Thầy Giáo Hot Boy

Chương 60: Có thể yên tâm ngủ?

“Cậu làm gì vậy hả? Không thể giữ thể diện cho tôi một chút sao?”Tiếng nói đầy trách móc của ba Bảo Khang.

Minh Huy dừng tất cả hoạt động cảm xúc, trừng mắt nhìn thẳng vào mặt ông. Đôi mắt đỏ này chứa một sát khí vô cùng muốn giết người.

Ông đến giờ phút này gương mặt tuy không còn hằn học như khi nãy nữa nhưng không hiểu sao Minh Huy lại chán ghét đến như vậy. Điều này làm Minh Huy dường như mất hết lí trí, lưu manh chạy lại nắm lấy cổ áo ông mà quát tháo: “Nếu Bảo Khang em ấy xảy ra chuyện gì tôi tuyệt đối không tha cho ông đâu!”

Hành động này đến người cứng rắn như ông cũng phải phát sợ. Ông không nói thêm điều gì, cũng giấu đi sự sợ hãi trong lòng, lặng lẽ bước đi. Nhưng vừa nghe tiếng y tá liền quay đầu chạy lại. Miệng hỏi dồn dập: “Con tôi sao rồi? Nó có bị làm sao không? Tôi có thể vào thăm nó không?”

Minh Huy tức giận đẩy ông ra một bên, lớn giọng: “Ông nên cầu trời cho em ấy bình an đi, nếu không…”

Cô y tá lên tiếng: “Hai người rốt cuộc có muốn nghe kết quả không?”

“Có!” Hai âm thanh vang lên cùng lúc.


Cô y ta nói tiếp: “Hiện giờ tình trạng của cháu đã khá ổn. Cháu vẫn còn hôn mê do mất nhiều máu, chưa kịp phục hồi. Gia đình cần lưu ý cho cháu nghỉ ngơi, tránh gây xúc động mạnh.”

“Tôi có thể vào thăm không?” Minh Huy hỏi.

“Được! Nhưng chỉ một người thôi.”

“Cảm ơn bác sĩ.”

Minh Huy gật đầu, nhẹ lòng coi như chuyện trước mắt khả quan, sau đó nhanh chóng theo y tá vào phòng bệnh. Ba Bảo Khang thầm cảm tạ trời đất, chẳng phải lúc nãy thề sẽ chấp nhận giảm mười năm tuổi thọ nếu Bảo Khang tai qua nạn khỏi? Ông dù muốn thăm con mình nhưng cũng không thể, lẳng lặng trở về phòng bệnh của vợ mình.

Minh Huy vừa vào nhìn thấy Bảo Khang nằm hôn mê không khỏi xúc động. Anh lại ngồi gần cậu, đưa mắt nhìn vết thương của cậu ấy có chút đau lòng, không phải là rất đau lòng mới đúng.

“Em… thật là khờ mà. Em không nghĩ đến anh khi hành động ngu ngốc như thế sao? Anh muốn đánh em vì chuyện này đấy!”

Giọng nói kèm theo nước mắt rất xúc cảm. Trời cũng đã khuya, hôm nay Minh Huy khá mệt mỏi với những gì xảy ra, kiên trì nhìn Bảo Khang trong mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng vì mệt mà ngủ gật.

Tâm không yên, ngủ được một chút lại thức dậy, nhìn Bảo Khang, nhiều lần như vậy có lúc hôn trán Bảo Khang, lúc nhéo gương mặt dễ thương này, lúc lại đau lòng nhìn vết thương này. Cứ thế mà trôi hết đêm.

Ba Bảo Khang ngồi cạnh vợ mình vì kích động nên ngất xỉu. Ông không hề buồn ngủ, cứ ngồi trầm mặc như vậy. Mọi chuyện ông làm rốt cuộc là có giết đi đứa con yêu quý duy nhất của ông không?

Sang sáng ngày hôm sau, Bảo Khang vẫn còn nằm hôn mê. Minh Huy vì lo lắng không yên mà không rời mắt khỏi giường bệnh. Ăn cũng ăn trong này, uống cũng uống trong này, đến việc đi vệ sinh anh cũng không dám đi, bất quá nhờ y tá canh chừng nhờ mà nhanh chóng đi rồi về.


Mẹ Bảo Khang tỉnh dậy sau cơn ngất xỉu, có hơi đau đầu nhưng nhất quyết rời khỏi giường bệnh thăm con mình. Chưa kịp bước ra khỏi cửa phòng bà đã bị ba Bảo Khang chặn lại.

“Bà chưa khỏe mà định đi đâu thế?”

Bà dùng chút sức lực yếu ớt mới phục hồi đẩy ông ra: “Ông hãy để tôi đi thăm Bảo Khang. Tôi không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa!”

Ông lạnh lùng: “Thằng nghịch tử đó mạng lớn nên không dễ chết như vậy đâu. Bà không cần lo!”

Bà liền tát ông một cái in rõ năm dấu tay: “Ông có còn là con người không? Mọi chuyện xảy ra như vậy là do ông mà ra. Ông có thương con thật lòng không? Dù nó bị gì thì nó cũng là con ông mà.”

“Tôi không có đứa con bệnh hoạn như nó!”

Nói xong ông cuối người trầm tư lặng lẽ rời đi. Mẹ Bảo Khang chẳng còn thời gian để nhìn theo, liền chạy tìm phòng của Bảo Khang.

Không thấy đã xót, nhìn tận mắt lại càng xót hơn. Bà vô cùng đau, nước mắt không ngừng rỉ ra khi nhìn Bảo Khang hôn mê như vậy.


Minh Huy kịp thời an ủi. Một chút thì hỏi: “Ba Bảo Khang ông ấy đâu bác?”

Mẹ Bảo Khang lau nước mắt mà trả lời: “Đừng nhắc tới người đàn ông vô tình đó nữa!”

Nói tới đây bà quay đầu sang nhìn Minh Huy: “Cháu về nhà nghỉ ngơi đi. Trông con mệt mỏi lắm rồi kìa. Để Bảo Khang bác lo được rồi.”

“Không sao, con khỏe lắm, bác mới nên nghỉ ngơi. Con không nỡ rời Bảo Khang ngay lúc này, con sợ… có chuyện gì…”

“Sẽ ổn thôi mà!”

Bà kết thúc bằng một tiếng thở dài.