“Vũ Hàm……”
“Đừng gọi tôi!” Tiếu Vũ Hàm thực sự nổi giận, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Dạ Ngưng, khuôn mặt tươi cười hoàn toàn đông cứng, làm sao còn có vẻ ấm áp vừa rồi.
Dạ Ngưng nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm mấp máy môi, muốn giải thích, nhưng rõ ràng nếu kiếm cớ thì sẽ chỉ càng thảm hại hơn. Suy nghĩ thật lâu liền thở dài, cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cô đừng trách em, em khó chịu nên mới hút. Em chỉ là…chỉ là không biết phải phát tiết thế nào mới được.”
Nói mấy câu đầy tủi thân, Dạ Ngưng cúi đầu, mắt ửng hồng không nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng, lửa giận trong mắt dần dần tan đi, chỉ còn lại nỗi đau lòng tràn đầy: “Vì thế nên em có thể tự chà đạp thân thể mìnhsao?”
Ngữ khí đã dịu xuống, Dạ Ngưng sao lại không cảm giác được, liền ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, tiến lên ôm cô vào lòng: “Vũ Hàm, em biết mình sai rồi, về sau sẽ không hút nữa, đừng giận, nhé?”
Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, để mặc cho Dạ Ngưng ôm mình lắc qua lắc lại.
“Hơn nữa, cô đã đến rồi thì em còn hút thuốc gì nữa.” Dạ Ngưng càng không ngớt thì thầm, chôn đầu ở cổ Tiếu Vũ Hàm, tham lam hít lấy hương thơm trên người cô.
“Nói thì phải nhớ đấy.” Qua thật lâu Tiếu Vũ Hàm mới mở miệng.
Dạ Ngưng nghe thấy liền vội vàng gật đầu: “Uhm, không bao giờ hút nữa.”
“Dạ Ngưng.” Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng muốn nói lại thôi, Dạ Ngưng biết cô có chuyện muốn nói, liền kéo tay cô ngồi lên một góc sô pha.
“Ừ?”
“Em thực sự thích nơi này sao?”
“Phải, so với Bắc Kinh thì em thích nơi này hơn. Không, phải nói là em thích Phong Đằng, thích bầu không khí này.”
“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm nhíu nhíu mày, không nói nữa.
Dạ Ngưng nhìn cô chằm chằm một lúc, nói: “Vũ Hàm, em biết cô nghĩ gì. Nếu cô muốn em trở về Bắc Kinh, vậy em sẽ trở về. Một năm qua đã khiến cho em hiểu ra được rất nhiều chuyện, chỉ cần có cô là đủ, công việc gì đó, em không thèm bận tâm, thật đấy.”
Lời Dạ Ngưng nói làm cho lòng Tiếu Vũ Hàm ấm áp, cô trầm mặc một hồi, nhìn vào mắt Dạ Ngưng, cười cười: “Ừ, trước đừng nói nữa, còn một tuần nữa là đến năm mới, mặc kệ về sau rốt cuộc công tác ở đâu, hôm nay cũng cứ về nhà đã nhé? Đi thăm cha mẹ, còn cả lão Đại nữa, cô ấy rất nhớ em.”
Nhắc tới lão Đại, Dạ Ngưng liền cười đến híp cả mắt: “Còn nói nữa, nó đúng là hũ dấm chua mà, mấy hôm trước lúc em gọi điện cho nó thì Tiểu Thảo hỏi em có ăn bánh tart không, lão Đại hỏi em đó là ai, em nói là bạn mới quen, không tệ lắm, nó liền lập tức nổi cơn ghen, nói cái gì mà bạn bè vĩnh viễn chỉ có một, hơn nữa bạn bè mới quen vĩnh viễn không thể chân thành được như bạn bè thời đại học, đừng có để bị hoa hoa cỏ cỏ gì đó lừa gạt.”
Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền cười không ngừng, lắc lắc đầu: “Đừng nói vậy, bạn bè của em đều đối xử tốt với em từ tận đáy lòng, trước kia là lão Đại, giờ Tiểu Thảo cũng vậy.”
“Vâng.” Dạ Ngưng gật đầu, nói: “Kỳ thật rời khỏi Phong Đằng, người em không nỡ nhất là Tiểu Thảo.”
“Không nỡ thì đừng đi nữa, ở lại đi.”
“Cái gì?” Dạ Ngưng không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm cười cười với nàng: “Em ở đâu thì tôi ở đó, tôi không có cha mẹ ràng buộc, chỉ một người thì thế nào cũng được cả.”
“Vũ Hàm…” Dạ Ngưng đau lòng, Tiếu Vũ Hàm liền lắc đầu an ủi: “Được rồi, mau đứng lên đi, chờ đến ngày mai tôi sẽ đặt vé máy bay, em cũng thu xếp một chút, đã lâu rồi không trở về, mang vài thứ về tặng cho cha mẹ bạn bè nữa.”
“Được.” Dạ Ngưng vui vẻ đồng ý, đứng dậy thu dọn này nọ, Tiếu Vũ Hàm nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lúc, cười cười.
Như thế này thực tốt.
Nhưng hai người như thế nào cũng không nghĩ tới, Dạ Ngưng chẳng qua là muốn trở về Bắc Kinh ăn tất niên mà thôi, Tiểu Thảo lại khóc lóc đến nước mắt nước mũi đầy mặt không cho đi: “Ngưng Ngưng, bà không thể đi, bà đi rồi thì tôi phải làm sao bây giờ? Ai cùng đi ăn cơm với tôi, ai tới bảo vệ tôi?”
“……” Dạ Ngưng hoàn toàn không còn gì để nói, chán ghét nhìn Tiểu Thảo, nhưng mà nhìn khuôn mặt nước mắt liên miên không dứt kia liền có chút đau lòng, thở dài nói: “Tiểu Thảo, thật sự là tôi chỉ về Bắc Kinh đón năm mới thôi mà, sau đó sẽ trở lại đây.”
“Sao thế được, Tiếu tỷ tỷ cũng đã đến đây, bà còn có thể trở lại chắc?” Tiểu Thảo vừa khóc vừa rút khăn giấy ra, lau nước mắt, lau nước mũi, chất đống đầy cả nửa cái bàn nhà Dạ Ngưng.
“Tiểu Thảo, rốt cuộc là bà sợ tôi đi rồi không có ai bồi tiếp bà hay vẫn là sợ phải một mình đối diện với Phong tổng hả?”
Tiểu Thảo lau nước mũi, khóc nói: “Sợ Phong tổng.”
“……” Biết mà! Dạ Ngưng cắn chặt răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn Tiểu Thảo: “Bà sợ cái gì? Tiểu Thảo, bà sợ gì chị ta? Người đó thích bà mà, bà có biết không?”
Tiểu Thảo tiếp tục xì mũi, gật đầu: “Biết, cho nên tôi mới càng sợ. Bà đi rồi tôi lại càng không có cớ để chuồn êm.”
“Bà tính chuồn cái gì? Hai người ở bên nhau có gì không tốt? Bao nhiêu người muốn được ở cùng một chỗ với Phong tổng đấy, bà dĩ nhiên lại còn trốn.”
“Bà không biết đâu, lúc riêng tư chị ấy kinh khủng lắm.” Tiểu Thảo nước mắt khô rồi, cái mũi cũng lau đến hồng hồng, thoạt nhìn thực đáng yêu.
“Kinh khủng?” Dạ Ngưng vừa gói ghém hành lý vừa tọc mạch, Tiểu Thảo gật gật đầu, nói: “Ví dụ như ngày hôm qua ấy, khi bà và Tiếu tỷ tỷ đi rồi Phong tổng liền dẫn tôi về nhà chị ấy.”
“Về nhà á?” Dạ Ngưng hai mắt tỏa sáng nhìn Tiểu Thảo, về nhà? Về nhà rồi làm sao? Có “tới” luôn không?
“Không biết từ đâu mà người ta lại lấy ra một cái váy ngắn xanh biếc đưa cho tôi mặc.”
“Trời? Hai người chơi trò SM?” Dạ Ngưng kinh hãi, không ngờ thật đúng là không nghờ nha, một người đứng đắn như Phong tổng dĩ nhiên lại có sở thích này.
“Không phải, chị ấy bảo tôi nhảy một bài ở trước mặt mình.”
“Xời, nhảy múa không phải là sở trường của bà sao. Nhảy thì nhảy, nhảy hẳn một điệu nóng bỏng quyến rũ chết Phong tổng đi.”
Những ngày qua, Dạ Ngưng không ít lần nhảy với Tiểu Thảo, đừng thấy Tiểu Thảo bình thường kém nhạy bén, nhưng mà đối với âm nhạc và vũ đạo thì thật sự đúng là rất có thiên phú.
“Nhưng là nhảy điệu múa dân tộc cơ! Ngưng Ngưng, bà có thể tưởng tượng cảnh mặc váy ngắn màu xanh đi chân không cầm trong tay hai cái khăn lông tạo dáng ‘thiên nữ tán hoa’ đau khổ đến mức nào không?
“……” Dạ Ngưng đột nhiên cảm thấy Vũ Hàm thực thiện lương nha.
“Ừ, thế nhảy xong chị ta có phản ứng gì?” Dạ Ngưng đồng tình nhìn Tiểu Thảo, Tiểu Thảo đỏ mặt, cắn môi không nói.
“Gì thế? Lại thẹn thùng.”
“Không có gì, thật ra thì cũng không có gì, vẫn như cũ thôi, chị ấy lại hôn tôi.”
Dạ Ngưng nhìn bộ dáng ngượng ngùng không được tự nhiên của Tiểu Thảo mà ghê tởm đến nỗi cơm ăn buổi sáng đều như muốn nôn hết cả ra, liền phất phất tay, chán ghét nói: “Được rồi, đừng có khoe mấy màn ngọt ngào của bà với tôi nữa. Nói cái gì mà không nỡ chứ, Phong tổng người ta hôn bà đến thành quen rồi, bà còn giả bộ rụ rè bẽn lẽn với tôi nữa.”
“Ở bên chị ấy làm cho tôi có cảm giác như thể một giấc xuân mộng vậy, rất chân thật.”
“……” Nét hồng trên mặt Tiểu Thảo còn chưa tan, ngơ ngác nhìn con Doremon trên bàn Dạ Ngưng, ánh mắt dần tản ra.
Dạ Ngưng thấy Tiểu Thảo như vậy liền biết khẳng định nàng lại rơi vào cõi mơ, mấp máy môi không nói lời nào, vội nắm lấy thời gian để thu dọn này nọ.
“Dọn xong chưa? Tôi đi chào Phong tổng, buổi chiều bay rồi.” Không biết từ khi nào thì Vũ Hàm tới, Dạ Ngưng cười cười với cô, gật đầu: “Uhm, sắp rồi, một lát nữa ra ngoài ăn nhé.”
Tiếu Vũ Hàm gật đầu, kỳ quái nhìn Tiểu Thảo ở bên cạnh Dạ Ngưng, quay đầu lại nhìn nhìn Dạ Ngưng. Cô bé đó bị làm sao vậy?
Dạ Ngưng nhún nhún vai, nhỏ giọng nói: “Đang có giấc xuân mộng.”
“……”
“Tiểu Thảo, đi ra ngoài ăn cơm đi, gọi Phong tổng đến đây.” Vỗ vỗ tay, Dạ Ngưng vừa lòng nhìn cái bàn đã thu dọn xong xuôi, gật đầu, rất sạch sẽ!
Tiểu Thảo phục hồi tinh thần, nhìn Dạ Ngưng hỏi: “Đi ăn chỗ nào thế?”
“À, quán lẩu ở gần đây.” Dạ Ngưng cười nói, còn chưa để Vũ Hàm thưởng thức món thịt dê chỗ này, ăn ngon hơn ở Bắc Kinh nhiều.
“Nhưng chị ấy không thích ăn đồ nhiều dầu mỡ.” Tiểu Thảo nhỏ giọng nói thầm, mặt có chút hồng.
Dạ Ngưng quẳng cái liếc mắt xem thường qua: “Mau đi gọi người ta đi.”
“Ờ.” Tiểu Thảo đáp ứng rồi liền xoay người đi về phía phòng giám đốc, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm bóng dáng nàng mà lắc đầu, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng cười cười, nói: “Sao thế, lại hâm mộ?”
“Chỗ nào chứ.” Dạ Ngưng lắc lắc đầu, vui vẻ cười nắm tay Tiếu Vũ Hàm: “Chỉ là có chút cảm khái thôi, Vũ Hàm, thật đúng là ứng với câu nói kia, vô luận cô có là người như thế nào, có khuyết điểm nào đi chăng nữa thì trên thế giới này sẽ luôn luôn có một người thích cô.”
“Em nha, lắm điều.” Vũ Hàm nhéo nhéo mũi Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cười không ngừng. Đúng lúc đang đùa giỡn thì thanh âm tiếng giày cao gót lộp cộp đầy mạnh mẽ truyền đến, Phong tổng và Tiểu Thảo đến rồi.
“Đi thôi, đi thôi, ăn cơm.” Dạ Ngưng chính là như vậy, tâm tình mà tốt thì chỉ hận không thể ồn áo để khắp cả thiên hạ đều biết, Tiếu Vũ Hàm nhìn nàng cười sủng nịnh, Phong tổng nhìn hai người, lại nhìn Tiểu Thảo, thở dài. Tiểu Thảo bị một tiếng thở dài quá mức u oán này của Phong tổng khiến cho trái tim như tan nát, đứng tại chỗ bắt đầu khoa chân múa tay.
Phải làm thế nào mới có thể tiến lên nắm tay chị ấy đây? Ừ, cứ trực tiếp chút, một phát giữ chặt lấy, như vậy không tốt sao? Nếu không thì áp dụng chiến thuật “vu hồi” chậm rãi đi đến gần chị ấy rồi sau đó thì nắm tay, nhưng mà lúc nắm thì sao? Trên mặt nên là biểu tình gì đây, dịu dàng thẹn thùng hay là say mê?
“Bà làm cái gì đấy?!” Dạ Ngưng tức giận nhìn Tiểu Thảo. Tiểu Thảo ngẩn ra, mờ mịt nhìn nàng.
“Bà đứng tại chỗ diễn kịch Quỳnh Dao cái gì nữa? Tôi còn tưởng lạc mất bà luôn rồi, hai người kia đã gọi đồ ăn sắp nấu rồi đó!”
“……”
“Còn không tới đây?”
Tiểu Thảo buồn bực, cúi đầu đi qua, Dạ Ngưng nhìn nàng vừa bực mình vừa buồn cười, một phen giữ chặt tay nàng, chạy như điên xuống lầu. Chờ hai người chạy vội tới nhà hàng rồi, nồi lẩu nóng hôi hổi đã được bưng lên. Tiếu Vũ Hàm rất cẩn thận gắp cá viên và măng Dạ Ngưng thích ăn ra, rồi lại thả mấy nguyên liệu khác vào. Buông tay Tiểu Thảo ra, Dạ Ngưng vui vẻ chạy tới, nắm tay Tiếu Vũ Hàm.
Tiểu Thảo cũng đi tới, nhìn cái bát trống trơn của mình, lại nhìn bát Dạ Ngưng, cắn cắn môi, nghiêng đầu nhìn Phong Uyển Nhu. Của em đâu?
Phong tổng quét ánh mắt về phía nàng, nhíu nhíu mày: “Nghĩ cái gì?”
“Hả?”
“Đưa gia vị cho tôi.”
“Dạ……”
Dạ Ngưng tựa vào Vũ Hàm cười không ngừng, Tiếu Vũ Hàm cũng có chút buồn cười, không khí lập tức dịu xuống, tình trạng giương cung bạt kiếm tối hôm qua cũng không xuất hiện nữa.
“Nói như vậy là cô muốn tới bên này?” Cơm ăn được một nửa, Phong Uyển Nhu liền nhìn Tiếu Vũ Hàm nói, Dạ Ngưng ở bên cạnh kinh ngạc nhìn hai người, cái gì? Vũ Hàm muốn tới bên này làm việc, vì sao nàng lại không biết?
Tiếu Vũ Hàm cũng không nghĩ tới Phong Uyển Nhu sẽ đi thẳng vào vấn đề như vậy, liền nhìn nhìn Dạ Ngưng ở bên, gật đầu.
Thực hiếm hoi, Phong tổng nhìn hai người cười cười, lắc đầu: “Chỉ sợ Tiêu tổng sẽ không dễ dàng thả người đâu, có thể nhìn ra được người đó thực sự coi trọng cô.”
Tiếu Vũ Hàm nhíu nhíu mày, lời Phong Uyển Nhu nói đã chạm trúng nỗi lòng cô.
Phong tổng vừa nói xong, Tiếu Vũ Hàm người ta còn không có khản ứng gì, Tiểu Thảo ở một bên đã bị nghẹn, cầm lấy cốc coca bên cạnh uống vội. Ô, Phong tổng uy vũ, nhất định phải giữ Ngưng Ngưng và Tiếu tỷ tỷ ở lại cho em!
Tiếu Vũ Hàm không nói nữa, Phong tổng cười cười cũng không tiếp tục đề tài này, Dạ Ngưng nhìn nhìn Tiếu Vũ Hàm, biết không phải lúc để hỏi nên cũng cúi đầu chuyên tâm ăn thịt, chỉ là trong đầu lại luôn hiện lên vẻ mặt tức giận của Tiêu Mạc Ngôn sau khi biết Tiếu Vũ Hàm sẽ đi ăn “máng” khác.
Cơm nước xong, Dạ Ngưng và Vũ Hàm cũng sẽ không trở về công ty nữa, thu dọn đồ đạc đi tới sân bay, kiểm tra vé, lên máy bay, thắt dây an toàn xong xuôi rồi, Dạ Ngưng cười cười, nhẹ giọng nói: “Vũ Hàm, về nhà thôi.”
“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm nắm tay Dạ Ngưng, mười ngón đan xen, siết chặt. Khoảnh khắc lúc máy bay cất cánh, trái tim Dạ Ngưng cũng theo đó mà bay lên, rời đi đã từ lâu lắm, rất nhớ, nhớ cha mẹ, nhớ lão Đại, nhớ các bạn bè, đương nhiên, nhớ nhất chính là căn nhà nhỏ của nàng và Vũ Hàm. Có Vũ Hàm ở bên, nàng rốt cuộc cũng không còn cô đơn nữa.
Dạ Ngưng không vẻ được lâu, thức ăn trong dạ dày đã bắt đầu phân giải, carbon diocid dần dần tràn lên não, trong cơn buồn ngủ, cảm giác đầu bị ai đó chuyển qua một bờ vai mềm mại, Dạ Ngưng mơ màng cọ cọ, kêu một tiếng “Vũ Hàm” liền ngủ say như chết. Tiếu Vũ Hàm nghiêng đầu, nhìn gương mặt đang say ngủ của Dạ ngưng, vuốt ve mái tóc nàng.
Cho tới giờ cũng chưa từng ngồi máy bay nhanh như vậy, Dạ Ngưng cảm giác như thể mình bất quá chỉ vừa chớp mắt một cái, mở mắt ra liền đã đến Bắc Kinh. Máy bay hạ cánh, cởi khăn quàng cùng mũ nhét vào túi, Dạ Ngưng lôi kéo Tiếu Vũ Hàm vội vàng đi ra ngoài.
Ơ, không ngờ còn có người tới đón.
Dạ Ngưng không thể tin được đứng ngẩn ra tại chỗ, nhìn Tiêu Mạc Ngôn giữa trời đông đeo kính râm một thân áo khoác lông màu đen. Tiếu Vũ Hàm không biết vì cái gì Dạ Ngưng lại không đi, liền nghi hoặc nhìn nàng một cái, theo ánh mắt của nàng nhìn lại, khóe môi liền nhếch lên: “Tiêu tổng.”
“Ai ui, không dám, tổng giám đốc Tiếu.” Tiêu Mạc Ngôn tiến lên mấy bước, dùng đôi kính râm của mình hướng về phía Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn cô, đánh giá thân ảnh mình được phản chiếu trên đôi kính râm có chút vặn vẹo kia, Dạ Ngưng giơ tay vẫy vẫy trước mắt cô: “Tiêu tổng, có bị mù không thế? Vũ Hàm ở bên kia mà.”
!!!
_Hết chương 98_