Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 111: Bằng Mọi Giá, Phải Cứu Lấy Vợ Tôi

Lời hắn vừa cất lên, thì Bạch Thanh Phong liền hung hãn chặn họng.
“Khoan đã, con không thể để cháu ruột ta chết thay con nhỏ đó được.”
Bạch Phong Thần ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía ông. Những lời nói tuyệt tình như vậy mà lại được truyền ra từ miệng một ông lão ư?


“Nếu ông là tôi, ông có bỏ mặc mẹ tôi để cứu lấy tôi không?”
Hắn lạnh nhạt nói. Tất cả những tôn kính hắn dành cho ông, tại thời điểm này đã không còn nữa. Một người cha không có tình người, không biết phân biệt phải trái như này… Hắn thà không có cha còn hơn.


“…” Bạch Thanh Phong cứng họng không nói được gì. Nếu được chọn lựa như vậy, chắc chắn ông sẽ chọn cứu vợ mình rồi, thà không sinh ra thằng nghịch tử này còn hơn.


Tất cả đều im lặng, Bạch Y Vân ngồi khuỵu xuống, không nói lên lời. Đã là giờ phút nào nữa mà còn phải chọn lựa. Tại sao ông trời lại làm khó bọn họ như vậy?


Bạch Phong Thần không thèm đôi co với ông nữa, trực tiếp ký vào đơn xác nhận phẫu thuật mà vị bác sĩ vừa đưa. Nếu để chậm trễ thì tính mạng vợ hắn sẽ chuyển biến xấu mất.
“Bằng mọi giá, phải cứu lấy cô ây!”


Hắn, gằn giọng. Đặt mọi niềm tin vào đội ngũ y bác sĩ. Nếu cô mà có mệnh hệ gì thì những ngày tháng sau này, hắn biết sống sao.
“Chúng tôi sẽ làm hết sức.” Vị bác sĩ nhận lấy rồi đi lại vào phòng cấp cứu.
[…]


Đã hơn 1 tiếng kể từ khi Bạch Phong Thần ký vào đơn ưu tiên cứu lấy Tiểu Nghiên trước, đèn đỏ của phòng cấp cứu vẫn luôn sáng choé.
Hắn tàn tã, ngồi trên hành lang mắt nặng trĩu, rồi lại đứng dậy ra ban công của bệnh viện châm điếu thuốc lấy lại tỉnh táo.


Không biết từ bao giờ Bạch Phong Thần lại hình thành thói quen hút thuốc mỗi khi có tâm trạng như vậy, nhưng kể từ khi gặp cô, thói quen này đã được bỏ. Tưởng chừng sẽ không bao giờ động đến điếu thuốc nữa, nhưng không…


Hôm nay, ngay ngày sinh nhật của Bạch Phong Thần, hắn phải chứng kiến người mà mình yêu thương nhất, đang nằm trong phòng cấp cứu. Đã hơn ba tiếng hắn không gặp cô rồi. Tất cả thần trí đều nhớ cô muốn phát điên… Tại sao người nằm trong đó bây giờ không phải là hắn cơ chứ?


Bạch Phong Thần ảo não, nhìn điếu thuốc đang tàn dần trên tay mình. Hắn sinh ra đã là một sai lầm sao?
[…]


Bạch Phong Thần bước vào, ngồi lại vị trí cũ. Bây giờ cũng không còn sớm nữa, đã qua 11 giờ, Bạch Thanh Phong và Thanh Vy đều đã đi về nhà hết rồi. Chỉ có mình Bạch Y Vân và Đan Cao Lăng là nhất quyết không chịu về nghỉ, nằng nặc đòi ở lại. Dương Tư Minh thì phải lái xe chở hai người kia về, sẵn tiện điều tra kẻ chủ mưu luôn.


Trông ai cũng xác xơ, ngồi chầu chực ở trước cửa phòng cấp cứu, chỉ mong có phép màu xuất hiện.


Ánh đèn đỏ cuối cùng cũng được tắt, cửa phòng cấp cứu lại một lần nữa được mở ra. Lý Hạo Nam đẩy Tiểu Nghiên đang nằm trên giường bệnh đi ra. Thành công thu hút sự chú ý của ba người đang ngồi đợi ở ngoài.


“Tiểu Nghiên, cô ấy sao rồi.” Bạch Phong Thần gấp gáp hỏi, nhìn thấy cô được đưa ra thì tâm trạng hắn không ngừng sốt sắng.
“Cô ấy bây giờ đã không sao rồi, nhưng đứa bé thì không giữ được… Giờ cô ấy sẽ được chuyển đến phòng hồi sức tích cực.”


Lý Hạo Nam nói. Anh là người từng chứng kiến cảm xúc hạnh phúc của vợ chồng Phong Thần, khi nghe tin bọn họ có một thiên thần nhỏ sắp chào đời. Vậy mà giờ đây cũng chính là anh, chứng kiến cảnh hai họ phải mất con.
Đúng là ông trời trêu ngươi mà!


Mọi người nghe xong thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại rất nhanh chóng thay vào đó là cảm xúc buồn bã, thương thay cho đứa con, đứa cháu của mình, chưa kịp cất tiếng khóc chào đời…
Tại phòng hồi sức tích cực.


Tiểu Nghiên nằm yếu ớt trên chiếc giường bệnh, xung quanh là một vài thiết bị y tế khác đang bao quanh lấy người cô. Nhìn vào lại càng thêm đau lòng.


Bạch Phong Thần và mọi người từ từ bước vào, ai nấy đều không kìm nén được nước mắt đang chực trào ra. Mới sáng nay cô còn đang vui vẻ chuẩn bị tiệc sinh nhật cho hắn…, vậy mà giờ đây cô lại phải nằm trên chiếc giường bệnh.


Hắn tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế được đặt cạnh giường của cô, nhìn cô đầy đau xót. Giờ đây hắn chỉ sợ phải đối mặt với cô sau khi tỉnh dậy. Cô sẽ ra sao nếu nghe tin đứa con mình ngày đêm nhung nhớ ở trong bụng… Bây giờ đã không còn trên đời nữa!


Liệu Tiểu Nghiên có trách hắn sao không giữ lấy con không?
Bạch Phong Thần nắm lấy bàn tay lạnh giá của cô, dùng hơi ấm của mình lan toả cho cô. Không cần biết sau này cô sẽ phản ứng như nào với tin của bé con… Nhưng trước mắt, hắn chỉ muốn cô tỉnh lại thôi.


Dù cô có trách cứ hắn, thì hắn vẫn thấy lựa chọn của mình là đúng đắn. Nhất định hắn sẽ ở bên, cùng cô vượt qua cảm xúc mất con. Sẽ không để cô phải đối mặt một mình.