Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 85: Thực kinh ngạc vui mừng...

Khi chạm phải đôi mắt sưng đỏ mang theo vô hạn thương đau của Tiếu Vũ Hàm, mọi nỗi buồn trĩu nặng trên vai cùng với nỗi ủy khuất trong lòng, tất cả đều hóa thành nỗi lo lắng khiến trái tim nhói đau.

“Em không nói…được chưa? Không nói nữa.” Thanh âm có chút nghẹn ngào, Dạ Ngưng nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Tiếu Vũ Hàm, vốn nàng muốn nói gì đó để hóa giải nỗi đau xót khi biệt ly, nhưng không nghĩ tới những lời này lại càng thêm kích thích Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm co người lại thành một đoàn, dựa vào vai Dạ Ngưng, gắt gao cắn môi, trong lòng tràn ngập nỗi chua xót khi sắp sửa chia xa, những lời nói ngập tràn cõi lòng, tất cả đều hóa thành tiếng thở dài sâu kín.

Trong lúc nhất thời căn phòng nhỏ cực kỳ im ắng, Dạ Ngưng lẳng lặng ôm Tiếu Vũ Hàm, nàng cũng không muốn ép Tiếu Vũ Hàm hứa hẹn gì nữa, không tiếp tục truy cứu những gì đã qua là đúng hay sai, nàng lúc này, chỉ thầm nghĩ an ổn ôm Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm nép vào lòng Dạ Ngưng, một tay nắm lấy vạt áo nàng, nhắm chặt mắt lại, cố gắng hít lấy mùi hương trên người nàng, muốn lưu giữ lại giờ khắc này.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên phá vỡ sự yên tĩnh trước giờ ly biệt, Dạ Ngưng nghiêng người, lấy di động từ trong túi ra, nhìn báo hiệu hiện lên trên màn hình, nhíu nhíu mày: “A lô.”

“Ôn con, đi đâu đấy hả? Ngày kia đã đi rồi, còn không biết đường về nhà với mẹ mày sao? Mày là cái đồ nhãi con vô lương tâm……”

Dạ Ngưng cầm di động để xa xa, chờ cho mẹ hét xong rồi, mới nhỏ giọng nói: “Mẹ, con còn có việc.”

“Tao mặc kệ mày có chuyện gì, mày lập tức về ngay cho tao!” Mẹ Dạ khàn giọng rít gào một tiếng, điện thoại đã bị cắt, căn bản không để cho Dạ Ngưng có thời gian giải thích. Dạ Ngưng cầm điện thoại thở dài, nhìn người ở trong lòng.

Tiếu Vũ Hàm đã khống chế được cảm xúc của mình, trên mặt đã khôi phục lại sự lạnh lùng lúc ban đầu, đưa tay gạt bàn tay đang ôm lấy vai mình của Dạ Ngưng ra, nói: “Em đi đi.”

Một câu không chút tình cảm lại thậm chí có phần lạnh như băng này khiến trái tim Dạ Ngưng lạnh buốt, Dạ Ngưng nghiêng người, không thể tin được nhìn Tiếu Vũ Hàm.

Tiếu Vũ Hàm nhỏm dậy từ lòng Dạ Ngưng, nhặt chiếc áo ngủ rơi bừa bãi trên giường, khoác lên người.

“Vũ Hàm……” Dạ Ngưng nhỏ giọng gọi tên cô, nàng có phần hơi bị tổn thương. Vũ Hàm, cô nhất định phải như vậy sao?

Tiếu Vũ Hàm vẫn quay lưng về phía Dạ Ngưng, thân mình thẳng tắp, bắt buộc chính mình không xoay lại nhìn Dạ Ngưng.

Không dám nhìn tới, liếc mắt một cái cũng không dám, Tiếu Vũ Hàm sợ rằng nếu mình lại nhìn thêm một lần thì sẽ lại trầm luân, sẽ lại nhịn không được mà muốn Dạ Ngưng đừng đi, cho dù là phải van xin……

Dạ Ngưng nhìn dáng vẻ cố chấp của Tiếu Vũ Hàm liền bắt đầu nổi giận, nàng đã nói đến nước này, sao Vũ Hàm lại vẫn còn như thế? Có ý gì đây? Ngày kia đã đi rồi, cô nhất định phải lạnh như băng khiến trước khi người ta đi mà lòng khó chịu sao?

Lửa giận nghẹn ứ trong lồng ngực, Dạ Ngưng buồn bực mặc quần áo, cắn chặt răng, đến khi mặc kiện quần áo cuối cùng liền đứng dậy, một câu cũng không nói, giảo bước ra ngoài. Nàng còn tự mình tìm phiền toái làm gì đây? Nếu Vũ Hàm đã không muốn thấy nàng như vậy, nàng liền sẽ mau chóng cút đi.

Một tay tóm lấy tay nắm cửa, Dạ Ngưng khựng lại một chút, nàng vẫn nhịn không được chờ mong, chờ mong Tiếu Vũ Hàm sẽ giữ chặt mình, đợi khoảng một phút đồng hồ, Dạ Ngưng thở dài, đóng sầm cửa lại thật mạnh.

Thanh âm tiếng đóng cửa vọng lại âm vang cả hành lang, đèn cảm ứng âm thanh theo đó mà sáng lên, Dạ Ngưng tức nghẹn chạy xuống dưới lầu, vừa lúc đụng phải Mạch Mạt đang ôm một ổ bánh mỳ dài.

Mạch Mạt cực kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy Dạ Ngưng, khi trông thấy cơn tức giận trong mắt nàng, lòng liền trầm xuống.

Dạ Ngưng cũng nhìn thấy Mạch Mạt, trong lòng vốn khó chịu nên không nghĩ tới việc chào hỏi, hơn nữa cũng chẳng cần phải chào, vì thế, giả làm người mù đi lướt qua trước mặt cô.

Mạch Mạt lạnh mặt nhìn Dạ Ngưng cúi đầu chạy như điên, trong lòng biết chắc Dạ Ngưng đến đây khẳng định không làm ra cái chuyện gì tốt cả, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng. Thời điểm lúc Dạ Ngưng vội vàng đi ngang qua cô để ra ngoài, Mạch Mạt liền giơ chân phải lên.

“Rầm” một tiếng, đèn cảm ứng vừa tắt lại sáng lên, Mạch Mạt nhìn Dạ Ngưng quỳ rạp trên mặt đất, cười cười: “Ai chà, Dạ Ngưng sao, như thế nào lại không cẩn thận vậy? Không sao chứ?” Mạch Mạt vừa nói vừa đi lên đỡ Dạ ngưng, dáng vẻ rất nhiệt tình, làm cho Dạ Ngưng có loại ảo giác là tự mình vấp ngã.

Được Mạch Mạt đỡ dậy, Dạ Ngưng lúng túng nhìn cô, nơi đầu gối âm ỷ đau, trên quần dính đầy bụi.

“Chà, nhìn xem chỗ bẩn này.” Mạch Mạt lắc đầu nhìn quần Dạ Ngưng, tốt bụng tiến lên phủi giúp nàng, mỗi một lần đập tay phủi đều dùng sức từ hồi bú sữa mẹ, chỉ hận không thể đập chết Dạ Ngưng.

“Việc này…cô Mạch…cảm ơn, không cần đâu.” Dạ Ngưng xanh mặt bắt lấy tay Mạch Mạt, nàng hiểu rất rõ vì sao Mạch Mạt lại đùa bỡn với mình như vậy. Nếu án theo bình thường thì khẳng định cô đã nổi bão ngay lập tức rồi, xuất phát từ sự hiểu biết về Mạch Mạt, Dạ Ngưng thực dễ dàng tưởng tượng được hậu quả cùng kết cục khi Mạch Mạt nổi bão.

“Ai dà, nhìn em con bé này, lâu rồi không gặp lại trở nên có vẻ khách sáo vậy, còn cảm ơn, ơn cái gì mà ơn, em ‘chăm sóc’ Vũ Hàm tốt như vậy, hẳn phải là tôi nên cảm ơn em mới phải!” Mạch Mạt nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, cố ý nhấn mạnh hai tiếng “chăm sóc”. Dạ Ngưng liếc nhìn cô, sắc mặt cũng không tốt lắm, cắn chặt răng, đem lửa giận đè nén, nàng biết Mạch Mạt đối sử rất tốt với Vũ Hàm, giống như lão Đại với nàng vậy, nhưng mà đôi khi…Quẳng cái nhìn xem thường qua, Dạ Ngưng quyết định không thèm chấp nhặt với Mạch Mạt, đưa tay mở cửa, cũng không quay đầu lại mà chạy ra ngoài.

Hừ nhẹ một tiếng, Mạch Mạt phủi phủi cát bụi dính trên đùi, bước nhanh về phía nhà Vũ Hàm. Trong lòng có chút lo lắng, Mạch Mạt đoán chừng lần này Dạ Ngưng đến lại cũng chẳng có chuyện gì tốt lành cả, khẳng định lại khiến cho Vũ Hàm đau lòng khổ sở.

Nhấn chuông cửa, không có người mở, Mạch Mạt sốt ruột, đặt bánh mỳ xuống đất, cúi đầu tìm chìa khóa trong túi.

Bởi vì lo lắng cho Vũ Hàm, cũng biết gần đâu cô với Dạ Ngưng giận dỗi nhau, trước đó Mạch Mạt đã đòi cô một cái chìa khóa cửa để đề phòng vạn nhất, không nghĩ tới thật sự phải dùng tới. Lòng nóng như lửa đốt mở cửa ra, Mạch Mạt vọt vào, bởi vì trong phòng không bật đèn, Mạch Mạt lại sốt ruột, đi giày cao gót không dùng đủ lực, chân nghiêng một cái, cả người ngã rầm xuống đất.

Thực con mẹ nó đau…xem ra cú ngã kia của Dạ Ngưng cũng rất nặng…

Vỗ vỗ chân, chật vật đứng lên, Mạch Mạt nhe răng sờ lên tường tìm công tắc, gạt một cái bật đèn lên.

Bốn phía lập tức sáng bừng, Mạch Mạt bị ánh đèn làm chói mắt, một tay che mắt, quay đầu nhìn chung quanh tìm Tiếu Vũ Hàm.

Tìm một vòng, rốt cục Mạch Mạt cũng nhìn thấy Tiếu Vũ Hàm……

Tiếu Vũ Hàm tựa lên tường ngồi cạnh cửa, hai tay ôm lấy đầu gối, cúi đầu, cả người co lại thành một đoàn. Vừa rồi lúc Dạ Ngưng xoay người chạy trốn cô đã nghiêng ngả lảo đảo đứng dậy đuổi theo, tay vươn ra đến khung cửa, Tiếu Vũ Hàm mắt thấy Dạ Ngưng ngã trước cửa, mắt thấy nàng phẫn nộ rời đi. Cô muốn gọi Dạ Ngưng lại, nhưng lại không thể…Tuy rằng chỗ Lâm Phong không có động tĩnh gì, nhưng không có nghĩa là hắn cứ như vậy buông tha cho hai người. Bây giờ cô còn chưa có năng lực bảo vệ Dạ Ngưng, nếu cứ như vậy mà giữ chặt lấy nàng, mọi hậu quả đều sẽ bị trút hết lên người Dạ Ngưng.

“Vũ Hàm……” Mạch Mạt thấy Tiếu Vũ Hàm như vậy thì đau lòng chết được, tiến lên vài bước, túm lấy tay cô kéo lên.

Tiếu Vũ Hàm mặc kệ để cô kéo, như thể con rối gỗ bị mất dây, không có tri giác.

“Đứng lên đi, cậu đứng lên cho tôi!”

Kéo thế nào Tiếu Vũ Hàm cũng không đứng lên, giằng co một hồi, Mạch Mạt không còn sức lực, nhìn Tiếu Vũ Hàm như vậy, lòng đau xót, bật khóc: “Vũ Hàm, Vũ Hàm! Cậu tỉnh lại đi, đừng như vậy nữa được không? Hả?! Cậu khổ sở thương tâm như thế thì có ích lợi gì? Căn bản Dạ Ngưng không biết, chắc gì trong lòng con bé đã hận cậu! Cậu đứng lên, đừng tra tấn chính mình nữa được không?!”

Mạch Mạt vừa khóc vừa mắng, cô hận bộ dáng Tiếu Vũ Hàm lúc này chết được. Dạ Ngưng, lại là Dạ Ngưng. Vũ Hàm, vì một đứa con gái, tự tra tấn mình thành như vậy, cậu thấy đáng sao?

“Surprise!” Cửa bị đẩy bật ra, một cái bóng đen hiện lên, cùng với mùi bạc hà nồng đậm, Tiêu Mạc Ngôn hất mái tóc dài tung bay, vui vẻ nhảy vào phòng, vẻ mặt đầy vui mừng nhìn hai người. Hôm nay là ngày kỷ niệm hai năm của cô và Hạ Hạ, Tiêu Mạc Ngôn là cố ý muốn tới mời Vũ Hàm, muốn ở trước mặt cô mà ngọt ngào tình tứ.

Tiếu Vũ Hàm vốn đang khóc thành một đoàn và Mạch Mạt đều nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn người ở trước mặt, hai đôi mắt đẹp cùng phun trào lửa giận.

Muốn làm thần mã* chắc?

Oái……

Vẻ tươi cười đông cứng trên mặt, nhìn hai người trước mặt nhìn mình có vẻ như hận ý ngập trời, Tiêu Mạc Ngôn ho một tiếng, yên lặng xoay người, đóng cửa lại, tự động biến mất.

_Hết chương 85_

———————————————

*thuật ngữ mạng, về cơ bản nghĩa chính xác thì chịu, nhưng có thể hiểu đại loại là: thứ gì đó tốt đẹp cụ thể, phi thường