Dạ Ngưng rụt cổ co vai căm tức nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng vốn muốn để cho mình có chút khí thế tấn công bức người, nhưng lại không thể nào kiềm chế được bả vai run rẩy cùng miệng nhả ra khói trắng, thật sự không có chút khí thế gì…Đều do lão Đại cả, Dạ Ngưng tìm ra được căn nguyên khiến mình bi thảm, nếu không phải lão Đại chết tiệt kia bất thình lình khiến nàng kinh ngạc, tưởng Vũ Hàm đã đi xa rồi thì nàng lại có thể chật vật đuổi theo thế này sao?
Tiếu Vũ Hàm có chút giật mình nhìn Dạ Ngưng, tựa hồ không rõ vì cái gì nàng lại xuất hiện ở chỗ này. Dụi dụi mắt, không muốn tốn hơi thừa lời tranh cãi thêm gì nữa, nhưng Tiếu Vũ Hàm nhớ rõ ràng lão Đại nói Dạ Ngưng say khướt nằm trong nhà rồi mà, như thế nào lại xuất hiện ở trước cửa nhà cô thế này?
“Haizz……” Dạ Ngưng vốn đang một bụng đầy lửa giận, nhưng sau khi nhìn vào mắt Tiếu Vũ Hàm thì tất cả đều tự động tiêu tan, thở dài, Dạ Ngưng tiến lên, cũng không ngại mùi rượu trên người bị Tiếu Vũ Hàm ngửi được có thể khiến cô khó chịu không, dang hai tay, kéo cô vào trong lòng.
Đã thật lâu không như vậy……
Đã lâu rồi hai người không ôm nhau như vậy, không phải lúc bị loạn óc mà nói chia tay, lại càng không phải khi tuyệt tình nhẫn tâm đau đớn chia lìa, Dạ Ngưng chỉ ôm Tiếu Vũ Hàm, nhẹ tay vỗ vai cô: “Vũ Hàm.”
Một tiếng “Vũ Hàm” mềm nhẹ yếu ớt khiến cho nước mắt Tiếu Vũ Hàm như trực trào ra, cô phát hiện, mặc kệ mình có che dấu thế nào, có tự lừa gạt ra sao, chung quy cô cũng không trốn thoát được Dạ Ngưng, Dạ Ngưng chính là số kiếp của cô. Nhưng mà…Lâm Phong…Nghĩ như vậy, Tiếu Vũ Hàm bắt đầu giãy dụa, tay nhẹ nhàng đẩy đẩy bả vai Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng bắt lấy hai tay cô, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, chúng ta nói chuyện đi.”
Ngữ khí thực sự nghiêm túc của Dạ Ngưng khiến cho Tiếu Vũ Hàm có chút không quen, khựng lại một chút, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, thoát khỏi vòng tay của nàng, xoay người mở cửa.
Nhìn bộ dáng Tiếu Vũ Hàm cúi đầu mở cửa, lòng Dạ Ngưng lại bắt đầu chua xót, nhớ tới cảnh tượng hai người cùng nhau từ trường về nhà, khẽ thở dài.
Đẩy cửa ra, bật đèn lên, xoay người đổi giày, hết thảy đều quen thuộc như vậy, Dạ Ngưng ngẩng đầu, nhìn một vòng quanh căn phòng nhỏ, hốc mắt có chút hồng.
Tiếu Vũ Hàm đặt chìa khóa lên bàn, cởi áo khoác treo lên giá, ngồi xuống sô pha, vắt chéo chân nhìn Dạ Ngưng: “Chuyện gì?”
Khẩu khí thực nhẹ, lạnh lùng nói không nên lời, nhưng lại cất dấu thứ khoảng cách làm cho người ta có thể phát hiện, Dạ Ngưng nghe mà lòng ẩn ẩn khó chịu. Dạ Ngưng không trực tiếp trả lời Tiếu Vũ Hàm, mà dưới cái nhìn chăm chú của cô, lập tức đi đến bên cạnh, ngồi xổm xuống trước sô pha, Dạ Ngưng ngửa đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm vốn nghĩ Dạ Ngưng là sinh nhật uống rượu xong lòng không thoải mái nên lại đây đùa giỡn mình, không nghĩ tới thái độ của nàng lại chuyển biến nhanh như vậy, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
“Vũ Hàm, em có lời muốn nói với cô.” Dạ Ngưng muốn giơ tay chạm lên mặt Tiếu Vũ Hàm, nhưng lại sợ cô cự tuyệt, bàn tay nâng lên lưng chừng lại rụt rè buông xuống. Tiếu Vũ Hàm nhìn thấy, trong mắt ánh lên một tia đau đớn.
“Ừ, nói đi.” Tiếu Vũ Hàm tận lực khống chế cảm xúc của mình, không muốn để cho Dạ Ngưng nhìn ra một tia sơ hở. Cô đã cố gắng lâu như vậy, không thể đến lúc này lại thất bại trong gang tấc được.
Dạ Ngưng không lập tức nói tiếp, mà là ngửa đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, ánh mắt có chút u oán.
Tiếu Vũ Hàm bị ánh mắt nàng thiêu đốt, thân mình không tự chủ được muốn ngả về phía sau để dựa, Dạ Ngưng lại sớm đoán trước được cô sẽ như vậy, đặt mông ngồi dưới đất, vươn tay ôm lấy eo cô, như thể làm nũng gối đầu lên đùi Tiếu Vũ Hàm.
Dạ Ngưng có thể cảm giác được rõ ràng thân mình Tiếu Vũ Hàm run lên mạnh mẽ, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, lòng lại hơi hơi phấn khởi. Có một số việc, không phải hành động cao siêu là có thể giải quyết được.
Không nói lời nào, Dạ Ngưng chỉ dùng hai má nhẹ nhàng cọ cọ chân Tiếu Vũ Hàm, thân mình Tiếu Vũ Hàm cứng ngắc vô cùng, thẳng tắp ngồi trên sô pha, muốn rút chân ra, lại giống như vô lực, không thể động đậy. Chỉ cảm thấy một dòng nước nhỏ từ giữa hai chân chậm rãi lan ra, tê tê ngưa ngứa khiến cho người ta say mê.
“Vũ Hàm, Vũ Hàm……” Dạ Ngưng nhẹ nhàng gọi tên Tiếu Vũ Hàm, hốc mắt Tiếu Vũ Hàm lập tức đỏ bừng. Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi Dạ Ngưng không gọi cô như vậy?
Dạ Ngưng cũng thực hối hận khi gối đầu lên đùi Tiếu Vũ Hàm, nhớ tới những lời vài ngày trước đó nàng đã nói với Tiếu Vũ Hàm mà chỉ hận không thể một dao chém chết mình. Sao nàng lại có thể khốn nạn đến vậy chứ? Đến bây giờ lại vẫn còn có thể hoài nghi tình yêu của Tiếu Vũ Hàm đối với nàng, có phải đầu nàng nên để cho lão Đại đá không?
“Em làm gì vậy hả?” Nguyên bản Tiếu Vũ Hàm muốn quát Dạ Ngưng thật lớn, nhưng lời bật thốt lên lại có chút yếu ớt vô lực, Dạ Ngưng nghe lại không có phản ứng gì, chỉ là siết chặt vòng tay đang quấn lấy eo Tiếu Vũ Hàm.
“Vũ Hàm, thực xin lỗi.” Dạ Ngưng cúi đầu nói xong liền ngửa đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, tràn đầy đôi mắt là sự áy náy cùng tự trách.
Tiếu Vũ Hàm bị hành động đó của nàng khiến cho hoàn toàn mờ mịt, ngơ ngác nhìn Dạ Ngưng: “Em nói cái gì?”
“Em nói –” Dạ Ngưng hé miệng, phun ra từng chữ từng chữ: “Em – xin – lỗi –”
Vũ Hàm, Vũ Hàm, thực xin lỗi.
“Em……” Tiếu Vũ Hàm không thể tiêu hóa nổi sự thay đổi đột ngột của Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cũng không nói gì, ngẩng đầu nhìn cô. Nhìn đôi mắt đẹp hơi ánh lên nước mắt kia, lòng liền đau đớn khó chịu. Mấy người nói xem thời gian trước đó cô ấy tự hành hạ mình cái gì? Tìm nhiều cớ như vậy muốn cho Tiếu Vũ Hàm thừa nhận rằng không phải cô thật sự không cần nàng, không phải thật sự muốn rời khỏi nàng. Cần thiết sao? Chỉ cần vẫn ở lại bên cạnh cô, không rời bỏ thì không phải là được rồi sao?
“Dạ Ngưng, em nói gì thế? Tôi đã nói rõ ràng với em trước kia rồi.” Tiếu Vũ Hàm cau mày, cố gắng làm cho thanh âm mình bình tĩnh lạnh như băng.
Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm cười nhẹ, tựa như trước kia Tiếu Vũ Hàm cười với nàng mỗi khi nàng nói dối, nhàn nhạt, lại có thể thấm vào lòng người.
“Em biết, chúng ta đã chia tay, cô không yêu em, không cần em nữa.” Dạ Ngưng khe khẽ nói, tuy rằng không khàn khàn như vài ngày trước đó, nhưng lại lộ ra nỗi ưu thương nhàn nhạt.
Tiếu Vũ Hàm nghe thế liền hơi nghiêng đầu, nói: “Nếu đã biết thì còn tới làm gì? Không phải em nên đi sao?”
“A, cô hy vọng em đi sao?” Dạ Ngưng có chút mệt mỏi tựa đầu nghiêng người gối lên đùi Tiếu Vũ Hàm, chớp mắt nhìn cô.
Tiếu Vũ Hàm lắc lắc đầu không nhìn nàng, muốn nói: “Em đi đi, đi càng xa càng tốt, đừng bao giờ để cho tôi nhìn thấy em nữa.” nhưng mà những lời này lại như tắc nghẹn trong cổ họng, nghẹn ngào nói không nên lời.
Dạ Ngưng chớp mắt cũng không chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, rất vừa lòng với phản ứng của cô, qua thật lâu, lại sâu kín nói: “Vũ Hàm, em sẽ rời đi.”
Mạnh mẽ quay đầu, Tiếu Vũ Hàm kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng, một tia đau đớn chợt lóe qua ánh mắt, tuy chỉ chợt hiện lên, nhưng Dạ Ngưng vẫn bắt được. Dạ Ngưng thu liễm vẻ tươi cười, nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, tuy rằng em không biết vì sao cô lại như thế này, nhưng em tin tưởng cô không phải thật sự không cần em nữa. Cô đã không nói cho em biết nguyên nhân, như vậy em liền ngoan ngoãn nghe lời cô nói, tạm thời rời đi, nhưng mà –” Nói đến đây, thanh âm Dạ Ngưng có chút khàn khàn, hàm chứa nước mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Nếu nàng rời đi, ai sẽ tới chăm sóc nữ nhân hư đốn này? Mấy người có thấy những gì cô ấy đã làm không? Mới không gặp vài ngày, cằm cũng có thể dùng làm hung khí rồi? Cả người gầy đến không ra hình dạng, ôm mà một chút cảm giác cũng không có, nếu không phải còn có hương chanh quen thuộc kia, nếu Dạ Ngưng chỉ dựa vào xúc cảm thì cũng cảm giác không ra đây có phải là Vũ Hàm không nữa.
“Em sẽ chờ cô, chờ cô giải quyết xong hết mọi chuyện, tới tìm em, mặc kệ là bao lâu chăng nữa.”
Tiếu Vũ Hàm không nói gì, gắt gao cắn môi dưới, thân mình vẫn thẳng tắp, quay đầu, không nhìn Dạ Ngưng.
“Vũ Hàm, còn nhớ chị Lâm không?” Dạ Ngưng nhẹ nhàng hỏi, Tiếu Vũ Hàm cố chấp nghiêng đầu không nhìn Dạ Ngưng, cô sợ vừa nhìn thấy liền sẽ nhịn không được mà rơi lệ.
Dạ Ngưng hiểu được trong lòng Tiếu Vũ Hàm nghĩ như thế nào, trên mặt hiện lên ý cười, nhẹ nhàng nói: “Em đã nói rồi, cô không phải Lâm Nhược Nhiên, em không phải người kia, cho nên, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không chia tách. Em cũng đã từng nói, cả đời này em cũng sẽ không rời bỏ cô.”
Từng giọt nước mắt lành lạnh theo hai má chảy xuống, hô hấp của Tiếu Vũ Hàm có chút dồn dập.
Tuy rằng từ đầu đến cuối Tiếu Vũ Hàm chưa đáp lại nàng dù chỉ một câu, nhưng lòng Dạ Ngưng lại thả lỏng chưa từng có, mọi lo lắng chất chồng từ suốt mấy ngày nay tới giờ tựa hồ được giải tỏa trong nháy mắt, nàng nhìn Tiếu Vũ Hàm, tiếp tục nói: “Vũ Hàm, cô biết không? Cô nói muốn chia tay với em, lúc ấy thật sự em tức đến phát điên lên. A, nói thật, em thực hận cô, muốn trả thù cô. Thậm chí còn nghĩ tới việc tùy tiện tìm một người khác, thỉnh thoảng lượn qua lượn lại trước mặt cô một chút, không phải cô đã nói chia tay với em sao? Tốt, chia tay thì chia tay. Cô từng nói em ấu trĩ, từ ngày đầu tiên cô gặp em đã biết tính tình em như thế mà. Ngày đó em về nhà, muốn tìm cô nói rõ ràng, nhưng mà khi nhìn thấy Tô Nham mang theo thứ này thứ nọ tới tìm cô, mà cô còn nói đang đợi hắn, khi đó, em thực sự choáng váng. Vũ Hàm, trước kia khi xem ti vi em không biết vì sao có nhiều vụ giết người vì tình đến không thể tưởng tượng như vậy, nhưng một khắc lúc ấy, nếu cho em một con dao, trước tiên em sẽ giết Tô Nham, rồi giết cô, sau đó sẽ tự sát.”
Dạ Ngưng nói đến chính mình cũng tự nở nụ cười, Tiếu Vũ Hàm lại không cười, nhưng lại cũng chịu quay đầu nhìn Dạ Ngưng, không phải né tránh như trước kia, mà là bình tĩnh nhìn nàng, ngay cả mí mắt cũng không chớp một chút.
Dạ Ngưng thấy cô như vậy liền nhẹ nhàng cười, đưa tay giữ lấy tay cô, áp lên mặt mình, từ từ vuốt ve. Cảm giác thực thoải mái, hương vị rất quen thuộc, Dạ Ngưng hơi hơi nhắm mắt lại.
“Ngày đó, em trả chìa khóa lại cho cô, có trời biết em đã hi vọng cô có thể giữ em lại nhiều đến mức nào, nhưng mà, Vũ Hàm, cô thực nhẫn tâm, cũng không cho em bậc thang để hạ xuống. Vốn em đã tức giận, Tô Nham còn ở bên cạnh, liền nương theo cơn phẫn nộ mà ném chiếc nhẫn cô tặng cho em đi……”
Dạ Ngưng vẻ mặt ảo não, mở mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm đang nhìn nàng, trong mắt đều là cảm xúc phức tạp, tay trái theo bản năng nâng lên, vuốt ve chiếc vòng trên cổ.
“Sau lại tìm một ngày cô có tiết dạy, em trở lại tìm nhẫn, miệt mài tìm kiếm, nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thể nào tìm thấy – lúc ấy, lòng em thực lạnh.”
Nhẹ nhàng cảm thán, Dạ Ngưng còn vì lúc ấy giận dỗi mà hối hận, món quà đầu tiên Vũ Hàm tặng nàng, chiếc nhẫn tự tay đeo lên cho nàng, đã bị người đi đường nhặt được rồi, nàng hối hận đến hộc máu mất.
“Trước đó vài ngày, em đến tìm cô –” Nói đến đây, Dạ Ngưng đỏ mặt, như thể đuối lý ngẩng đầu nhìn vào mắt Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm chuyển mắt né tránh, nhìn vào sô pha ở bên cạnh.
“Lúc ấy quả thật em nghĩ sẽ chia tay với cô, nhưng trong lòng lại vẫn hy vọng cô có thể giữ em lại, khi em tắm rửa đi ra, nhìn bộ dáng lạnh lùng của cô, không biết thế nào liền máu nóng bốc lên đầu……uhm, làm ra cái loại chuyện đó.”
Dạ Ngưng cúi đầu, nhớ tới vẻ mặt thống khổ của Tiếu Vũ Hàm ngày đó, trong lòng liền khó chịu. Tiếu Vũ Hàm không nói lời nào, chỉ nhìn Dạ Ngưng.
“Ngay vừa rồi, Vũ Hàm, em uống bia, khi bị lão Đại bôi bánh kem lên hết mặt em vẫn còn rất hận cô, cảm thấy cô quả thực cực độ khốn kiếp, cứ như vậy ném em đi……”
Thanh âm Dạ Ngưng rất nhẹ, mang theo một tia ủy khuất, ánh mắt Tiếu Vũ Hàm dần dần trở nên nhu hòa, muốn giống như dĩ vãng nâng tay lên vuốt ve mái tóc nàng, nhưng cuối cùng lại vẫn nhịn xuống.
“Em đã nghĩ hai ta cứ như vậy mà chấm dứt, nhưng khi nhận được điện thoại của lão Đại, cả trái tim em lại đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vũ Hàm, cô nói xem có phải em rất đáng bị coi thường không, cứ như vậy thích đem mặt nóng mà dán vào mông lạnh, điều cô nói em rõ ràng hiểu được, cô không cần em nữa, không muốn em quấn quít bám lấy cô, nhưng mà em chính là không khống chế được. Mấy ngày nay, mỗi ngày em đều không dám tắt máy, cho dù lúc di động hết pin phải sạc điện, em cũng nhất định canh giữ ở một bên, lão Đại nói em bị thần kinh, thật ra……Vũ Hàm, em luôn chờ điện thoại của cô.”
Nước mắt vẫn chảy xuống, Dạ Ngưng ghé lên đùi Tiếu Vũ Hàm, nhẹ nhàng nức nở.
Tiếu Vũ Hàm gắt gao cắn môi dưới, thân mình cứng đờ như tượng.
Tiếng nức nở yếu ớt vang lên đặc biệt rõ ràng trong căn phòng nhỏ, Tiếu Vũ Hàm nhìn nước mắt của Dạ Ngưng làm lòng đau đớn tưởng chết, cố gắng kiềm chế nỗi đau lòng cùng chua xót, để mặc nàng khóc.
Khóc thực lâu cũng không thấy Tiếu Vũ Hàm an ủi, Dạ Ngưng lau lau nước mắt, ngẩng đầu, lấy giấy vệ sinh từ hộp giấy bên cạnh, lau nước mũi, nhìn Tiếu Vũ Hàm chăm chú: “Vũ Hàm, cô cũng thật nhẫn tâm, cô thấy em khóc thành như vậy mà cũng không an ủi một chút.”
Nét mặt Tiếu Vũ Hàm vẫn không chút thay đổi, Dạ Ngưng lại nhìn ra bả vai cô đang run nhè nhẹ. Thở dài, Dạ Ngưng nâng tay lên, vuốt ve khuôn mặt cô. Bàn tay chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng vuốt ve ngũ quan mà nàng yêu nhất, Tiếu Vũ Hàm không trốn tránh, để cho Dạ Ngưng tùy ý vuốt ve, có chút thất thần nhìn nàng.
“Vũ Hàm, em đã ký hợp đồng với một công ty ở Cáp Nhĩ Tân, ba năm.”
_Hết chương 82_