Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 53: Em Lấy Anh

Tiểu Nghiên vội vàng thay quần áo rồi xuống dưới lầu ăn sáng. Dù Bạch Phong Thần có nói là giờ vẫn còn sớm nhưng cô vẫn không thể ngưng vội vã.
“Cứ ăn từ từ thôi, nghẹn bây giờ.” Hắn nhìn điệu bô như muốn đi đầu thai kia của cô mà không khỏi phì cười.


“Không phải đi từ nhà anh ra sân bay hết hơn nửa tiếng sao?” Tiểu Nghiên nghĩ lần trước khi đi từ sân bay về đây cũng mất hơn nửa tiếng nên bây giờ cũng như thế chứ sao, chưa kể có khi còn tắc đường nữa.


“Ừm nói có lý, nhưng em cứ từ thôi. Cùng lắm thì đổi vé.” Trong lời nói của hắn nửa đùa nửa thật.


Tự nhiên cô sực nhớ ra không phải mục đích bọn họ đến đây là vì chuyến công tác của Bạch Phong Thần sao. Trong khi hôm qua hắn đã dành ra nguyên ngày để đi chơi với cô rồi. Tiểu Nghiên nghi hoặc nhìn vào mặt hắn, cố gắng đoán suy nghĩ của người đàn ông này.


“Không phải anh đến đây để làm ăn sao?”
“Ừm.” Bạch Phong Thần trả lời cụt ngủn, không thể đáp ứng sự nghi hoặc trong cô.


“Em không thấy anh đi làm mấy vậy?” Từ lúc đến đây Tiểu Nghiên chỉ thấy đúng một lần hắn ra ngoài đi làm là vào ngày đầu tiên bọn họ tới đây. Vậy những ngày khác không phải đi làm sao?


“Bọn anh ký được hợp đồng rồi.” Bạch Phong Thần nhìn cô, biết chắc nói thế cô vẫn sẽ không hiểu nên hắn bồi thêm một câu: “Anh ký xong từ hôm đầu tiên.”
“Vậy cần gì đi ba ngày?” Tiểu Nghiên vẫn không hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.


“Nói vậy để dụ em đi cùng đó.” Bạch Phong Thần thoáng cười. Nụ cười mê hoặc ấy, làm trái tim cô bông lệch nhịp.


“Vậy…vậy là anh chỉ cần một ngày để ký hợp đồng gì đấy thôi sao?” Đến giờ Tiểu Nghiên mới biết chuyến đi này đã được hắn sắp đặt hết. Nhưng cô cũng không trách cứ hắn, nhờ có chuyến đi này cô mới được gặp Vương Hân và Hoắc Hiên nhờ chuyến đi này cô mới nhận ra tình cảm của mình dành cho hắn.


“Ừm, Vậy em ăn xong chưa?” Đến lượt Bạch Phong Thần hỏi lại cô. Cứ chần trừ như vậy thì bọn họ trễ giờ bay thật đấy.


“A, em ăn xong rồi.” Cô uống nốt cốc sữa để cạnh đấy, rồi đứng lên đi rửa bát. Như mọi khi Bạch Phong Thần vẫn tranh giành rửa bát với cô, nhưng cô không muốn bị hắn chiều hư, vẫn tự thân vận động tốt hơn. Dù sao thì đây cũng là bát của cô ăn mà.


Một lúc sau chiếc xe hôm qua chở hai người họ đi chơi đã đến chờ ở ngoài cổng. Bạch Phong Thần kéo theo vali của cô đi ra xe, tay hắn vẫn không nằm lấy cô không rời.
Tiểu Nghiên đang soát lại xem mình còn để quên cái gì ở lại không đến khi chắc chắn mới cùng hắn lên xe.


“Tí ra sân bay mình mua một ít quà lưu niệm đi.” Cô thấy cứ đi tay không về như vậy có hơi thiếu.
Bạch Phong Thần không nói gì, lấy laptop ra làm việc. Tiểu Nghiên cũng tranh thủ ngủ một lúc, dù sao đi đến sân bay vẫn còn xa lắm.


Đột nhiên điện thoại của cô rung lên, là tiếng thông báo tin nhắn. Tiểu Nghiên lười nhác mở máy ra xem là ai nhắn, nhưng khi xem tên người gửi mà cô không khỏi ngơ ngác.


Là Bạch Phong Thần gửi tin nhắn cho cô. Nội dung chỉ vỏn vẹn mấy tầm hình mà bọn họ chụp cùng nhau hôm qua. Trong ảnh là hình của một người con gái đang cười rạng rỡ, bên cạnh là một người đàn ông với vẻ mặt lạnh như băng nhưng đáy ánh mắt lại có một chút yêu chiều nhìn người con gái bên cạnh.


“Em chọn đi để anh đem đi rửa ảnh…Nếu không chọn được thì để anh đem toàn bộ chỗ đấy đi rửa cũng được.” Hắn nói một câu không thể bá đạo hơn. Rửa hết mấy tấm này để đóng thành quyển à, hơn nữa hầu hết mấy tấm này đều có một kiểu dáng giống nhau.


“Để em chọn.” Cô vội đáp lời hắn, tập trung nhìn ngắm mấy tấm ảnh chọn ra vài kiểu nổi bật nhất. Rốt cuộc là chọn ra được năm kiểu, ít ra có khác nhau một chút ở chỗ tạo dáng.
“Em chọn xong rồi.” Tiểu Nghiên đưa mấy kiểu cô chọn cho Bạch Phong Thần xem.


“À, còn mấy tấm chụp em đâu? Đưa em chọn tiếp.”


“Không cần chọn, anh đem rửa hết mấy kiểu của em rồi.” Bạch Phong Thần không mặn không nhạt nói. Hắn cảm thấy ảnh của cô bức nào cũng đẹp hết nên không cần chọn làm gì cho tốn thời gian ra, cứ đem hết đi rửa ảnh rồi đóng khung thật to treo khắp biệt thự của hắn là được.


“Ít ra anh cũng nên cho em xem cùng chứ.” Tiểu Nghiên giở giọng hờn dỗi.
“Đây em xem đi.” Hắn mở một file trên laptop rồi đưa qua cho cô xem, nhìn trên laptop đúng là đã hơn trên điện thoại à nha, rất rõ nét.


“Anh gửi cho em mấy tấm này đi để làm làm hình nền điện thoại.” Cô vui vẻ nói với Bạch Phong Thần, ảnh đẹp như vậy không đăng lên Instagram cũng phí.
Hắn cũng không nói gì gửi ảnh cho cô, tiện gửi luôn ảnh cho mẹ hắn xem. Chưa đầy năm phút Bạch Y Vân đã gọi điện cho hắn.


“Phong Thần à, con với Tiểu Nghiên chuẩn bị về chưa?” Bà lo lắng gọi cho Bạch Phong Thần còn không quên hỏi chuyện Tiểu Nghiên.
“Con chào bác.” Cô ló đầu qua chào bà.


“Tiểu Nghiên à, bọn con về chưa? Phong Thần vừa gửi ảnh của hai đứa con cho bác xem. Ảnh gì đâu mà đẹp quá trời.” Bà không ngừng ca thán, nhất là bức hình hai người chụp chung đấy, rất xứng đôi.
“Bọn con đang trên đường ra sân bay.” Bạch Phong Thần bồi thêm một câu vào cuộc nói chuyện của hai người kia.


“Được đi cẩn thận, mẹ đợi hai đứa ở nhà.” Bạch Y Vân nhắc hai người họ rồi cúp máy.