Thầy Giáo Bá Đạo, Anh Là Của Em

Chương 106: Rừng càng già càng cay

“Rầm”

Trong lúc nó mãi miên man suy nghĩ thì một âm thanh chói tai, làm trái tim nhỏ bé của nó xuýt chút nữa bay ra ngoài lòng ngực luôn rồi.

“Khụ khụ khụ……” – giật mình do hết hồn, cậu nuốt luôn cả hạt hướng dương chưa tách vỏ vào mồm.

Kết quả là khuôn mặt trắng nõn nà, nghẹn đỏ cả lên, hai mắt trợn trắng. Cũng may có ly nước để kế bên nếu không chỉ vì việc cỏn con này mà xuống Diêm la điện trình diện thì thật cho người ta cười đến súng răng mà.

Đoạn Niệm trừng mắt nhìn về phía kẻ thủ ác, thì không khỏi há hóc mồm cơ hồ cho một quả trứng gà vào còn lọt.

Nhã Thuần đứng tựa người vào cửa, nhìn nó nỡ nụ cười rực rỡ, nhưng trái lại làm nó lạnh cả xương sống.

-Cám ơn anh rất nhiều. Ổ khóa cửa bị hư, con trai bị nhốt trong ấy làm tôi lo muốn chết. Cũng may nhờ có anh, nếu không tôi không biết làm sao nữa – Nhã Thuần cuối mặt xuống, khuôn mặt buồn rũ rượi, cơ hồ bất cứ lúc nào nước mắt lúc nào cũng có thể trực chảy ra.

-Không có gì, là hàng sớm của nhau mà. Nếu có việc gì thì cứ kêu tôi, đừng ngại.

Trong lòng Đoạn Niệm thầm kêu không xong “Mẹ, không ngờ cấp độ nguy hiểm của mẹ ngày càng cao. Không hổ danh rừng càng già càng cay. Cũng may nó là con sớm biết rõ tính cách của cô, nếu không, không bị lừa mới lạ.”

****************************

Đoạn Niệm nhìn Nhã Thuần dơ ngón cái lên:

-Không ngờ tài diễn xuất của mẹ ngày càng thâm hậu nhỉ, còn hơn cả dàn sao nổi tiếng nữa đó. Nhưng rất tiếc khán giả duy nhất của mẹ đi rồi, có việc gì thì nói đi.

“Bốp”

Nguyên cuốn báo được rơi trước mặt Đoạn Niệm, cách cậu chỉ trong ngang tất, nếu thêm một chút lực nữa, không nghi ngờ quyển báo này chắc chắn sẽ nện thẳng vào mặt cậu.

Nhã Thuần thu hồi lại nụ cười, khuôn mặt lạnh ngắt cơ hồ có thể đông thành băng.

-Đoạn Niệm, người trong hình có phải là con không.

Đoạn Niệm cuối đầu xuống, nó không dám nhìn thẳng vào mặt mẹ. Nó biết mẹ nó nổi giận thật rồi.

“Chát”

Trên mặt trái của Đoạn Niệm xuất hiện năm dấu ngón tay đỏ chót.

-Đoạn Niệm, tại sao con lại tới đó. Có phải con cũng như hắn không cần mẹ nữa phải không. Con muốn về bên cạnh hắn phải không. Con đủ lông đủ cánh rồi chứ gì, vậy thì con cứ đi đi mẹ không cản.

“Rầm”

Nhã Thuần xoay người bước nhanh ra khỏi phòng trước ánh mắt ngỡ ngàng của Đoạn Niệm. Nhìn cánh cửa phòng khép chặt, tim nó như thắt lại, nước mắt không ngừng rơi lã chã.

Nó khóc không phải vì cái tát như trời giáng của mẹ nó, nó đau vì chính nó là người làm mẹ nó đau . Có phải nó làm sai rồi không? Nó đã làm tổn thương người mà nó yêu thương nhiều nhất.

Nó biết khi mẹ đánh nó, nó đau một, trong lòng mẹ đau đến mười.

Đoạn Niệm chạy ra khỏi phòng khách, đi thẳng đến phòng của mẹ. Nó đập cửa đến đỏ cả tay, nhưng vẫn không hề có bất lời đáp trả nào, nhưng nó nghe rất rõ tiếng khóc của mẹ.

Mặc dù rất nhỏ, cực kỳ nhỏ cơ hồ không nghe được, nhưng nó vẫn cảm nhận được. Bỡi lẽ nó đã quá quen với hương vị, và âm thanh tiếng khóc của cô.

-Mẹ, mẹ mở cửa cho Đoạn Niệm đi…ô ô ô…..Đoạn Niệm hứa sẽ không đi tìm ông ta nữa.ô ô ô…. Đoạn Niệm biết sai rồi….ô ô … mẹ …. Mẹ tha thứ cho Đoạn Niệm đi…. Ô ô ô…..

Nó vừa khóc vừa đập cửa, nhưng dù nó có gọi thế nào mẹ nó vẫn không trả lời nó, không đáp lại nó.

Đây là lần đầu mẹ nó không để ý tới nó, trước đây, dù nó có phạm sai lầm đến cỡ nào, mẹ nó cũng chưa bao giờ bỏ mặc nó như vậy.

Nó sợ, nó rất sợ. Nó sợ mẹ nó sẽ bỏ nó mà đi. Nó không cần, không cần ba, không cần tất cả, chỉ cần có mẹ là đủ rồi

Đoạn Niệm ngã khụy xuống sàn gạch lạnh ngắt, ngất đi.

Một vòng tay ấm áp ôm nó vào lòng và bế nó trở về phòng. Mặc dù ngất xỉu nhưng trong miệng nó lúc nào cũng gọi mẹ, và nói xin lỗi, làm người ta nghe mà phải thương tâm đứt ruột.

-Hàn Nhi, con đúng là quỷ linh tinh không biết nghe lời mà. Không biết di truyền từ ai nữa. Haiz……….