Bởi vì lo lắng làm dơ bộ lông dài xinh đẹp của Tuyết Nạp Thụy, mợ Trương cực ít cho Tuyết Nạp Thụy ăn mật, nàng sợ sau khi An Viện Viện biết sẽ quở trách, cho nên mợ Trương vẫn thích đem mật vẽ lên trên lòng bàn tay, để cho Tuyết Nạp Thụy ɭϊếʍƈ, lần này cũng giống vậy, nhưng con Tuyết Nạp Thụy đói bụng một ngày đã ɭϊếʍƈ sạch mật trong chớp mắt, mợ Trương không thể làm gì khác hơn là lại đổ thêm một chút, không nghĩ tới Tuyết Nạp Thụy phát hiện nguồn mật, dĩ nhiên nhào tới bình mật trong tay mợ Trương, mợ Trương kinh hãi, né tránh thì làm mật bị vãi ra trên đùi, Tuyết Nạp Thụy nhạy bén, vội vàng ɭϊếʍƈ mật trên bắp đùi mợ Trương, đầu lưỡi linh hoạt, liên tiếp ɭϊếʍƈ vài vòng, cũng nhanh chóng ɭϊếʍƈ hết, Tuyết Nạp Thụy dường như chưa thỏa mãn, còn đang cọ loạn bắp đùi của mợ Trương, mợ Trương đột nhiên cảm giác được bắp đùi ngứa một chút, có một tia cảm giác quái dị, cảm giác này thoải mái thật giống như bị nam nhân ɭϊếʍƈ ʍút̼̼̼ bộ phận sinh dục vậy.
Mợ Trương thích Bối Tĩnh Phương, càng thích hắn ôn nhu ɭϊếʍƈ nhục huyệt, mỗi lần cưỡng gian xong mợ Trương, Bối Tĩnh Phương tựa như con chó đực, ɭϊếʍƈ sạch nhục huyệt của mợ Trương, quét dọn sạch sẽ, sau đó điên cuồng hôn môi cùng mợ Trương, ngay từ đầu mợ Trương rất không thích ứng, không thích ứng nửa đêm tại trong mộng đẹp bị cưỡng hiế͙p͙, không thích ứng bị cắn cả mình đầy thương tích, không thích ứng hôn môi với thứ vừa ɭϊếʍƈ qua bản thân nhục huyệt, bất quá, những thứ không thích ứng này đi qua dài dòng thời gian sau đó lại trở thành sự ỷ lại của mợ Trương tại Bối gia, nàng sớm đã thành thói quen với những thứ này, vài ngày không bị cưỡng gian, vài ngày không bị cắn xé, vài ngày không cho Bối Tĩnh Phương ɭϊếʍƈ ăn lỗ huyệt, mợ Trương sẽ cảm thấy khổ sở, thống khổ dường như thất tình vậy.
Bối Tĩnh Phương đã rời nhà mấy ngày, mợ Trương vẫn tại trong thống khổ dày vò, hôm nay con chó kia ɭϊếʍƈ bắp đùi của nàng, nàng dĩ nhiên có cảm giác quái dị, trong vô ý thức, mợ Trương xem cẩu cẩu trở thành Bối Tĩnh Phương, thấy bốn phía không người, mợ Trương vén quần lên, bôi mật vào phần gốc bắp đùi, con chó ngó mấy cái... lại nhào đến, điên cuồng mà ɭϊếʍƈ mật, cũng ɭϊếʍƈ luôn lấy nhục huyệt của mợ Trương, kỳ quái là, âm mao bên nhục huyệt của mợ Trương so le không đồng đều, lộn xộn.
- A... Mày thật là thật đáng ghét.
Mợ Trương si ngốc cười ɖâʍ, nàng dứt khoát đem mật tô luôn tại miệng huyệt để cho cẩu cẩu ɭϊếʍƈ ăn, âm thần cuốn nhíu bởi vì cẩu cẩu ɭϊếʍƈ mà trở nên đầy ắp, sung huyết lên, khắp thịt nhụy hiện ra màu nâu thâm, mợ Trương cảm thấy dục vọng tới rồi, nàng rất hi vọng Bối Tĩnh Phương có thể ở bên người, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ đôi môi khô khốc, mợ Trương nhẹ nhàng mà la lên: Tĩnh phương, Tĩnh phương...
Bên trong sương mù, một bóng dáng cao ngất đứng ở trước mặt mợ Trương, mợ Trương đang thở dài, cảm thán mình vô cùng tưởng niệm Bối Tĩnh Phương, thế cho nên xuất hiện ảo giác.
Bóng dáng cao ngất lạnh lùng nói:
- Mợ Trương, bà thật là tiện, trách không được Viện Viện nói bà là đồ đê tiện, một cái đồ đê tiện bẩn thỉu. Ta chỉ bất quá đi công tác vài ngày, bà liền không nhịn được, dĩ nhiên để cho chó đến thỏa mãn tiện huyệt của mình, được rồi! Để cho ta tới sao?! Để cho ta tới thỏa mãn cô, cái đồ đê tiện này đê.
Mợ Trương vẫy vẫy lắc đầu, xác định không phải là ảo giác, mà là đang ở trong thế giới chân thật:
- Tĩnh Phương? Tại sao trở lại? Tôi rất nhớ cậu!
Giọng nói Bối Tĩnh Phương tuy rằng lạnh lùng, nhưng trong mắt đã có ý cười:
- Ta đương nhiên trở lại rồi, lại không trở lại, tiện huyệt của bà lại để cho chó ăn.
Mợ Trương mừng rỡ không thôi, nàng cố ý không hạ váy xuống, để cho nhục huyệt khắp nơi là nướt bọt của chó lộ rõ tại trước mặt Bối Tĩnh Phương:
- Ha ha... Cậu cũng chỉ là chó, không chỉ là chó, còn là một con chó hoang, hắc! Tĩnh Phương chó hoang, mau tới ăn mật nào.
Bối Tĩnh Phương nghiến răng nghiến lợi:
- Bà nói ta là chó hoang?
Mợ Trương cười nhạt:
- Cậu không phải là chó hoang, cậu chẳng qua là một con chó hoang tạp chủng mà thôi, nghĩ không ra con tạp chủng chó hoang như cậu còn có một cái tên rất thơ tình, tên là gì Thanh Đại Như Mi, ha ha, Thanh Đại Như Mi, Thanh Đại Như Mi, còn không bằng đổi tên gọi thanh đại nhổ lông đi.
Bối Tĩnh Phương bị chọc giận:
- Ta giết bà, mợ Trương, ta muốn giết bà.
Mợ Trương xem thường:
- Cậu đến đê!
- Tốt! Ta thành toàn cho bà.
Bối Tĩnh Phương kéo xuống khóa kéo, móc ra tên gia hỏa nửa mềm nửa cứng, dùng nhẹ tay xóc hai cái, tên kia cuối cùng cũng cứng rắn thành thịt hành, nhìn mợ Trương tách ra phiến âm mao rối tung giữa bắp đùi này, Bối Tĩnh Phương lộ ra nụ cười tàn nhẫn, hắn đi về phía mợ Trương, cầm mấy sợi lông bên cạnh nhục huyệt, đột nhiên dùng sức rút lên, gắng gượng mà rút ra mấy sợi lông gấp khúc, mợ Trương thống khổ thét chói tai, Bối Tĩnh Phương lại vào lúc này, đem thịt hành cứng rắn cắm vào trong nhục huyệt của mợ Trương.
- Uông gâu gâu...
Tuyết Nạp Thụy tức giận sủa, bởi vì Bối Tĩnh Phương đã chiếm đoạt địa bàn của nó, mật mỹ vị này ăn quá ngon, Tuyết Nạp Thụy lo lắng đảo quanh bốn phía, đáng tiếc, hai người xoắn xuýt đang trình diễn trò hay cấu kết với nhau làm việc xấu, tại nhất thời nửa khắc không ngừng nghỉ?
- Ohhh... Đồ chó hoang cậu thật là có kình lực...
Mợ Trương ɖâʍ đãng mà giơ cao hạ thể, nghênh hợp với Bối Tĩnh Phương đâm thọc.
Bối Tĩnh Phương tức giận mắng:
- Đồ vô lại, bà mới đúng là đồ bẩn thỉu đê tiện.
Mợ Trương trào phúng nói:
- Ta tiện, ta bẩn, nhưng cậu càng tiện, càng bẩn, lão bà cậu để cho người khác chơi, thích ăn bản thân tinh dich͙, ha ha... Thanh Đại Như Mi, cậu chính là một con chó hoang bẩn thỉu.
Bối Tĩnh Phương bởi vì phẫn nộ mà khuôn mặt đỏ bừng lên:
- Im miệng, im miệng, ngươi im miệng cho ta! Ta chơi chết bà, thao chết bà!
Một trận co giật, mợ Trương lần đầu tiên tan vỡ:
- A... Thật thoải mái, thật thoải mái, cám ơn cậu, Tĩnh Phương.
Bối Tĩnh Phương run rẩy hai cái, cũng vậy tiết ra tinh dich͙ hi nhạt, hắn nằm úp sấp ở trên người mợ Trương thở mạnh:
- Mợ Trương, đợi lát nữa làm thêm mấy món ăn... chơi mợ Trương thật con mẹ nó thoải mái.
Mợ Trương cười quyến rũ một lời hai ý:
- Tôi đương nhiên biết rồi!
Bối Tĩnh Phương cười mắng:
- ɖâʍ quá đi mà.
Mợ Trương ném một cái mị nhãn:
- Không giúp tôi ɭϊếʍƈ lol sao?
Bối Tĩnh Phương lắc đầu:
- Không được, Viện Viện lập tức liền trở lại… Lời còn chưa dứt, An Viện Viện cao quý xinh đẹp đã đi đến:
- Tôi đã về từ sớm rồi! Các người cứ tiếp tục, tôi không nhìn thấy gì cả.