Du Tiểu Quyên nói:
- Bọn ta cũng hy vọng bụng lão nghĩ sao miệng lão nói vậy, chúng ta đi thôi.
Phương tú vừa cất bước vừa hỏi thử:
- Tại hạ có điều muốn thỉnh giáo chẳng hiểu cô nương có vui lòng trả lời hay không?
- Cứ hỏi đi.
- Nghe lời cô nương nói lúc nãy thì dường như về bên cô cũng có nhiều đến phải không?
- Chúng ta sắp phải dùng võ công để thủ thắng, vậy Phương viện chúa không nên hỏi đến tình hình bên ta.
Phương Tú lại hỏi:
- Tại hạ chỉ muốn biết các vị sẽ phát lạc tại hạ như thế nào?
- Phương viện chúa hãy theo bọn ta, khi nào ta đả bại được những tay cao thủ trong Phương gia đại viện rồi mới yêu cầu viện chúa kể những ác tích trên nửa đời của viện chúa. Có như thế thì những mối ơn oán trên chốn giang hồ mới hoá giải được.
Phương Tú cười ha hả nói:
- Theo ý cô nương thì tại hạ phải ra trước mặt đồng đạo võ lâm cung xưng tội ác hay sao?
- Như vậy thì có chi là trái lẽ? Trong nửa đời viện chúa đã hành động bao nhiêu tội ác, chỉ một tội cũng đủ để chết rồi huống chi là nhiều tội. Đằng nào cũng nắm vững cái chết thì sao không nói hết ra dấu giếm làm chi?
Phương Tú ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Nếu tại hạ ưng thuận lời yêu cầu của cô nương thì tại hạ có thể trao đổi điều kiện gì không?
Lý Hàn Thu lạnh lùng hỏi lại:
- Viện chúa còn muốn trao đổi điều chi?
Du Tiểu Quyên cười mát nói:
- Dĩ nhiên bọn ta không phải là Phương viện chúa, vậy hành động chẳng có gì giống viện chúa hết.
Phương Tú nói:
- Xin nói rõ cho nghe.
- Khi giữa chúng ta và Phương viện chúa chưa phân thắng bại thì chúng ta quyết không sát hại viện chúa.
- Phương gia đại viện tuy đã phái phần lớn cao thủ ra ngoài nhưng tại hạ tự tin rằng còn có thể đánh được một trận. Nhưng quân vô tướng vô đầu thì làm thế nào? Đàm Dược Sư chết rồi, tại hạ lại bị khống chế không có người chỉ huy thì e rằng khó lòng chống nổi các vị.
Du Tiểu Quyên nói:
- Bên viện chúa còn Hàn Đào nữa.
Phương Tú nói:
- Hàn Đào không có ở đây.
Du Tiểu Quyên cười nói:
- Bọn tại hạ đã điều tra minh bạch là Hàn Đào đã tới đây rồi.
- Cô nương đã là người có phong độ nhân hiệp mà sao không buông tha tại hạ để tại hạ chỉ huy bọn thuộc hạ cùng các vị quyết một phen thắng phụ, tại hạ mà thua trận thì mới tâm phục được.
- Bọn ta chỉ e rằng viện chúa bỏ chạy.
- Cơ nghiệp của tại hạ là ở đây, nếu không giữ được thì chạy đâu cho thoát?
- Cái đó khó mà biết được, bản nhân chỉ biết viện chúa nhiều mưu kế giả dối thường không giữ lời hứa mà thôi.
Phương Tú cất bước tiến về phía trước nghĩ thầm trong bụng:
- Con nha đầu này bề ngoài thật mềm mỏng mà lòng dạ rắn như sắt đá.
Hắn còn đang ngẫm nghĩ thì bị người túm lấy cổ áo nhấc bổng lên, tai hắn nghe thanh âm của Lý Hàn Thu vang lên bảo:
- Trong các đường hẻm và phòng xá của viện chúa đều có cơ quan mai phục, tại hạ hy vọng Phương viện chúa đừng để cho bọn họ phát động.
Phương Tú hỏi:
- Cái đó ư?
Bỗng thấy cạnh sườn tê chồn, hắn bị điểm hai chỗ huyệt đạo hoàn toàn mất hết năng lực phản kháng. Du Tiểu Quyên nói:
- Cơ quan hay ám khí khó lòng đả thương được bọn ta nhưng trận đại chiến ngoài quảng trường khiến ta nóng ruột không thể chần chờ cho mất thời gian.
Lý Hàn Thu nói:
- Du cô nương đã hứa lời thì tại hạ không sát hại viện chúa sau khi chế phục được những nhân vật trong Phương gia đại viện. Nếu viện chúa muốn để bọn thuộc hạ cùng chúng ta quyết một trận thắng thua thì đừng giở nguỵ kế gì nữa.
Phương Tú nhăn nhó cười nói:
- Được rồi, tại hạ xin theo lời hai vị.
Thực ra hắn không còn sức kháng cự, ngoài cách cúi đầu tuân lệnh hắn chẳng còn biện pháp nào nữa.
Phương Tú dẫn mọi người xuyên qua ngõ ngách cùng hành lang vòng vèo có bố trí cơ quan mai phục, vừa ra tới cửa lớn thì nghe tiếng binh khí đụng nhau chát chúa một trường chiến đấu ác liệt đã diễn ra ở góc quãng trường.
Đinh Bội hướng dẫn bọn võ sư trong Phương gia đại viện đã cải tà quy chính, họ dùng những phòng ốc có tường gạch để chống lại đối phương từ bốn phương tám mặt đánh vào. Trước toà nhà đã có hơn chục xác chết nằm lăn ra đó. Hiển nhiên Đinh Bội và Lôi Phi đã kém thế phải lui vào trong nhà để cự địch, Đinh Bội cầm trường kiếm một mình đứng giữ cửa một mình phải địch với bốn người, thanh trường kiếm của lão múa tít như bay toả ra những bông kiếm hoa bức bách bốn người không thể tiến thêm được bước nào. Lý Hàn Thu và Du Tiểu Quyên vừa nhìn thấy bốn người vây đánh Đinh Bội đều giật mình kinh hãi.
Nguyên ngoài bốn người này còn có những đại hán võ phục cỡ sáu, bảy chục tên vây xung quanh phòng. Vì địa thế chật hẹp bọn họ không thể đồng thời động thủ được số lớn đứng bên cạnh theo dõi cuộc chiến. Trên mái nhà có mấy viên ngói rớt xuống vỡ tan tành, nơi cửa sổ đao quang và kiếm quang rít lên veo véo thỉnh thoảng lại có tiếng khí giới chạm nhau choang choảng.
Cuộc chiến đấu hỗn loạn rất kịch liệt, giữa đám đao quang loang loáng mà còn có những ám khí đụng nhau rít lên khủng khiếp. Lý Hàn Thu chuyển động mục quang nhìn chẳng thấy Lôi Phi đâu thì trong lòng cực kỳ nóng nảy chàng trầm giọng hô:
- Du cô nương hãy chủ trương đại cuộc để tại hạ đi giúp Đinh huynh một tay.
Du Tiểu Quyên toan thét chàng đứng lại thì chàng đã vọt người đi, chỉ hai cái nhô lên hụp xuống là đã đến chỗ xảy cuộc ác đấu chàng vung cây trường kiếm lên lạnh lùng quát:
- Kẻ nào ngăn cản ta là chết!
Tiếng quát chưa dứt thanh trường kiếm đã phóng tới nơi, hai tên địch nghe tiếng chàng cảnh báo liền xoay mình rút đao ra chuẩn bị ngăn cản, nhưng chúng chưa kịp nghinh địch đã bị trúng kiếm ngã lăn ra. Kiếm chiêu của Lý Hàn Thu nhanh lẹ phi thường, hai địch nhân nữa chưa kịp nhảy ra ngăn cản đã bị chàng chém chết, chàng đến trước cửa sổ toà nhà bỗng thấy mũi kiếm của Lý Hàn Thu xoay chuyển rồi hai tiếng rú thê thảm vang lên. Ba đại hán võ phục vây ngoài cửa sổ thì hai tên đã bị kiếm thương còn một tên phải lùi lại ba bước, Lý Hàn Thu lớn tiếng hô:
- Tại hạ đến đánh giúp đây.
Chàng cầm kiếm hộ thân vọt qua cửa sổ vào trong nhà, Phương Tú thấy kiếm pháp của Lý Hàn Thu cực kỳ lợi hại kẻ nào ngăn trở chẳng chết cũng bị trọng thương thì trong lòng cực kỳ kinh hãi hắn buông tiếng thở dài nói:
- Thất tuyệt ma kiếm quả là một thứ kiếm pháp tàn độc nhất thiên hạ, nếu kiếm pháp này còn lưu truyền trong võ lâm thì mối hoạ lớn chẳng kém gì Đàm Dược Sư cùng Phương mỗ.
Tần Nhi nói:
- Thất tuyệt ma kiếm này tuy tàn độc thiệt nhưng còn phải coi người dùng kiếm. Nếu người thi triển Thất tuyệt ma kiếm có lòng hoài bão khí khái của kẻ nhân hiệp chuyên tru diệt những kẻ ác trên chốn giang hồ thì kiếm pháp tuy độc nhưng không tổn thương đến nhân nghĩa.
Phương Tú liếc mắt nhìn Tần Nhi hắn máy môi tựa hồ muốn nói gì với nàng nhưng không hiểu sao lão lại không lên tiếng.
Nhắc lại Lý Hàn Thu vọt qua cửa sổ vào nhà rồi, chân vừa chấm đất chàng đã nhì thấy Lôi Phi máu chảy đầm đìa ở nơi tay trái, tay phải y vẫn cầm đơn đao chống cự kịch liệt với bọn cường địch vây đánh tại một chỗ cửa sổ khác. Hơn chục người ở trong nhà hầu hết đều đã bị thương, trong bọn người này có bốn người thương thế quá nặng phải nằm phục xuống trong góc nhà. Những người chưa bị thương chia nhau ra bốn mặt để cự địch, nhiều người nhảy lên xà nhà để cầm cự với bọn địch nhân trên nóc nhà đánh xuống. Lý Hàn Thu quan sát tình thế trong nhà rồi chàng hít một hơi chân khí nhảy vọt đến bên Lôi Phi, chàng khẽ bảo bạn:
- Lôi huynh hãy lùi lại.
Lôi Phi sau khi bị thương vẫn ráng nhịn đau hết sức cự địch, y mất máu nhiều lại không được nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thành ra người mệt nhọc quá đổi. Sở dĩ y không té xuống là nhờ ở luồng chân khí hào hùng đầu óc căng thẳng đến nỗi Lý Hàn Thu vào y cũng không phát giác. Lôi Phi nghe Lý Hàn Thu hô hoán như người trong mộng choàng tỉnh giấc quay đầu nhìn lại, giữa lúc thế đao đờ đẫn một chút y bị hai lưỡi đơn đao đồng thời chém tới. Một đại hán cầm đơn đao hộ thân chân đã bước lên cửa sổ Lý Hàn Thu nhoài người hươi thanh trường kiếm cho vọt ra một bông kiếm hoa để ngăn chặn hai lưỡi đơn đao kia miệng chàng giục:
- Lôi huynh hãy lùi lại nghỉ ngơi chỗ này để tiểu đệ lo liệu.
Lôi Phi lúc trước chưa thấy Lý Hàn Thu tập trung hết tinh thần để cự địch y bị thương mà không thất bại. Bây giờ Lý Hàn Thu tiến vào tinh thần cởi mở liền không chống được nữa ngã ngửa về phía sau. Lý Hàn Thu tay mặt cầm trường kiếm chống cự với hai thanh đơn đao đánh tới, tay trái chàng đỡ lấy Lôi Phi lùi lại bốn bước đặt xuống nhà. Chàng đặt bạn xuống nói:
- Xin Lôi huynh mau mau điều dưỡng đi.
Chàng mới dừng lại một chút mà ngoài cửa sổ đã có ba đại hán mặc võ phục đang bay vọt vào. Lý Hàn Thu đặt Lôi Phi xuống rồi vung kiếm tấn công, kiếm phong rít lên veo véo vọt ra những bông kiếm hoa đẩy dạt thế đao của ba đại hán sang một bên. Lúc này trong nhà không còn mấy người ứng chiến được, nên khi ba đại hán kia xông vào nhà được thì bất cứ lúc nào họ vung đao đến đâu là đả thương người đến đó. Mười mấy người đã bị thương nên khó lòng thoát chết. Ba đại hán này võ công không phải tầm thường, chúng mặc võ phục cùng một màu sắc. Tên đi đầu vừa thấy thế kiếm khủng khiếp của Lý Hàn Thu lập tức hô đồng bạn rút lui chứ không dám tiến, gã cũng xoay lưng vào vách để động thủ hai tên kia đồng thời cử động đơn đao chia hai mặt giáp công Lý Hàn Thu. Lý Hàn Thu ra chiêu Tinh hoả liệu nguyên thanh trường kiếm lấp loáng phong toả hai bên tả hữu ngờ đâu ba tên đại hán đã có dự mưu từ trước một tên lùi lại phía sau nhân cơ hội hai đồng bạn đang tấn công Lý Hàn Thu, gã quay lại tấn công Đinh Bội ở phía sau. Nguyên gã định tiền hậu giáp kích đả thương Đinh Bội để đồng bạn thừa cơ nhảy vào. Lý Hàn Thu đằng hắng một tiếng ra chiêu Lôi điểu phog tác hai đại hán phải thu đao lùi lại một tên bị lưỡi kiếm quét trúng phải nhảy vọt ra ngoài cửa sổ còn một tên nữa lạng người vào góc tường. Lý Hàn Thu ra một chiêu mà đã đẩy lui được hai đại hán chàng lạng mình người chuyển theo kiếm đến sau lưng đại hán kia. Đại hán này đã vọt tới sau lưng Đinh Bội toan vung đao tập kích thì đột nhiên phía sau có tiếng gió rít lên, trong lúc hoang mang đại hán xoay mình lại tay đao quét ngang một cái bỗng nghe choảng một tiếng đao kiếm đụng nhau. Lý Hàn Thu hạ thấp kiếm xuống đâm chênh chếch lên, đại hán đã tưởng thế kiếm của Lý Hàn Thu bị hất đi không ngờ chàng chỉ biến chiêu rồi lướt tới như bóng theo hình, đây chính là một chiêu trong Thất tuyệt ma kiếm cực kỳ hung dữ.
Đại hán hoang mang chậm lại nháy mắt thế kiếm của đối phương đã phóng tới gã né tránh không kịp bị chém sả bả vai. Lý Hàn Thu chém chết bên địch rồi lại quay mình về bên cửa sổ. Hán tử ẩn mình trong góc tường lúc trước bây giờ ra đứng bên cửa sổ hô hoán đồng bọn, Lý Hàn Thu kịp thời hươi kiếm chém đứt làm hai đoạn, lúc này ở cửa sổ đã có ba đại hán toan nhảy ùa vào lý Hàn Thu huy động thanh trường kiếm veo véo vọt ra những bông kiếm hoa phong toả cửa sổ, mấy đại hán kia đang nhảy vào phải lùi lại. Lý Hàn Thu đánh lui địch nhân ở cửa sổ toan nhảy vọt lại giúp Đinh Bội một tay.
Đinh Bội thấy cường địch ở cửa sổ đã lùi ra rồi, lão ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà bọ chúng cũng đã rút lui hết. Lão liền nhảy vào nhà một con mắt lấp loáng ánh hào quang lão trầm giọng hỏi:
- Lý huynh đệ! Huynh đệ không việc gì chứ?
- Tiểu đệ không sao, Đinh huynh bị Đàm Dược Sư bắt được tiểu đệ lấy làm hổ thẹn mà không sao viện trợ được.
- Tiểu huynh ba ngày mới thoát hiểm làm cho Lý đệ phải nóng ruột.
Lý Hàn Thu bước lẹ tới bên Lôi Phi đỡ y dậy hỏi:
- Lôi huynh! Lôi huynh bị thương có nặng lắm không?
Chàng vừa hỏi vừa đặt bàn tay lên lưng y thúc đẩy nội lực vào trong phủ tạng y. Lôi Phi thở phào đáp:
- Thương thế của tiểu huynh không lấy gì làm nặng lắm chỉ tại mệt nhọc quá đổi mà thôi.
Lý Hàn Thu nói:
- Bây giờ Lôi huynh có thể yên tâm nghỉ ngơi được vì Phương Tú đã lâm vào bước đường cùng...
Lôi Phi ngắt lời:
- Lý đệ không nên lơ là, con cuốn chiếu chết mà không một ai hay vì nó nhiều chân, Lý đệ nên cẩn thận...
Rồi y hạ thấp giọng xuống nói:
- Lý đệ đã gặp Quyên cô nương chưa?
Lý Hàn Thu gật đầu nói:
- Gặp rồi!
- Còn Tần Nhi và Quân cô nương?
- Cũng đã gặp cả rồi.
- Hỡi ơi! Tiểu huynh lo thay cho Lý đệ.
Lý Hàn Thu hỏi:
- Lôi huynh lo điều chi?
- Lý đệ bị bao nhiêu ân oán cùng tình ái bao vây xử trí cách nào cho ổn? Lý đệ nên biết chỉ một điều không hay là khó lòng tránh khỏi một màn bi kịch để lại trên nhân gian.
Lý Hàn Thu nhăn nhó cười đáp:
- Cái đó ư? Lôi huynh bất tất phải quan tâm dù có xảy ra tấn bi kịch thì nhân vật chủ yếu của tấn bi kịch này cũng là tiểu đệ.
Lôi Phi sửng sốt hỏi:
- Lý đệ nói vậy nghĩa là làm sao?
- Quân Trung Phụng mấy lần giải cứu cho tiểu đệ nhưng chỗ dụng tâm của nàng chẳng phải là để cứu tiểu đệ mà là để lưu mạng sống lại, đặng ngày sau nàng đem tiểu đệ tế điện trước linh vị phụ thân nàng.
Lôi Phi hỏi:
- Có chuyện đó ư?
- Vụ này Tần cô nương cũng đã thấy rõ.
- Còn Quyên cô nương thì sao?
- Quyên cô nương có biết hay không tiểu đệ cũng chưa rõ.
Bỗng nghe thanh âm của Quyên Nhi vọng lại hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Lôi Phi mỉm cười đáp:
- Tại hạ cùng Lý đệ nói chuyện đời.
Du Tiểu Quyên quay lại gó Phương Tú một cái:
- Xin viện chúa ra lệnh thu lượm những thi thể chết đi rồi tập hợp mọi người để khai diễn một trận quyết chiến.
Phương Tú hỏi:
- Liệu cô nương có tin lòng mà thả tại hạ về không?
Du Tiểu Quyên cười nói:
- Phương viện chúa! Hay hơn hết là viện chúa đừng hỏi gì nữa, vụ này đã có Hàn Đào chủ trương thì có khác gì Phương viện chúa.
Phương Tú khẽ thở dài nói:
- Du cô nương! Võ công của tại hạ không thể bì kịp các vị, vậy có tha tại hạ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thực lực.
- Phương viện chúa cứ bảo bọn thuộc hạ đem toàn lực ra động thủ, nếu bọn họ thắng được bọn tiện thiếp thì tự nhiên viện chúa được thoát hiểm một cách bình yên.
Phương Tú cười lạt nói:
- Các vị đã có ý không dám thả tại hạ tức là đã sợ sệt.
Du Tiểu Quyên lạnh lùng đáp:
- Viện chúa đừng dùng cách khích tướng nữa, dù viện chúa có hoa ngôn xảo ngữ đến đâu thì tiện thiếp cũng chẳng buông tha.
- Tại hạ kêu một tên thuộc hạ đến để dặn hắn mấy câu được chăng?
- Viện chúa cứ tuỳ tiện.
Phương Tú vẫy tay một cái một đại hán ở trong đám cỏ cách ngoài ba trượng chạy lại nghiêng mình hỏi:
- Viện chúa có điều chi dạy bảo!
Phương Tú nói:
- Ngươi đến phúc trình Hàn nhị trang chúa để lão gia huy động hết tất cả phần tử tinh nhuệ để cùng đối phương quyết một trận tử chiến.
- Hàn nhị hiệp lo về vấn đề viện chúa bị giữ trong tay đối phương, nếu chúng mà thất bại tất đưa viện chúa ra để uy hiếp.
Phương Tú lắc đầu đáp:
- Không cần lo đến sự an nguy của bản toà, chỉ cần Hàn nhị hiệp dốc hết lực lượng ra mà đánh một trận. Vạn nhất mà bản toà bị giết thì Hàn nhị chúa sẽ lên thay bản toà.
Đại hán dạ một tiếng chắp tay thi lễ cáo từ rồi trở gót đi ngay. Lý Hàn Thu chuyển động mục quang ngó bên đối phương thì thấy gần chục người nhưng không có Hàn Đào ở đó, liền hỏi:
- Hàn Đào bây giờ ở đâu? Sao y còn chưa lộ diện?
Phương Tú đáp:
- Cái đó chỉ đáng trách các hạ mắt kém mà thôi.
Lý Hàn Thu hắng dặng một tiếng rồi hỏi:
- Tần cô nương, cô có nhìn thấy Hàn Đào không? Bắt giặc phải bắt chủ tướng, chỉ cần kiềm chế Hàn Đào là tránh khỏi một trường đổ máu rùng rợn.
Tần Nhi lắc đầu đáp:
- Tiện thiếp cũng không ngó thấy Hàn Đào đâu cả.
Du Tiểu Quyên nói:
- Hàn Đào đã thay hình đổi dạng trà trộn vào trong đám võ sư để ngấm ngầm chỉ huy.
Phương Tú đằng hắng một tiếng rồi nhắm mắt lại, Du Tiểu Quyên hỏi:
- Sao? Tiện thiếp nói vậy có đúng không?
Phương Tú đáp:
- Cô nói đúng, nhưng đáng tiếc là cô không có cách nào tìm thấy ai là Hàn Đào.
- Tiện thiếp bất tất phải tìm kiếm thủng thẳng rồi sẽ nhận ra.
Phương Tú cười khanh khách nói:
- Cô nương quả là người trầm tĩnh.
Du Tiểu Quyên nói:
- Cái đó kêu bằng tin tưởng là mình sẽ thắng chứ không sợ bị thua.
Nàng đảo mắt nhìn Tần Nhi và Quân Trung Phụng nói tiếp:
- Phiền hai vị muội muội buộc vết thương cho những người trong nhà, nếu các vị có đem theo thuốc trị thương thì cho bọn họ uống. Ta e rằng những người trong nhà sẽ làm mất thì giờ của chúng ta.
Phương Tú lấy làm kỳ hỏi:
- Theo ý cô nương phải chăng muốn thành thế đối lập với tại hạ ở ngay đây?
- Nếu bọn tiện thiếp muốn phá vòng vây mà ra thì chẳng khó gì, nhưng hành động hấp tấp hư vậy e rằng khó lòng trông rõ thực lực của Phương gia đại viện.
- Bọn cô nương chỉ có mấy người đánh mau là có lợi cho mình.
Du Tiểu Quyên ngắt lời:
- Sao viện chúa biết bọn tại hạ chỉ có mấy người, thôi cần mấy gười cũng đủ rồi.
Phương Tú nghĩ thầm trong bụng:
- Con nha đầu Du Tiểu Quyên này thông minh tuyệt thế thị đã ngấm ngầm để ý, nếu ta ra hiệu không chừng thị theo ám hiệu ta mà nhận ra được Hàn Đào hoá trang làm võ sư. Vụ này ta phải cẩn thận mới được.
Trong lòng xoay chuyển ý nghĩ đột nhiên hắn nhắm mắt lại lớn tiếng:
- Ta đã bị bọn họ điểm huyệt rồi và mất hết năng lực kháng cự Du cô nương và Lý Hàn Thu đều đã hứa lời là trong khi chiến đấu quyết không sát hại ta. Vậy các ngươi cứ yên tâm mà động thủ nếu bên ta thắng thì ta sẽ được tự do ngay.
Giữa lúc hắn nói mấy câu này Du Tiểu Quyên ngấm ngầm để ý đến mục quang của hắn hy vọng tìm ra Hàn Đào ở trong đám võ sư. Nàng không nghĩ Phương Tú đã lo tới điểm này, hắn nhắm mắt lại rồi mới lên tiếng.