Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 25: Socola Đen

Bước vào trong trung tâm thương mại, Tiểu Nghiên bị những quán đồ ăn là cho thèm thuồng.
“Bọn mình vào đây ăn đi.” Cô thích thú nhìn hắn, hệt như một đứa trẻ.
“Không được tí anh sẽ dẫn em đi ăn chỗ khác.”


Tiểu Nghiên không chịu, mặt nhăn nhó phụng phịu. Bạch Phong Thần thấy vậy không khỏi bật cười trước hành động trẻ con đấy của cô. Hắn lại không nhịn được mà chạy đến dỗ dành.
“Bây giờ anh với em đi ăn kem được không?” Bạch Phong Thần suy nghĩ một lúc, vẫn là thấy ăn kem là phù hợp nhất.


“Được, được.” Cô nghe thấy ăn kem mắt liền sáng lên, tâm trạng liền thay đổi trở nên vui vẻ mà gật đầu lia lịa. Nhưng tâm trạng Tiểu Nghiên tốt lên chưa được bao lâu, chợt Bạch Phong Thần nhớ ra điều gì đó liền quay qua dật tắt giấc mộng của cô.


“Không được, em không được ăn đồ lạnh.” Hắn dừng lại nhắc nhở cô. Vì lúc đi mua băng vệ sinh cho Tiểu Nghiên, Bạch Phong Thần có ghé vào một nhà thuốc. Họ nói là vào những ngày này cơ thể của phụ nữ sẽ cảm thấy đau mỏi, có người sẽ bị đau bụng hành hạ, có người tính cách sẽ trở nên nóng tính. Sau khi được y tá của nhà thuốc tư vấn, Bạch Phong Thần có mua cho Tiểu Nghiên một số loại thuốc giảm đau, trà gừng, cùng túi chườm.


Đan Tiểu Nghiên sau khi biết được lý do thầy Bạch ngăn cản mình không khỏi sững người, cô không ngờ hắn lại để ý đến những thứ nhỏ nhặt như vậy.
“Ăn một chút cũng không sao mà thầy.” Cô nũng nịu kéo tay hắn.


“Không được, em nên ăn đồ nóng vẫn tốt hơn.” Bạch Phong Thần nhìn xung quanh, hắn chợt nghĩ ra gì đấy mà kéo Tiểu Nghiên đi theo.
Trong khi cô vẫn đang không hiểu hắn định làm gì thì Bạch Phong Thần đã kéo cô đến siêu thị, hắn đi thẳng đến quầy kéo cầm lấy thanh socola đắng đưa cho Tiểu Nghiên.


“Anh nhớ lúc nhỏ em thích ăn socola đâng đúng không?” Hắn rất để ý đến điểm khác thường này của Tiểu Nghiên. Vì trong khi những đứa trẻ khác bằng tuổi cô đều thích ăn socola ngọt thì riêng mỗi cô lại đòi ăn socola đen hơn. Hồi đấy hắn đã rất thắc mắc nên đã hỏi cô.


“Tại sao em lại thích ăn socola đen?”
Cô nhóc lúc đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, đôi môi nhỏ bập bẹ nói “Em… thấy nó rất ngon.” Câu trả lời tuy rất hồn nhiên nhưng vẫn chưa thể đáp ưng sự tò mò của Bạch Phong Thần lúc bấy giờ.
“Nó ngon ở điểm nào? không phải socola sữa vẫn ngon hơn sao?”


“Không.” Tiểu Nghiên vẫn liên tục lắc đầu, lúc ấy cô mới chỉ 5 tuổi thôi nên vẫn chưa biết cách diễn tả như nào.
Quay trở về hiện tại, Cô nhận lấy thanh socol đen tù hắn mà những kí ức tuổi thơ bỗng ùa về. Vẫn là câu hỏi lúc nhỏ, Bạch Phong Thần lại hỏi cô một lần nữa.


“Tại sao hồi đấy em lại thích ăn socola đen?”
“Vì nó có vị ngọt thanh, man mát không ngọt lịm như những loại còn lại.” Tiểu Nghiên nhìn ngắm thanh kẹo, nhớ lại hương vị của nó.
“Lúc ấy em không thấy nó rất đắng sao?”


“Có, nhưng vị đắng chỉ là lúc đầu thôi, sau khi ngậm trong miệng vị ngọt sẽ lan ra, mang theo man mát sảng khoái.” Càng ngẫm lại mùi vị của nó Tiểu Nghiên càng thấy thèm.
Cô mau chóng kéo Bạch Phong Thần ra quầy thanh toán, rồi nhanh chóng bóc kẹo ra ăn.
“Ngon không?” Hắn nhìn cô ăn ngon miệng không khỏi có chút thèm.


“Rất ngon, anh ăn không?” Tiểu Nghiên chìa thanh socola ra trước mặt Bạch Phong Thần.
Còn tên sói già kia lại nghĩ ra một ý tưởng muốn lợi dụng nhân lúc cô đang vui vẻ mà cưỡng hôn cô.
“Ưmm..” Tiểu Nghiên đập vào ngực hắn, vùng ra.
“Ừm rất ngọt.” Bạch Phong Thần ɭϊếʍƈ môi, cười ranh mãnh.


“Anh bị điên hả.” Chắc chắn hắn phải mất dây thần kinh cảm xúc rồi mới dám đứng nơi công cộng như vậy mà cưỡng hôn cô. Tiểu Nghiên ngượng đến chín cả mặt khi mọi người xung quanh đang nhìn về phía bọn họ.
“Nào ăn một miếng hạ hoả đi.” Bạch Phong Thần đưa thanh socola ra trước miệng cô.


“Hừ.” Tiểu Nghiên cắn miếng lớn rồi lườm hắn.
Ăn xong hắn có dẫn cô đến trung tâm mua sắm, nhưng Tiểu Nghiên đã kịch liệt phản đối mua thêm đồ, vì cô đã có rất nhiều rồi, nguyên chỗ đấy không biết mặc bao giờ mới hết.


Vậy nên Bạch Phong Thần lại dẫn cô đi đến khu trò chơi, ở đây Tiểu Nghiên mê nhất là trò gắp thú bông nên, cô đã nài nỉ hắn gắp cho mình một con.
Bạch Phong Thần thấy cô vui nên cũng gật đầu đồng ý, bọn họ đi ra máy đổi xu đổi lấy 100 xu để gắp trước.


“Anh từng chơi trò này lần nào chưa?” Tiểu Nghiên nghi ngờ hỏi hắn, trong ấn tượng của cô hắn chính là một tảng băng ngàn năm nên nếu Bạch Phong Thần thừa nhận chưa chơi cái này bao giờ thì cô còn có thể tạm châm chước cho qua. Nhưng sự thật thì không thế hắn cầm rổ xu mà cười tự tin.


“Tất nhiên là tôi từng chơi rồi.” Bạch Phong Thần nói xong câu đấy hình tượng thầy giáo già trong tâm trí cô đã chính thức tan vỡ.


Bạch Phong Thần bỏ xu vào máy rồi cầm nút gạt gắp gấu bông. Tiểu Nghiên nhìn một loạt những gì xảy ra trước mắt mà không khỏi há hốc mồm, kinh ngạc. Vì Bạch Phong Thần không chỉ biết chơi mà hắn còn chơi rất cừ nữa, chỉ trong nháy mắt hắn đã gắp được rất nhiều gấu trong máy.