"Hai chúng ta đã định là không thể chung đường rồi, tôi không bao giờ để em vì tôi mà chịu bất cứ thương tổn nào, có chăng thì người chịu sẽ là tôi, tôi sẽ chỉ yêu em như vậy thôi, vì em, vì tương lai và hạnh phúc của em... đừng yêu tôi"
Sau khi nghe được điều cần nghe An Di liền cúp điện thoại để mặc cho Gia Ân tự thắc mắc một mình. Cô vội vàng tìm điều khiển máy lạnh tắt nó đi, chạy lại mấy khung cửa sổ mở toang ra, gió lạnh bật ùa vào khiến cô rùng mình một cái, cả căn phòng sáng hẳn lên. Đắp chăn cẩn thận cho thầy Ngôn xong rồi An Di liền xuống bếp nấu nước nóng. Mấy việc đơn giản thì An Di còn có thể chứ nấu nướng là việc trước giờ cô chưa từng thử qua, là đại tiểu thư hơn nữa cô lại chuyên tâm học hành như vậy tất nhiên những chuyện nữ công gia chánh này nọ An Di vốn chưa từng nghĩ đến. Tủ thuốc không có miếng dán hạ sốt hay Vitamin C, trong cái tủ lạnh to lớn cũng chỉ toàn là nước lọc và thức ăn đóng hộp chứ đừng nghĩ đến sẽ có chanh, thầy Ngôn trước giờ ăn uống hời hợt như vậy sao? Tìm mãi trong bếp An Di mới biết được nơi để gạo. Nhưng nấu cháo như thế nào? Thật sự là làm khó cho cô, chỉ có mỗi gạo thì phải làm sao? Nhưng không thể không nấu cho thầy ăn được. Thôi thì cứ nấu cháo trắng vậy.
Vừa loay hoay trong bếp vừa chạy đi chạy lại thay khăn chườm và nước nóng cho thầy mất hơn nửa tiếng cuối cùng An Di mới cảm nhận được hình như thầy đã ổn hơn rồi, nồi cháo trông cũng không tồi nhưng bây giờ thầy vẫn ngủ như vậy thì làm sao ăn được? Quay trở lại phòng thay khăn chườm một lần nữa An Di sờ thử vào trán mình rồi đến trán của thầy, có vẻ thầy đã hạ sốt rồi, hơi thở cũng dần đều hơn. An Di thở dài, thầy định ngủ đến bao giờ? Đôi môi thầy đã trắng nhợt khô khốc lắm rồi thầy còn định không ăn uống gì sao, cô đau lòng nhìn thầy rồi đi rót nước khẽ bón từng thìa nhỏ đến miệng thầy. An Di thấy thầy hình như có chút phản ứng, yết hầu không ngừng lên xuống đón nước vào. An Di ân cần dùng khăn lau đi mồ hôi không ngừng đổ ra của thầy, sợ chạm đến những vết thương sẽ làm thầy đau cho nên cô vô cùng nhẹ nhàng. Người đàn ông anh tuấn khoẻ mạnh thường ngày đầy lạnh lùng xa cách bây giờ trước mặt cô đang xanh xao mệt mỏi, khắp mặt và bắp tay to lớn chằng chịt những vết bầm tím, đầu tóc ngay ngắn bình thường cũng rối bù như tổ ong, áo thun mặc trên người cũng nhăn nhúm rất nhiều. An Di thấy thầy như vậy thì trái tim cô cũng đau như xát muối. Tại sao thầy lại ra nông nổi này? Tại sao bệnh như vậy mà thầy vẫn không chịu đi bệnh viện, nếu cô không đến thì thầy cứ như vậy đến khi nào?
Nhìn đến trên tủ ở đầu giường, đây là tấm ảnh người phụ nữ xinh đẹp mà Du Thăng đã từng nhắc sao? Đây là bạn gái của thầy sao? Thật sự rất rất đẹp, thảo nào thầy yêu cô ấy như vậy. Trong mắt An Di ánh lên một tia uỷ khuất...
Bỗng nhiên cánh tay thầy từ trong chăn vung ra, chớp mắt một cái An Di đã bị thầy kéo cho nằm gọn trên giường. Còn chưa kịp biết chuyện gì đang xảy ra cánh tay thầy đã siết chặt lấy cô, đem thân hình bé nhỏ của cô ôm trọn vào lòng mình. Cằm thầy tì lên đầu cô, kéo cô ôm chặt hơn nữa khiến cô suýt thì ngạt thở.
"Đừng bỏ đi... đừng rời xa tôi... ở bên cạnh tôi" - Giọng nói trầm khàn của thầy cũng ngữ điệu như van nài cầu khẩn làm cho An Di hoảng hốt, cô cựa quậy tay chân một chút lại bị thầy ôm chặt vào thêm. "Nằm yên" - lời nói của thầy lại một lần nữa chạm vào trái tim An Di. Cô nằm yên vị trong vòng tay thầy một lúc, có lẽ đã cảm nhận được sự nghe lời của cô, tay thầy thả lỏng hơn. Mùi hoắc hương quyến rũ theo từng nhịp thở len lõi vào trong hô hấp, quấn lấy tâm trí rối bời của An Di lúc này. Người cô bây giờ đang dán sát vào người thầy, cô thậm chí có thể nghe được nhịp tim đều đều của thầy cũng có thể cảm nhận được cái nóng râm ran của cơn sốt mới vừa qua đi trên cơ thể thầy, cơ ngực vạm vỡ rắn chắc của thầy cô cũng dễ dàng cảm nhận được. An Di khẽ ngước mặt lên nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình, cô muốn nhìn khuôn mặt mà cô yêu thương ấy thật gần, thật rõ, thật lâu. Trên cằm lún phún mấy sợi râu mới mọc, gò má cương nghị hằn đầy vết thương, đôi mắt to cứ nhắm miên mang, hàng mi cong dài đầy sức quyến rũ, hai chân mày rậm anh tuấn khiến cô không tự chủ lại muốn sờ vào, lại sờ đến vết xẹo dài trên trán lần trước. Con người này... thầy còn bao nhiêu bí mật nữa? Cô đều muốn biết, đều muốn cảm nhận. "Thầy Ngôn... em yêu thầy". Cánh tay nhỏ nhắn vô thức cũng siết chặt lấy thầy, cảm nhận tất cả sự ấm áp tận sâu con người thầy... cùng với sự mệt mỏi của bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay... An Di chìm vào giấc ngủ tự khi nào không hay. Trong căn phòng tràn ngập ánh nắng, hai thân thể dán chặt vào nhau, tình cảm nồng đượm xua tan cái giá lạnh của mùa đông ngoài kia.
...
Hơn ba giờ chiều Trịnh Phong từ câu lạc bộ thể hình đi chợ mua sắm thức ăn, đi hiệu thuốc mua thuốc rồi lại tay xách nách mang như bà thím vội vã chạy đến nhà Ngôn Hoa, vừa bước vào nhà không khí ngột ngạt cùng bóng tối quen thuộc đã biến đi đâu mất, đổi lại trước mặt anh là ánh sáng tràn ngập cùng không khí thoải mái của đất trời, anh dáo dát nhìn quanh. Đèn đóm đầy đủ, cửa sổ cũng mở ra hết, tất cả rèm cũng cư nhiên kéo ra để không khí bên ngoài tràn vào. Ngôn Hoa mà anh biết hắn vốn không ưa ánh sáng chút nào kia mà? Trong bếp còn có mùi thức ăn, là cháo trắng... Cái tên ăn hại kia rốt cục đã bò dậy được sao, mấy ngày nay cứ nằm ườn ra đấy như xác chết vậy. Tuy anh không biết nấu nướng nhưng cũng không phải vì vậy mà bỏ rơi bạn bè nên đã mua cả đống thức ăn đóng hộp chất đầy cả tủ lạnh nhà hắn, vậy mà hắn tuyệt nhiên không thèm đụng tới. Cháo trắng cũng có thể nuốt trôi sao? Lạ lùng thật, bình thường đi ra ngoài cùng tên khó chiều này hắn vốn đòi hỏi rất cao về mặt ăn uống kia mà? Thôi nghĩ nhiều làm gì, khỏi bệnh là tốt rồi, không phải phiền tới Trịnh Phong cậu đây nữa.
Vừa vào phòng định lôi tên phiền phức ấy dậy uống thuốc, đến mép giường nhìn thấy cảnh tượng trước mắt khiến cho Trịnh Phong giật mình liền quay người đi thẳng ra ngoài. "Ai dô" - Trịnh Phong than vãn một câu. Tên này thì ra đã có người chăm sóc "tận giường" cơ đấy lại còn phiền mình chạy tới chạy lui như bà thím. Rõ khổ mà, vậy còn không biết thông báo cho một tiếng, suýt chút nữa thì phá hỏng cảnh xuân của hai người. Trịnh Phong thấy vậy cũng yên tâm, có phụ nữ chăm sóc thì chắc chắn có sao cũng sẽ không sao thôi nên cậu cứ vậy mà ra về, trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Ngôn Hoa đã khoẻ hơn, anh đã mơ hồ nhận ra An Di từ khi cô đến, nhưng không tài nào cử động nổi. Lúc anh tỉnh táo thì đã nhìn thấy người con gái này dính chặt vào mình rồi, chuyện này xảy ra như thế nào anh cũng chẳng biết, nhưng thân thể nhỏ bé này chắc chắn không thể tự mình mà quấn lấy anh như vậy, có lẽ là do anh nhất thời không kìm chế được khao khát của bản thân mình, trong lúc tâm lí yếu đuối nhất cũng vì vậy mà bộc lộ ước nguyện từ tận thâm tâm, anh đã biết bao nhiêu lần muốn ôm trọn lấy cô như vậy, như thế nào cũng được, sai thì cũng đã sai rồi, anh cứ như vậy mà ôm lấy cô thêm một chút nữa... cứ như vậy mà hưởng thụ sự ấm áp này. Nhìn người con gái trong lòng đang ngủ say sưa, gương mặt mịn màng như trẻ con, đôi mắt tinh nghịch thường ngày cứ len lén nhìn anh bây giờ đang nhắm nghiền, tôn lên hàng mi dài khiến anh mê đắm, đôi môi anh đào xinh xắn không ngừng quyến rũ tâm trí anh. Anh kìm lòng không đậu liền hôn khẽ lên cánh môi ấy nhưng vì sợ làm cô thức giấc cho nên anh chiếm hữu nó một cách nhẹ nhàng, môi anh lại từ từ trượt xuống mà vùi vào hõm cổ trắng tuyết, tham lam chiếm hữu xương đòn gợi cảm của cô. Đem mùi hương thiếu nữ ngọt ngào của người con gái ấy tận hưởng trọn vẹn. An Di đang mơ màng bỗng cảm nhận được thứ gì đó nhồn nhột ma sát ở cổ mình, là mấy sợi râu non của anh, cô liền cựa người ngọ nguậy làm cho Ngôn Hoa giật mình dừng động tác lại, rất may là cô vẫn ngủ say. Ngôn Hoa thở dài, thuận thế lại ôm cô vào lòng.
Vừa nãy Ngôn Hoa cũng nhận thức được rằng Trịnh Phong tới, nhưng anh lại không muốn ra ngoài, lại sợ hắn làm cho An Di tỉnh giấc nên cứ như vậy ôm chặt lấy cô, bàn tay cũng nhanh nhẹn kéo đầu cô vùi vào khuôn ngực rộng lớn của mình, không thể để Trịnh Phong nhận ra cô. Cũng may tên Trịnh Phong này xem ra cậu ra cũng biết điều, rất ngoan ngoãn mà rời đi. Ngôn Hoa quay sang nhìn đồng hồ, đã bốn giờ rồi, An Di đã ở đây bao lâu? Chắc có lẽ cô cũng sắp dậy rồi.
Anh vươn tay đến hộc tủ lấy ra một cái hộp nho nhỏ mở ra nhìn ngắm một chút. Đây là món quà mà anh định dành tặng người mẹ thân thương của mình nhân dịp nhậm chức trưởng khoa tim trước đây... cũng là ngày ngày mà bà mất.
Vốn được đặt làm tỉ mỉ từ thương hiệu trang sức xa xỉ bậc nhất Harry Winston. Chỉ những loại đá quý có chất lượng tốt nhất và hiếm nhất mới được sử dụng cho đồ trang sức của Winston. Mỗi chi tiết nhỏ cũng được chau chuốt với trình độ thủ công bậc thầy, đảm bảo tính thẩm mỹ và độ tinh xảo cao nhất.
Sợi dây chuyền này anh định dành tặng cho người phụ nữ quan trọng nhất cuộc đời mình nhưng đã không kịp. Bây giờ anh tận tay đeo vào cổ An Di, với anh bây giờ, cô là người con gái quan trọng nhất. Anh yêu cô, anh đã yêu cô rất nhiều rồi, nhưng không có cách nào, không thể nào thừa nhận với cô được, vẫn không thể nào phá bỏ được bức tường vô hình chắn giữa cuộc đời anh và cô. "An Di à, hai chúng ta đã định là không thể chung đường rồi, tôi không bao giờ để em vì tôi mà chịu bất cứ thương tổn nào, có chăng thì người chịu sẽ là tôi, tôi sẽ chỉ yêu em như vậy thôi, vì em, vì tương lai và hạnh phúc của em... đừng yêu tôi". Ngôn Hoa mỉm cười, hôn lên mặt dây chuyền hình giọt lệ ở cổ An Di: "Đừng bao giờ rơi nước mắt vì tôi - sinh nhật vui vẻ người tôi yêu"
...
Ngôn Hoa khẽ ngồi dậy, không muốn làm cô thức giấc. Anh đi vào bếp liền nhìn thấy gạo vương vãi ra sàn nhà, trên bếp có nồi cháo trắng nấu vội, hình như còn chưa đủ lửa, anh cười mãn nguyện hâm nóng nồi cháo rồi bưng cả nồi để trước mặt. Cháo trắng cũng được, là do cô nấu anh đều sẽ ăn, dù cho có hơi mặn anh vẫn ăn hết sạch rất ngon miệng, vả lại mấy ngày rồi anh cũng không ăn được gì tử tế, tên khốn Trịnh Phong không biết giữ gìn cơ bắp thế nào được như vậy khi mà ăn toàn đồ đóng hộp, ấy mà còn mang chất đầy tủ lạnh nhà anh.
Ăn xong rồi Ngôn Hoa lại đi tắm, tiếng nước chảy vô tình đánh thức An Di, cô ngỡ ngàng một lúc chợt nhớ đến việc trưa nay, cô đến chăm sóc cho thầy, rồi... rồi... Ôi đã năm giờ sao? Cô còn không về thì cả nhà phát hiện ra cô nói dối mất. Cô đã ngủ lâu vậy sao? Còn thầy... thầy... không phải là luôn ôm ghì lấy cô đó chứ? An Di đỏ mặt, ngồi bật dậy, biết thầy còn đang tắm liền vội vội vàng vàng xông thẳng về nhà.
Ngôn Hoa từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy trên giường trống trãi tim anh như bị ai thắt lại một nút. Là cảm giác hụt hẫng, cô đã đi rồi... anh buông mình xuống giường lưu luyến chút mùi hương còn vương lại...
*2000 chữ tiếp theo đây, hơi trễ hìhì.