Huỳnh y nữ đang tươi cười bỗng biến sắc, mày liễu dựng ngược lên. Nàng hỏi:
- Ai vậy?
Nàng đưa mắt nhìn quần hào một lượt.
Nói về nhan sắc thì Huỳnh y nữ so với Quân Trung Phụng chỉ có phần hơn chứ không chịu kém. Có điều trong cái đẹp của nàng ẩn hiện sát khí, khiến người ta không dám nghĩ đến chuyện tiết mạn.
Thiếu niên áo trắng đột nhiên cất bước tiến lại đáp:
- Người đó chính là tại hạ.
Huỳnh y nữ hỏi:
- Ngươi ư?
Thiếu niên áo trắng đáp:
Phải rồi cô nương tính sao đây?
Huỳnh y nữ xẵng giọng:
- Sao ngươi lại đòi giết Trương Tử Thanh ngay?
Thiếu niên áo trắng hững hờ đáp:
- Ðể trả thù cho song thân.
Thiếu nữ nét mặt dịu lại hỏi:
- Quả là một chuyện đích đáng. Ngươi đã chờ lâu năm rồi chứ?
Nàng ngừng lại một chút rồi không để thiếu niên áo trắng nói, vội cướp lời:
- Bây giờ ngươi đợi thêm mấy bữa phỏng có bề gì?
Thiếu niên áo trắng nghe giọng lưỡi Huỳnh y nữ cũng cùng kiểu như Thiết Quải Bà Bà, liền cười lạt hỏi lại:
- Cô nương có mối liên quan thế nào với lão tiền bối đây?
Huỳnh y nữ quay lại nhìn Thiết Quải Bà Bà cười đáp:
- Chúng ta là bạn thân.
Thiếu niên áo trắng ngơ ngác hỏi:
- Hai vị tuổi tác xa nhau như vậy sao lại kết bạn được?
Thiết Quải Bà Bà tức giận lớn tiếng:
- Cái đó có can gì đến ngươi? Thiên hạ thiếu gì chuyện kết bạn vong niên, có chi là lạ?
Thiếu niên áo trắng nghĩ thầm trong bụng:
- Ta mà cự tuyệt lời thỉnh cầu của ả nầy tất nhiên xảy ra cuộc ác đấu. Một mình Thiết Quải Bà Bà thì ta còn có thể đối phó được. Ả nầy mới đến phóng một chưởng đã đánh cho Ðới Côn phải quay về thì võ công ả không phải tầm thường. Hai người họ liên thủ hiệp lực, e rằng ta khó lòng thủ thắng.
Gã để ý quan sát lại tình trạng trong sảnh đường, tuy thế địch lớn hơn, nhưng gã cũng nghiến răng hỏi lại:
Nếu tại hạ không chịu thì sao?
Huỳnh y nữ lạnh lùng đáp:
- Dĩ nhiên chúng ta phải ra tay bảo vệ cho Trương tử Thanh.
Trương từ Thanh đột nhiên nói xen vào:
- Bất luận hai vị muốn điều chi, Trương mỗ nhất nhất tuân theo. Hai vị chỉ nói một tiếng là Trương mổ có vật gì cũng xin dâng ngay.
Thiếu niên áo trắng quay lại nhìn Trương tử Thanh lạnh lùng nói:
- Dù ngươi có dâng hết cả nhà cũng đừng hòng sống sót.
Huỳnh y nữ đột nhiên tiến gần lại thêm bước nữa hỏi Thiếu niên áo trắng:
- Các hạ ưng thuận rồi chứ?
Thiếu niên áo trắng lắc đầu:
- Không!
Huỳnh y nữ rút thanh trường kiếm ra khỏi võ đánh soạt một cái rồi hỏi:
- Các hạ muốn thế nào mới ưng thuận?
Thiếu niên áo trắng đáp:
- Cô nương mà thắng được lưỡi kiếm trong tay tại hạ thì tại hạ không muốn ưng thuận cũng phải ưng thuận.
Huỳnh y nữ biến sắc:
Rượu mời không uống, uống rượu phạt. Thiên hạ thật lắm quái thai!
Nàng phóng kiếm đâm tới, Thiếu niên áo trắng lạng mình né tránh chứ không trả đòn.
Thiết Quải Bà Bà la lên:
- Tuyết nhi chớ có coi thường. Thất Tuyệt Ma Kiếm của gã ghê gớm lắm đấy?
Huỳnh y nữ thản nhiên:
- Tiểu nữ không sợ Thất Tuyệt Ma Kiếm.
Nàng lại phóng kiếm tấn công.
Thiếu niên áo trắng vẫn né tránh chứ chưa phản kích.
Gã nói:
- Nam tử trượng phu không muốn tỷ đấu với đàn bà con gái. Tại hạ nhường cô nương ba kiếm.
Huỳnh y nữ hơi lộ vê tức giận. Nàng giương cặp mày liễu lên hỏi:
- Các hạ nói vậy là còn nhường ta một chiêu nữa ư?
Thiếu niên áo trắng gật đầu:
- Ðúng thế! Tại hạ đã nhường cô nương hai kiếm. Sau chiêu thứ ba là tại hạ phản kích lại đó.
Huỳnh y nữ lại vung trường kiếm tới chém vèo một cái.
Nàng nói:
Bây giờ ngươi trả đòn được chưa?
Nàng hơi trường kiếm lên ra chiêu "Khởi Phụng Ðằng Giao" vừa đâm vừa chém vào trước ngực thiếu niên áo trắng.
Thiếu niên áo trắng xoay trường kiếm đưa lên gạt lưỡi kiếm của Tuyết nhi.
Tuyết nhi nhìn thế kiếm của gã đã biết là gã có ý muốn thí nghiệm công lực của mình thì nghĩ thầm:
- Cha! Gã này đáo để thật! Ðã vậy thì ta không để cho gã đo lường được chỗ cao thâm của mình.
Nàng liền hạ cổ tay xuống để tránh kiếm thế của thiếu niên áo trắng. Ðoạn nàng xoay kiếm quét ngang chém vào bụng dưới đối phương.
Huỳnh y nữ vừa hạ tay vừa biến chiêu cực kỳ mau lẹ, mau lẹ đến độ ra ngoài sức tưởng tượng của thiếu niên áo trắng. Hắn vội hít một hơi chân khí lùi xa đến năm thước.
Tuyết nhi cười khanh khách nói:
- Ta thường nghe tiếng đồn Thất Tuyệt Ma Kiếm ghê gớm lắm. Song bữa nay xem ra chỉ có vậy mà thôi.
Nàng vừa cười vừa sấn lại khoa kiếm tấn công.
Thiếu niên áo trắng bị Huỳnh y nữ nói khích thì lửa giận bốc lên ầm ầm.
Hắn múa thanh trường kiếm một vòng. Kiếm quang lóe lên thành bức màn dầy đặc hộ vệ quanh mình.
Bổng nghe một trận choang choang nổi lên. Bao nhiêu thế kiếm của Tuyết nhi tấn công đều bị hất ra.
Thiếu niên áo trắng mượn cơ hội này để phản kích. Gã phóng ra hai chiêu liền đánh tới.
Hai chiêu này đường kiếm đã mãnh liệt mà thế công lại hiểm độc phi thường.
Tuyến nhi gạt được một chiêu, còn chiêu nữa không tài nào đỡ được đành phải lùi lại năm thước để tránh.
Thiếu niên áo trắng hô lên:
- Cô nương phải cẩn thận đấy!
Rồi cả người lẫn kiếm xông tới.
Thiết Quải Bà Bà lạng người ra ngăn cản thì Huỳnh y nữ thét lên lanh lảnh:
- Bà bà hãy tránh ra!
Nàng vừa thét vừa xông tới.
Bóng người chập chờn, hào quang lấp loáng, người ngoài trông không rỏ chỉ nghe tiếng kim thiết chạm nhau choang choảng cơ hồ thủng cả màng tại Giữa lúc tiếng binh khí rít lên rùng rợn, đột nhiên thiếu niên áo trắng cùng Huỳnh y nữ phân khai nhau.
Mọi người chú ý nhìn lại thấy Huỳnh y nữ sắc mặt đỏ hồng như người say rượu. Cặp mày liễu chau lại ra chiều tức giận...