình hữu nghị giữa chúng ta tan vỡ.


- Người ngốc nghếch cũng có lúc thông minh đó nha.Dụ Mỹ Nhân không khỏi giơ ngón tay cái lên đối với Bối Nhị Nhị, bất quá thấy Hạ Mạt Mạt trầm mặc không nói, tâm tình của Dụ Mỹ Nhân cũng rất áp lực:
- Kỳ thực, tớ đã sớm hoài nghi Mạt Mạt.
- A?


Bối Nhị Nhị cùng Hạ Mạt Mạt đều nhìn Dụ Mỹ Nhân cực kỳ quỷ dị, sống lưng các nàng lạnh lẽo, rất sợ tâm sự của mình bị Dụ Mỹ Nhân đoán được.
Dụ Mỹ Nhân ở trong phòng đi qua đi lại:


- Mạt Mạt hàng ngày ở nhà một mình, cho nên nàng sẽ đặc biệt chú ý cửa sổ có đóng kỹ hay không. Thế nhưng là, ngày đó chúng ta rất thuận lợi xông vào nhà Mạt Mạt, An lão sư tuy rằng là người thứ nhất đi vào, nhưng thầy ấy đã nói cho tớ biết, cửa sổ không có đóng, lúc đó tớ đã cảm thấy kỳ quái.


Bối Nhị Nhị gật đầu đồng ý:
- Tớ cũng cảm thấy kỳ quái.
Dụ Mỹ Nhân nói tiếp:
- Mạt Mạt hàng ngày tại trước mặt chúng ta cố ý vô ý khoe khoang điện thoại di động An lão sư tặng cho nàng, cái này cũng không bình thường.
Bối Nhị Nhị cũng có đồng cảm:


- Ân, nhất định là nhìn thấy An lão sư cũng tặng cho chúng ta điện thoại di động, Mạt Mạt đã cảm thấy An lão sư quá hoa tâm, vì vậy, nàng liền thực hiện mưu kế để cho chúng ta buông tha An lão sư. Trời ạ! Mạt Mạt thật có tâm cơ ohhh.
Dụ Mỹ Nhân công kich một lãng lại cao hơn một lãng:


- Hừ! Ngày hôm nay An lão sư ôm Mạt Mạt tới nhà của tớ, nàng lại còn giả vờ nói không biết.
Vùng xung quanh lông mày Bối Nhị Nhị nhíu chặt:
- Cậu là nói khi An lão sư ôm Mạt Mạt tới nơi này, Mạt Mạt đã sớm tỉnh rồi?
Dụ Mỹ Nhân gật đầu:


- Đúng vậy, bởi vì tớ đã sớm hoài nghi nàng, cho nên chú ý quan sát qua nàng, kết quả tớ phát hiện rất nhiều động tác nhỏ, ví dụ như nuốt nước miếng, ánh mắt lộn xộn, hô hấp không đều vân vân…, nhiều lắm, những động tác này đều có thể chứng minh Mạt Mạt lúc đó đã thanh tỉnh, nàng muốn để cho An lão sư ôm nàng.


Bối Nhị Nhị đột nhiên phát hiện viền mắt Hạ Mạt Mạt có chút đỏ lên, trong lòng không đành lòng, nhanh chóng ôn nhu hỏi:
- Mạt Mạt, tại sao cậu không nói chuyện? Cá cá có phân tích gì sai sao?


Hạ Mạt Mạt khẽ cắn môi, thật sự không cho nước mắt chảy xuống, nàng ngẩng đầu, ánh mắt dị thường kiên định:


- Không sai, Cá cá thật là lợi hại, cái gì cũng không chạy khỏi ánh mắt của nàng. Tớ quả thực yêu An lão sư, tuy rằng tớ chưa cùng thây ấy lên giường, nhưng hắn đã hôn tớ, tớ đã thề, nam nhân đầu tiên hôn tớ nhất thiết phải yêu tớ cả đời.
Bối Nhị Nhị ngây ngốc hỏi:


- Vậy làm sao bây giờ? Tớ sẽ không rời đi An lão sư ohhh!
Hạ Mạt Mạt bình tĩnh cười cười:


- Hiện tại cũng không cần nói cái gì cả, hai vị mẫu thân vẫn còn đang đánh An lão sư, dùng lá gan của An lão sư, hắn nhất định không phải sợ hai vị mẫu thân đâu, chỉ là bởi vì mình quả thực sai rồi, mới chịu đựng hai vị mẫu thân trách đánh, nhưng tớ lại không muốn hai vị mẫu thân đánh nữa, bởi vì An lão sư cũng là trượng phu của tớ.