Thay Chị Gả Đại Gia

Chương 89

Trans: La Hán
Beta: Hoàng Lan
Bạch Nhân tập múa trong sân một lúc, lau mồ hôi bên vành tóc mai, lúc đi ngang qua phòng của bà ngoại, cô nhìn thấy chiếc điện thoại nằm lặng lẽ trên bàn.
“Bà ngoại ơi, mấy ngày nay có tin nhắn tìm cháu không ạ?”


Bà ngoại đang đeo kính thêu hoa, nghe vậy bèn ngẩng đầu lên đáp: “Kêu mấy lần rồi, bà không nhìn rõ lắm, không hiểu, cháu cần dùng điện thoại thì cứ lấy đi.”
Bạch Nhân kiềm chế cảm xúc, làm như lơ đãng đi tới, “Cháu chỉ dùng một lúc thôi.”


“Lấy đi, bà cũng không hay dùng.”
“Cảm ơn bà.”
Bạch Nhân cầm điện thoại, về phòng mình đóng cửa lại, không kiểm soát được trái tim đang đập thình thịch không ngừng, nhảy phắt lên giường.
Cô hít sâu, kiềm chế cảm xúc, đăng nhập vào WeChat.


Quả nhiên, chỉ có một người liên lạc duy nhất -- trong khung trò chuyện của người được lưu là “chx”, có dấu chấm đỏ báo hai tin nhắn chưa đọc.
Bạch Nhân run run chạm vào khung trò chuyện.


Đây là một đoạn video chơi bóng rổ mà anh gửi cho cô vào sáng nay, trong video có rất nhiều nam sinh cao lớn mồ hôi tuôn như mưa đang đánh bóng rổ.
Bạch Nhân xem thật kỹ video một lượt nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Trần Hoài Kiêu ở trong đó.


chx: “Cuộc thi bóng rổ ở trường, cho em ngắm trai đẹp.”
Bạch Nhân nhắn lại: “Anh không chơi sao?”
Tin nhắn được gửi đi chưa đầy mười giây, Trần Hoài Kiêu đã trả lời cô: “Bây giờ mới nhắn lại?”


Bạch Nhân: “Vì điện thoại để ở chỗ bà ngoại, em tan học mới nhìn thấy.”
chx: “Ờ.”
Bạch Nhân: “Anh cũng tham gia cuộc thi bóng rổ chứ?”
chx: “Anh chơi trận chung kết, chiều thứ Bảy.”
Bạch Nhân: “Anh chơi bóng rổ giỏi không?”


chx: “Tham gia thẳng trận chung kết, em nghĩ sao?”
Bạch Nhân: “[Mặt cười]”
chx: “À đúng rồi, tuần này thi đấu nên anh không đến đâu, nếu em họ anh đến, em đừng để ý đến nó, đầu óc của nó không được bình thường.”


Bạch Nhân đọc tin nhắn này, trong lòng nổi lên đôi chút hụt hẫng, nhắn lại một câu: “Dạ vâng.”
chx: “Ngoan.”
Bạch Nhân: “À anh ơi, trận chung kết của các anh được tổ chức ở đâu vậy?”
chx: “Trong nhà thi đấu của trường, sao thế?”


Bạch Nhân: “Em chỉ hỏi vậy.”
Cô trả điện thoại cho bà, lẳng lặng quay về phòng, cầm chiếc khăn lụa, tỉ mỉ thêu từng đường kim mũi chỉ, thêu đến tận nửa đêm.


Chiều thứ Sáu, Bạch Nhân mang chỗ khăn lụa mà mình thêu trong mấy tuần đến khu du lịch ở Cổ trấn bày hàng bán, tình cờ bắt gặp một đoàn khách du lịch.
Mấy cô mấy chị gái trong đoàn thích khăn tay cô thêu, cầm không nỡ rời tay, chẳng bao lâu sau cô đã bán hết sạch.


Bạch Nhân giao toàn bộ 2.230 tệ tiền bán hàng cho bà ngoại, bà ngoại giữ lại 2.000 tệ dùng cho sinh hoạt, đưa 230 tệ tiền lẻ cho Bạch Nhân.
“Bà ơi, cháu không cần, bà cầm hết đi ạ.”


“Bình thường mua chút đồ ăn vặt, hoặc đi đó đây với bạn bè cũng cần phải tiêu tiền, cháu cũng lớn rồi, ai lại để túi rỗng tuếch được.”


Thực ra Bạch Nhân cũng không hay ăn vặt, nhưng cô nghĩ đến cuộc thi của Trần Hoài Kiêu vào ngày mai, trong đầu chợt nảy lên một số ý định, thế là cô nhận chỗ tiền ấy.
“Bà ngoại... ừm, chiều mai cháu có thể đi chơi không ạ?”


“Đi đâu thế, đi với bạn cùng lớp à?”
“Vâng, cháu muốn đi Nam Thành.”
Bà ngoại nghe thấy thế, liếc Bạch Nhân một cái, “Cháu đi một mình?”


Bạch Nhân do dự mấy giây, cuối cùng cũng thành thật nói với bà: “Chiều mai anh Trần Hoài Kiêu có trận đấu, cháu muốn đi xem ạ.”


“Ồ, vậy thì được, nhưng cháu phải nói với cậu ấy để cậu ấy tới đón cháu, đừng có đi lung tung một mình, cháu cũng không hay lên tỉnh thành.”
Bạch Nhân ngoài miệng thì vâng dạ, nhưng lại không muốn báo trước cho Trần Hoài Kiêu.


Cô chỉ muốn lặng lẽ đến đại học Nam Thành, hòa mình vào đám đông xem trận đấu của anh, không muốn cho anh biết.
Sau khi đưa ra quyết định, cô về ngay phòng làm bài tập, vì quá hưng phấn nên cô trằn trọc đến ba giờ sáng mới mơ hồ ngủ thiếp đi.


Cô không biết mình đã “lên cơn” gì, lúc thức hay nằm mơ, trong đầu cũng toàn là Trần Hoài Kiêu.
Mơ thấy bóng dáng cao gầy của anh đứng dưới cây hoa quế, mơ thấy ánh mắt dịu dàng của anh khi dạy kèm cho cô, mơ thấy nụ cười thoải mái của anh ở trên sân bóng rổ...


Bạch Nhân biết, mình đã hoàn toàn xong đời rồi.
**
Chiều hôm sau, Bạch Nhân ngồi xe bus, đi một đoạn đường xóc nảy dài hơn tiếng đồng hồ để đến Nam Thành.


Cô dựa theo tuyến đường mà cô đã vạch ra trước đó, đầu tiên ngồi xe bus đến đại học Nam Thành, vừa hỏi đường vừa nhìn biển báo trên đường, cuối cùng tìm đến nhà thi đấu trước khi cuộc thi bắt đầu.


Song, đi vào trong cô mới phát hiện, bên trong nhà thi đấu không hề tổ chức trận đấu bóng rổ, chỉ có mấy nhóm lẻ tẻ đang chơi bóng rổ.
Bóng dáng mà cô ngóng trông được nhìn thấy... tất nhiên không có ở trong đó.
Bạch Nhân hụt hẫng ra khỏi nhà thi đấu.


Là vì đột xuất thay đổi địa điểm sao?
Cô không biết.
...
Tại nhà thi đấu của Tỉnh, Trần Hoài Kiêu đã thay sang áo bóng rổ màu trắng, ngồi trên ghế xem điện thoại.
Trên màn hình là khung trò chuyện của anh và Bạch Nhân.
Anh có phần mất tập trung.


Cô nhóc kia... sẽ không ngốc đến mức, không nói không rằng lẳng lặng chạy đến đây chứ?


Thông báo đổi sân thi đấu được thông báo đột xuất, trước đó là nhà thi đấu trong trường, nhưng sau đó vì có lãnh đạo tới dự nên đột ngột đổi sang nhà thi đấu của Tỉnh cách trường hơn mười km.


Lưu Tô Ngộ cảm nhận được sự bất an của Trần Hoài Kiêu, đưa cho anh một chai nước, “Sao thế, anh Kiêu?”
“Không sao.”
Trần Hoài Kiêu đứng lên, đi đến một lối đi không người, gọi điện cho Bạch Nhân.


Nhưng không ngờ, người nghe máy lại là giọng nói già nua: “Ai đấy?”
“Bà Bạch ạ?”
“Tiểu Hoài à.”
Trần Hoài Kiêu từng nghe Bạch Nhân nói, điện thoại là của bà ngoại, cô chỉ thi thoảng tan học xong mới sử dụng.
“Bà Bạch ơi, Bạch Nhân đâu ạ?”


“Chẳng phải Tiểu Nhân đến Nam Thành tìm cháu sao? Hai tiếng trước đã lên xe đi rồi, sao lại... cháu không ở cùng con bé sao?” Bà Bạch hơi cuống, “Con nhỏ này! Thiệt tình... bà đã dặn nó không đi lung tung rồi mà.”


Trần Hoài Kiêu thót tim, lập tức nói: “Bà ơi, bà đừng lo lắng, có lẽ em ấy đang ở trong trường, giờ cháu đi tìm em ấy ngay.”
Anh cúp điện thoại, cầm áo khoác vội vàng chạy ra khỏi nhà thi đấu.


Lưu Tô Ngộ vội vàng đuổi theo, ngạc nhiên hỏi: “Anh Kiêu, đừng nói cậu phải đi bây giờ nhé.”


Trần Hoài Kiêu vừa đi vừa mặc áo khoác, bước thật nhanh ra khỏi nhà thi đấu, ngồi lên chiếc xe mô tô dựng bên đường, “A Nhân tới rồi, tôi đi đón em ấy, cậu thay tôi chơi trước đi.”


“Ơ kìa, nhiều lãnh đạo tới dự như vậy, cậu còn là chủ lực của đội mình mà!”
“Tôi sẽ về nhanh thôi.”


“Cậu bảo em ấy bắt xe tới đây đi.” Lưu Tô Ngộ chắn trước xe của anh, “Chút chuyện vặt vãnh này, còn cần anh đích thân tới đón, cũng có phải đứa trẻ ba tuổi đâu, một cô gái lớn như vậy rồi...”


“Em ấy không cầm điện thoại, cũng không quen đường.” Trần Hoài Kiêu nhìn Lưu Tô Ngộ, ánh mắt lãnh đạm nhưng bức người: “Tránh ra.”
Lưu Tô Ngộ chỉ có thể lùi ra với vẻ không cam lòng, “Cô ấy còn quan trọng hơn trận chung kết ư?”
“Không thể so sánh.”


Trần Hoài Kiêu phóng xe ra ngoài, phi như gió quay về đại học Nam Thành.
...
Bạch Nhân đi qua đi lại mấy vòng trước nhà thi đấu của đại học Nam Thành, gặp được nam sinh đang định vào trong chơi bóng rổ, bèn hỏi anh ta tình hình trận chung kết bóng rổ --


“Trận thi đấu không tổ chức ở đây ạ?”
“Bạn muốn xem chung kết thì phải lên nhà thi đấu của Tỉnh, ban sáng đã thông báo đổi địa điểm rồi.” Nam sinh nhìn đồng hồ thể thao, “Chắc lúc này đã bắt đầu rồi.”


“Vậy đi đến đó như thế nào vậy ạ?”


Nam sinh thấy Bạch Nhân vừa nhỏ bé vừa không biết đường, không giống sinh viên đại học, thế là ném bóng rổ cho đám bạn bên cạnh, nói với cô: “Anh dẫn em ra cổng trường bắt xe bus, ngồi xe bus số 3 đi bảy chặng là đến nhà thi đấu của Tỉnh.”


“A, không cần phiền anh đâu!” Bạch Nhân vội vàng khom người cảm ơn anh ta, “Em tự đi là được rồi! Em biết bắt xe bus.”
Nói xong cô vội vàng chạy ra ngoài, chỉ sợ làm phiền anh trai tốt bụng đưa cô đi.


Ra đến cổng phía Nam, dựa theo chỉ dẫn của anh trai nọ, Bạch Nhân đã đợi được chiếc xe bus số 3.
Trước khi lên xe, cô còn để ý chiều đi chiều về, sau khi chắc chắn không lên nhầm xe mới ngồi lên xe.
Hai mươi phút sau, xe bus dừng lại trước cổng nhà thi đấu Tỉnh.


Bạch Nhân mang tâm trạng vừa thấp thỏm vừa kích động, đi vào trong nhà thi đấu.
Trong nhà thi đấu có rất nhiều người, cô ngồi xuống một vị trí nằm trong góc ở hàng ghế đầu, nhìn xuống sân thi đấu.


Tìm kỹ một lúc lâu, Bạch Nhân thất vọng nhận ra Trần Hoài Kiêu không có ở trong đó.
Xảy ra chuyện gì thế?
Chẳng phải anh đã nói là phải chơi trận chung kết sao, cô giãi nắng lặn lội đường xa tới đây, vậy mà Trần Hoài Kiêu không có ở đó?!


Trong thời gian thay người, Bạch Nhân nhìn thấy Lưu Tô Ngộ ngồi trên ghế nghỉ uống nước, vội vàng gọi anh ta: “Anh Lưu Tô Ngộ!”
Lưu Tô Ngộ ngẩng đầu nhìn thấy Bạch Nhân, sững người, “ ́y? Em... sao em lại ở đây? Anh Kiêu đâu rồi?”


“Em cũng muốn hỏi anh, không phải hôm nay anh ấy có trận đấu sao?”
“Cậu ấy đi tìm em rồi!”
“Tìm em?”
“Hai người này...”
Lưu Tô Ngộ vội vàng rút điện thoại ra, gọi video cho Trần Hoài Kiêu.


Lúc nhận điện thoại của Lưu Tô Ngộ, Trần Hoài Kiêu đã có vẻ thở hổn hển, anh đã tìm xung quanh nhà thi đấu mấy vòng cũng không thấy người đâu, máu nóng toàn thân sắp sửa chảy ngược đến nơi.


Cô nhóc kia lại không có điện thoại, không liên lạc được với cô, cũng không biết cô có mang theo tiền không, nếu đi lạc mất... hậu quả không thể lường được.
Anh bấm nhận cuộc gọi, nói: “Không đến thi đấu được nữa, tôi phải đi xem camera giám sát.”


“Camera cái gì chứ.” Lưu Tô Ngộ gào lên, “Người cậu muốn tìm đang ở trước mặt tôi này, nào, bạn Tiểu Bạch, chào anh trai một tiếng đi.”
Camera phía trước nhắm thẳng vào Bạch Nhân.


Bạch Nhân đứng bên cạnh Lưu Tô Ngộ, ngượng ngùng vẫy tay với Trần Hoài Kiêu, “Anh, em đang ở nhà thi đấu của Tỉnh, anh đang ở đâu vậy?”
“...”
“Chờ đó.”
Trần Hoài Kiêu cúp máy, lên xe mô tô, phóng thật nhanh rời khỏi đại học Nam Thành.


Chưa đầy mười lăm phút sau, anh đã quay lại nhà thi đấu trên Tỉnh, tìm được Lưu Tô Ngộ ở phòng nghỉ, “Người đâu?”
“Trốn rồi.” Lưu Tô Ngộ đánh mắt ra hiệu.


Trần Hoài Kiêu ngoảnh đầu lại, nhìn thấy Bạch Nhân trốn trong lối vào nhà thi đấu, nhìn anh như một con thú đầy cảnh giác, trong mắt toàn là nỗi thấp thỏm.
Cô cũng biết chột dạ.


Trần Hoài Kiêu cởi chiếc áo khoác đã thấm đẫm mồ hôi từ lâu, chỉ mặc áo bóng rổ, để cơn nóng của mình nguôi đi mấy phần mới đi đến trước mặt Bạch Nhân, cố hết sức kiềm chế cơn giận, hỏi: “Đến đây sao không nói với anh, muốn tặng cho anh trận doạ lớn à, hửm?”


Bạch Nhân không dám nhìn anh, chỉ cúi đầu nhìn mũi giày trắng của mình, như học sinh tiểu học bị giáo viên dạy dỗ.
“Nói đi, em nghĩ gì đấy.”
“Xin lỗi, em chỉ không muốn làm phiền anh thi đấu.”
“Nhưng em khiến anh bỏ lỡ nửa hiệp rồi.”


Bạch Nhân nói lí nhí như muỗi kêu: “Em lớn từng này rồi, cũng không đi lạc, anh việc gì phải đi tìm em.”


“Em cảm thấy mình lớn lắm rồi phải không, em xem trên tin tức có bao nhiêu cô gái đi lạc bị người ta bán vào trong núi để đẻ con, người bị chặt chân chặt tay cũng có kia kìa!”


Ban nãy Trần Hoài Kiêu đã bị dọa sợ đến mức tim đập như muốn ngừng đập, cơn giận xộc lên, không thể kiểm soát âm lượng được nữa: “Em mà đi lạc thì anh biết tìm ở đâu?”


“Em xin lỗi rồi mà.” Bạch Nhân đỏ hoe mắt vì bị anh quát, xoay người định bỏ đi.
Trần Hoài Kiêu lập tức gọi giật cô lại, tức giận nói: “Bạch Nhân, em chạy thêm bước nữa thử xem.”
Bạch Nhân dừng bước, mắt cay xè, bướng bỉnh dùng tay áo lau nước mắt.


Ở phía sau, Lưu Tô Ngộ hô lên với Trần Hoài Kiêu: “Anh Kiêu, vào sân thôi.”
Trần Hoài Kiêu làm như không nghe thấy, chỉ nhìn đăm đăm vào bóng lưng của Bạch Nhân.


Mấy giây sau, Bạch Nhân hít sâu một hơi, quay trở lại bên cạnh anh, ngoan ngoãn nói: “Anh, em sẽ ngoan ngoãn ở đây, anh đừng phân tâm, mau đi thi đấu đi.”
Đây là lần đầu tiên Trần Hoài Kiêu cảm nhận được cảm giác trái tim bị ngọn lửa hừng hực thiêu rụi.


Anh không trách cô nữa, chỉ chọt tay vào trán cô không chút thương tình, coi như dạy dỗ cô, sau đó xoay người đi vào sân --
“Lưu Tô Ngộ, giúp tôi trông chừng em ấy.”


“Okay, giao cho tôi thì cậu cứ yên tâm.” Lưu Tô Ngộ kéo Bạch Nhân ngồi xuống ghế nghỉ, chỉ ước gì có thể dùng còng tay còng cô lại, “Em cứ ngoan ngoãn ngồi đây, đừng chạy lung tung, em không biết lúc nãy anh Kiêu của em đã cuống đến mức nào đâu, bỏ cả trận đấu mà cậu ấy đã luyện tập mấy tháng đấy.”


Anh ta càng nói như vậy, cõi lòng Bạch Nhân càng áy náy hơn, “Em đã làm anh ấy lo lắng rồi.”
“Không phải em làm anh ấy lo lắng.”
Cô không hiểu nhìn Lưu Tô Ngộ, ánh mắt của anh ta toát ra sự đùa giỡn ẩn ý, “Em khiến cậu ấy mất khống chế rồi.”