Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 75: Ép từng bước...

Lão Đại ngồi bên giường, bất đắc dĩ nhìn Dạ Ngưng.

Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, từ tối hôm qua sau khi Dạ Ngưng trở về liền không nói một lời, chỉ dùng chăn trùm kín mình thành một bọc, khóc cả đêm. Tiết học buổi sáng cũng không đi, cơm cũng không ăn, mặc cho ai nói gì cũng không nghe.

“Lão Tứ, tiết buổi chiều là……” Lời vừa ra đến miệng, lão Đại nhìn Dạ Ngưng nước mắt lại ào ạt tuôn rơi liền nén nhịn mà nuốt trở lại.

Dạ Ngưng níu chặt tấm chăn, đè nén tiếng khóc. Nàng không hiểu, không rõ vì sao Vũ Hàm lại tàn nhẫn như vậy. Đã nói sẽ bên nhau cả đời, đã nói sẽ vĩnh viễn chẳng chia xa. Vì Vũ Hàm, Dạ Ngưng thay đổi nhiều lắm, mọi cố gắng đều là vì muốn hai người có thể ở bên nhau, giờ lại chia tay như vậy…Nàng phải làm gì? Làm cái gì? Không có cô, tựa hồ như ngay cả việc sống cũng đều là gánh nặng.

“Mày không thể như vậy được.” Lão Đại có chút nghẹn ngào nói, trong lòng cô cũng có phần căm hận, hận cô Tiếu tuyệt tình. Nhưng không biết thế nào, cô lại luôn cảm giác có gì đó không đúng, muốn tra xét, nhưng lại không thể nào ra tay được.

“Lão Tứ, dì còn đang ở bệnh viện, nhìn thấy mày như vậy bác ấy sẽ khổ sở lắm, mày không thể ích kỷ thế được……” Lão Đại nói xong liền khóc, cô và Dạ Ngưng đã là bạn bè nhiều năm như vậy rồi, cha mẹ hai bên cũng đã sớm quen thuộc, đối với cô mẹ Dạ Ngưng cũng không khác gì mẹ ruột cả. Hôm qua tới bệnh viện, nhìn thấy bộ dáng bà tiều tụy trên đùi quấn đầy băng trắng, lòng liền nhói đau. Lúc rời đi, mẹ Dạ Ngưng đã lôi kéo tay lão Đại dặn dò rất nhiều, nói cái gì mà gần đây không biết Ngưng Ngưng làm sao, đầy bụng tâm sự nặng nề, một chút cũng không vui vẻ, hy vọng lão Đại có thể giúp đỡ nàng nhiều hơn. Lão Đại nhìn đám tóc bạc trắng hai bên thái dương cùng đôi mắt già nua của mẹ Dạ Ngưng, trong lòng rất khổ sở, aish, đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên thế gian này.

Nghe xong lời lão Đại nói, cuối cùng Dạ Ngưng cũng có chút phản ứng, từ trong chăn ló đầu ra, nhìn lão Đại nói: “Mày đi đi, lão Đại, giúp tao xin nghỉ vài ngày, mấy ngày này tao không muốn đi ra ngoài.”

Thanh âm Dạ Ngưng khàn khàn như bị vỡ, thống khổ nhắm mắt lại, lão Đại nhìn mà đau lòng, gật đầu đáp ứng, cô biết, giờ nói an ủi cái gì cũng đều thừa cả, lão Tứ chỉ muốn yên tĩnh một mình. Nghĩ như vậy, lão Đại liền giúp Dạ Ngưng đắp chăn, ôm sách đi ra ngoài.

Dạ Ngưng không đi học, có thể trốn ở trong ký túc xá, nhưng mà Tiếu Vũ Hàm lại không thể……

Khi lão Đại ôm theo một bụng tức nhìn nữ nhân trên bục giảng, lại bị bộ dáng tiều tụy của cô dọa cho sợ hãi.

Đôi mắt trũng sâu thâm quầng, sắc mặt tái nhợt, mái tóc hơi hỗn loạn, ánh mắt trống rỗng, đâu còn chỗ nào giống với cô Tiếu lúc nào cũng mang theo nụ cười mỉm cùng lời nói dịu dàng nhỏ nhẹ…

Còn chưa tới thời gian tiết học, Tiếu Vũ Hàm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, thỉnh thoảng khe khẽ ho khan, ánh mắt không có tiêu cự, mờ mịt nhìn phía trước.

Cô không muốn rơi nước mắt ở trước mặt học sinh của mình, đã khóc suốt một đêm rồi, nhưng vì cái gì chỉ vừa nghĩ đến Dạ Ngưng thôi là nước mặt lại vẫn không dừng được, đến khi cô nhìn thấy lão Đại một mình đi vào lớp, liền cố nén rung động trong lòng, đứng dậy đi ra ngoài.

Bước nhanh đến toilet, tự khóa trái mình ở bên trong, Tiếu Vũ Hàm che miệng, đè nén tiếng khóc. Cô hiểu rõ tính tình Dạ Ngưng, yêu tuyệt đối, mà hận cũng đồng dạng như thế. Ngày đó cô đã phá nát trái tim Dạ Ngưng, vốn là đã đoán trước được kết quả sẽ như vậy, nhưng vì cái gì trái tim lại vẫn đau đến thế?

Không ai đi khuyên giải an ủi Tiếu Vũ Hàm, không ai giải thích được nỗi ủy khuất của cô, càng không ai có thể hiểu được nỗi đau trong lòng cô……

Tất cả những điều này, chỉ có thể một mình cô một người lặng im thừa nhận.

Tiết học vẫn diễn ra như cũ, cho dù thanh âm có khàn khàn không rõ, cho dù Tiếu Vũ Hàm có ho đến cả người đều run rẩy, cô vẫn muốn cắn răng kiên trì.

Tan tiết học, một trận thanh âm ồn ào qua đi, phòng học chỉ còn lại Tiếu Vũ Hàm cùng lão Đại hai người.

Tiếu Vũ Hàm cúi đầu ho khan, bả vai không ngừng run run, lão Đại ở một bên nhìn mà thở dài, tội tình gì chứ, rõ ràng yêu nhau, lại vẫn muốn làm tổn thương nhau, ngại yêu quá nhiều sao?

“Cô Tiếu.”

“Ừ.” Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu nhìn lão Đại.

Lão Đại bình tĩnh nhìn cô: “Vì sao cô không cần lão Tứ nữa?”

Tiếu Vũ Hàm nhìn lão Đại không nói gì, đôi mắt lại dần dần đỏ lên, nỗi bi thương tràn đầy trong mắt gần như muốn tràn ra.

Oái…

Lão Đại đã bao giờ từng thấy cô Tiếu như thế đâu, rõ ràng là một câu không hề có lực sát thương vậy mà làm sao lại cũng sắp khóc chứ? Hơn nữa đây là lời nói thật mà…

Tiếu Vũ Hàm cười khổ lắc lắc đầu, không nói lời nào, ôm sách đi ra ngoài, lão Đại nhìn bóng dáng của cô lầm bầm mấy câu, lắc đầu, đi tới căn tin mua cơm cho Dạ Ngưng.

***

Không đợi mọi người từ trong nỗi đau thương bình phục lại, Tết nguyên đán đã đến.

Án theo tập quán của trường, tiệc tối hôm Tết nguyên đán, sinh viên trong lớp cùng với giáo sư nhất định đều phải tham dự, không thể bởi vì bất cứ nguyên nhân gì mà vắng mặt. Xa cách suốt một tuần, rốt cục Tiếu Vũ Hàm lại gặp được Dạ Ngưng.

Khoảnh khắc lúc bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Dạ Ngưng hiện lên một tia đau đớn, mà ánh mắt Tiếu Vũ Hàm lại trầm như hồ nước, không một tia dao động.

Bị sự tuyệt tình của Tiếu Vũ Hàm làm cho đau đớn, mặt Dạ Ngưng không chút thay đổi nhìn cô một cái, lễ phép gật gật đầu: “Cô Tiếu.”

“……” Trái tim bị tiếng xưng hô này xé nát, Tiếu Vũ Hàm cố gắng nặn ra một tia cười, bắt buộc bản thân gật đầu.

Dạ Ngưng không liếc nhìn cô thêm một cái, đặt túi lên chiếc bàn bên cạnh, hai tay đút túi quần, đi tới chính giữa phòng.

Hiện trường của tiệc tối Nguyên đán cùng mọi hoạt động đều là do một tay nàng bày ra, những ngày vắng bóng Tiếu Vũ Hàm, nàng hay dùng học tập cùng công việc tự làm mình tê dại. Gặp lại Tiếu Vũ Hàm, trái tim còn có thể đau, nhưng mà nhìn thấy nét đau đớn không thể che dấu được trong mắt cô kia, Dạ Ngưng dĩ nhiên lại có một loại khoái cảm được trả thù.

Trong phòng rất nhanh liền có rất nhiều người đi vào, dẫn theo không ít người nhà, mọi người tiến vào đều trêu chọc Dạ Ngưng vài câu, Dạ Ngưng cũng cười đáp lại, Tiếu Vũ Hàm ngồi ở dưới đài nhìn Dạ Ngưng, cứ như vậy nhìn nàng chằm chằm.

“Ngất mất, lão Nhị, mày dẫn theo bạn trai đến là được, sao còn đem em gái, em trai của bạn trai đến hết vậy?”

Lão Đại nhìn một đám người ở bên cạnh lão Nhị mà nhíu mày, người này thật là, không phải chỉ miễn phí chút nước trái cây, kẹo bánh gì gì đó thôi sao, còn mang theo nhiều miệng ăn như vậy làm gì chứ?

Dạ Ngưng nhìn lão Nhị cũng cười, lão Nhị vừa thấy điệu bộ này của hai người liền có phần không vui: “Thì sao, bọn mày cô đơn thì không cho phép người khác được ngọt ngào thân mật à?”

Lời vừa nói ra miệng, mặt lão Nhị liền trắng bệch, biết mình lỡ lời, theo bản năng mím môi lại. Lão Đại trừng mắt liếc lão Nhị một cái, quay đầu nhìn Dạ Ngưng, dư quang nơi khóe mắt thì quét về phía Tiếu Vũ Hàm.

Dạ Ngưng lại không thèm để ý, lắc đầu, nhìn lão Đại cười: “Đúng vậy, người cô đơn đấy, sao, mày muốn giới thiệu cho tao à?”

“A, đàn chị muốn tìm bạn trai? Trong tay em có nhiều hàng dự trữ lắm, khoa Quản lý hệ thống…” Lão Nhị không giữ được cô em gái từ trước đến giờ luôn thích làm bà mối kia, đành bất lực nhìn về phía lão Đại, lão Đại lại không nói lời nào, nghiêng người nhìn Tiếu Vũ Hàm. Tiếu Vũ Hàm cúi đầu, hai tay nắm một chỗ, tóc che hai má, làm cho người ta không nhìn được biểu tình của cô.

Dạ Ngưng và em gái lão Nhị mỗi lần trò chuyện một câu, trái tim đều sẽ nhói đau một chút, không kiềm chế được liền nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm, nhưng người nọ tựa hồ từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái, chỉ cúi đầu, chính là cúi đầu…

Đơn xin từ chức Tiếu Vũ Hàm đã nộp lên rồi, sau khi ban lãnh đạo trường học níu giữ không có hiệu quả thì hy vọng cô có thể kiên trì thêm ba tháng nữa, giáo viên của trường thật sự chưa điều chỉnh được. Tiếu Vũ Hàm đáp ứng rồi, học viên trong ban đều biết tin tức này, đương nhiên cũng bao gồm cả Dạ Ngưng. Ngày hôm đó Dạ Ngưng khóc cả đêm, nàng không hiểu, cho dù có chia tay, cho dù có chán ghét nàng đi nữa, chẳng nhẽ nhất định phải cắt đứt hoàn toàn như vậy sao?

Mười phút sau khi bữa tiệc tối bắt đầu, Tô Nham đến, còn dẫn theo Tô Dong Dong.

“Vũ Hàm, Dong Dong muốn đến thăm em.” Tô Nham có chút xấu hổ nhìn Tiếu Vũ Hàm, hắn biết mình xuất hiện lúc này không ổn cho lắm, nhưng mà Dong Dong…

“Chị Vũ Hàm, nhớ chị quá đi.” Dong Dong vừa vào phòng liền bước đến bên cạnh Tiếu Vũ Hàm, như làm nũng mà ôm lấy cô, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu cười với nàng.

“A, sao chị lại gầy đi nhiều như vậy?” Tô Dong Dong kinh ngạc nhìn Tiếu Vũ Hàm, không phải chứ, mới mấy tháng không gặp, như thế nào lại gầy trơ xương thế này rồi?

“Sao hai người lại đến đây?” Lão Đại cầm mic đi tới, vẻ mặt không vui nhìn Tô Dong Dong cùng Tô Nham. Tô Nham có chút co quắp, nhìn đôi mắt âm trầm của Dạ Ngưng, muốn đi, lại bị Tiếu Vũ Hàm gọi lại.

Ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhàn nhạn liếc lão Đại một cái: “Tôi gọi họ đến.”

“Ồ — người nhà sao –” Dưới đài có người ồn ào, lão Đại phóng ánh mắt như dao qua, người đang lớn tiếng lập tức câm miệng.

“Điệp Điệp, có nghĩ tới người ta không?” Tô Dong Dong nhìn lão Đại hai mắt sáng lên, tâm tư lão Đại đều ở trên người Dạ Ngưng, nhìn nàng siết chặt nắm tay, thở dài.

Không chịu được phản ứng của Tô Dong Dong, tiệc tối liền bắt đầu, Dạ Ngưng điều chỉnh lại trạng thái, bước lên sân khấu.

Bữa tiệc rất cổ điển, ca hát, nhảy múa cộng thêm một vài trò chơi cũ rích, Dạ Ngưng vẫn không có tinh thần, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm vẫn chăm chú nhìn người trên đài, ngoảnh mặt làm ngơ với hành động của Dạ Ngưng.

Tiết mục áp trục cuối cùng là màn độc diễn của Dạ Ngưng, đầu tiên là một điệu hip hop làm nóng người, âm nhạc sôi động, bước nhảy đẹp mắt, người ở dưới đài hò hét thành một đoàn, Tô Dong Dong la hét đến mặt mũi đỏ bừng, nhưng nét mặt Dạ Ngưng vẫn không chút thay đổi, lạnh như băng, thẳng đến khi cầm lấy mic hát bài ca cuối cùng.

[Hạnh phúc đã hẹn ước nay còn đâu] của Châu Kiệt Luân, vừa giới thiệu tên bài hát, thân mình Tiếu Vũ Hàm ngồi dưới đài liền mạnh mẽ run lên, chậm rãi ngẩng đầu.

Vũ Hàm…rốt cục cô cũng chịu liếc mắt nhìn em một cái?

Dạ Ngưng đôi mắt hàm lệ nhìn Tiếu Vũ Hàm, nàng vẫn không buông được, vẫn không thể không yêu. Nhưng vì sao Vũ Hàm lại nhẫn tâm như vậy, mọi nỗi đau thương cùng căm hận đều dung nhập vào ca khúc, đến khi hát lên câu kia — hạnh phúc đã hẹn ước đâu rồi? Anh sai rồi, lệ rơi, buông đôi tay…từng giọt từng giọt nước mắt Dạ Ngưng chảy xuống, siết chặt chiếc mic nắm trong tay, thanh âm vài lần nghẹn ngào, thiếu chút nữa là hát không nên lời. Dưới đài một chút thanh âm cũng không có, im lặng không một tiếng động, tất cả đều nhìn Dạ Ngưng. Mà Dạ Ngưng lại nhìn về phía Tiếu Vũ Hàm, nhìn cô chằm chằm.

Ánh mắt Tiếu Vũ Hàm lóe lên tia bất an, bàn tay đặt trên đùi phải hơi run rẩy, cắn môi, cố chịu đựng dao động trong lòng.

Dạ Ngưng…đừng như vậy nữa…

Một bài hát xong, tiếng vỗ tay dưới đài vang lên ầm ầm, Dạ Ngưng mắt rưng rưng xoay người nói lời cảm ơn, buông mic đi xuống.

Lão Đại một mình ở lại trên sân khấu có chút lúng túng kết thúc phần còn lại, tất cả mọi người tản đi, chỉ có ban cán bộ ở lại quét dọn vệ sinh, Dạ Ngưng vẫn nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn cô đứng dậy đi ra ngoài, bàn tay liền siết chặt, đi theo.

Tô Nham lịch sự nói vài câu khách sáo với Tiếu Vũ Hàm xong liền lôi kéo Tô Dong Dong vẫn bám dính theo mà đi, Tiếu Vũ Hàm nhìn Tô Nham lôi kéo Tô Dong Dong đang huơ huơ nắm đấm về phía cô, khẽ thở dài.

Quấn chặt chiếc khăn quàng cổ, Tiếu Vũ Hàm xoay người, đi về phía cổng lớn, nhưng không ngờ từ phía sau lại vọt ra một người, ngăn cản cô lại. Cảnh giác ngẩng đầu, Tiếu Vũ Hàm nhíu mày nhìn người ở trước mặt, hơi ngẩn ra, lại quay đầu qua phía khác.

“Tiếu Vũ Hàm.” Không phải là “cô Tiếu” hay “Vũ Hàm”, Dạ Ngưng mặt không biểu tình nhìn Tiếu Vũ Hàm, lạnh lùng gọi tên cô. Tiếu Vũ Hàm nghiêng người muốn tránh Dạ Ngưng mà đi qua, Dạ Ngưng lại đoán được suy nghĩ của cô, cả người chắn ngang trước mặt, giơ tay muốn bắt lấy cô.

Tiếu Vũ Hàm lùi về phía sau vài bước, dán sát vào tường, Dạ Ngưng không tha tiến lại, dưới cái nhìn bi thương của Tiếu Vũ Hàm, vươn tay, một trái một phải đặt hai bên sườn cô, đem cô khóa chặt trong lòng, từ trên cao nhìn xuống Tiếu Vũ Hàm. Hơi thở ấm áp quen thuộc bay vào cánh mũi, trái tim bất an của Tiếu Vũ Hàm liền rung động, dán sát vào tường nghiêng đầu đi, không nhìn Dạ Ngưng.

_Hết chương 75_