Bảo Khang vẫn bất chấp sức khỏe, học hành một cách không lượng sức. Minh Huy vốn biết trước em ấy sẽ không nghe lời mình nên luôn âm thầm dõi theo Bảo Khang.
“Em chưa ăn cơm phải không?”
Giọng của Minh Huy phát ra từ chỗ cách Bảo Khang ngồi khoảng chừng mười bước. Bảo Khang hơi bất ngờ trước sự xuất hiện này: “Sao… thầy biết em chưa ăn?”
Minh Huy khoanh tay, nhăn mày: “Thầy không thể tin tưởng em được nữa rồi. Mau dọn dẹp tập sách, thầy dẫn em đi ăn.”
Nói xong, anh ta liền nắm tay Bảo Khang mà thúc giục cậu. Bảo Khang có chút cảm giác trước cái nắm tay này.
“Em ăn rồi.”
Minh Huy lại tiếp tục nhăn mày: “Em mong gạt được người khác chứ đừng mong gạt thầy. Mau đi ăn, nếu không lại ngất như hôm trước thì ai chịu trách nhiệm đây?”
Bảo Khang suy nghĩ lại, trong bụng cũng cảm thấy cồn cào. Nhưng cậu hơi lưỡng lự: “Nhưng… em còn chưa thuộc bài. Đi ăn, lỡ không học kịp biết làm thế nào?”
“Khi nào em học?”
“1 giờ rưỡi đó thầy!”
Minh Huy liếc nhìn đồng hồ trên tay: “Còn khoảng một tiếng nữa. Thầy dẫn đi ăn khoảng hai mươi phút, xong thầy chở về trường cho. Khi đó cũng còn thời gian để học, yên tâm!”
Bảo Khang còn chưa kịp gật đầu đồng ý, anh ta đã khom người xuống lấy tập sách bỏ vào cặp của Bảo Khang. Xong, anh ta nắm tay kéo Bảo Khang đi mặc lời của Bảo Khang: “Em tự đi được mà. Thầy buông tay ra đi, người ta nhìn kìa.”
Hai người ghé vào một quán ăn ở gần trường. Minh Huy không hỏi Bảo Khang chọn món gì đã gọi ba phần cơm sườn. Bảo Khang trêu chọc: “Em không thích cơm sườn nhưng cũng sẽ ăn vì thầy lỡ gọi rồi. Nhưng em hơi bất ngờ vì thầy… ham ăn đến như vậy. Thật là mất hết hình tượng , thầy Huy tham ăn.”
Bảo Khang nói xong, cười điên rồ như thể đâm chọt ai đó là niềm vui của cậu. Minh Huy ngồi đối diện không hiểu gì nhưng cũng chả thèm trả lời.
Vừa lúc này, người phục vụ đem đồ ăn ra. Minh Huy lấy một phần cho mình, còn hai phần còn lại đưa cho Bảo Khang. Bảo Khang ngớ người: “Vậy là thế nào? Không phải thầy ăn hai phần à?”
“Không! Em phải ăn hai phần để còn có sức học nữa.” Minh Huy rốt cục cũng hiểu ý nghĩa những lời Bảo Khang nói khi nãy.
Bảo Khang nhìn những hai phần cơm, ngán ngẫm: “Em ăn không nổi. Thầy ăn hai phần đi!”
Minh Huy trợn mắt: “Em phải ăn! Không bàn cãi gì nữa.”
Bảo Khang cố gắng nuốt trôi từng hạt cơm. Minh Huy ăn xong, ngồi nhìn Bảo Khang ăn, tự dưng cười.
Ăn xong, Bảo Khang định trả tiền nhưng Minh Huy nhất quyết không cho. Anh ta trả tiền xong, sau đó chở Bảo Khang về trường chuẩn bị cho buổi học phụ đạo.
“Sao thầy lại chở em đi ăn, lại còn trả tiền nữa chứ? Làm em thấy ngại lắm.”
Minh Huy mở chai nước suối mua khi nãy đưa Bảo Khang: “Hỏi chi? Mà nè, bắt đầu từ ngày mai em phải ăn cơm mỗi khi ở lại học phụ đạo đó nhe. Nếu thầy biết em lười biếng ăn, thầy sẽ mua cơm hộp đem lên tận lớp cho em ăn đó. Không phải là hai phần như hôm nay đâu, mà là ba phần. Cứ mỗi lần phát hiện em không ăn, số lượng hộp cơm thầy mua sẽ tăng lên, đương nhiên là em phải ăn hết, bắt buộc.”
Bảo Khang nghe xong, thần kinh liền rối loạn: “Nhưng mà…”
Minh Huy cắt ngang: “Không nhưng nhị gì hết! Không được cãi lại. Nếu không thầy sẽ báo việc này cho ba mẹ em biết.”
Bảo Khang hết đường chống cự. Minh Huy bước đi, Bảo Khang ngồi lại băng ghế mở tập ra học bài. Trong lòng muôn vạn câu hỏi vì sao được đặt ra, tất cả đều liên quan tới Minh Huy.
Minh Huy bước đi, vài lần quay lại nhìn Bảo Khang, nói nhỏ: “Đó chính là sự quan tâm đấy, ngốc!”