Dạ Ngưng ngồi ở đồn công an cả nửa ngày, trong lúc ấy thầy hiệu trưởng, thậm chí cả lãnh đạo trường và lão Đại đều đến thăm nàng, nhưng chỉ duy nhất không thấy Tiếu Vũ Hàm. Nản lòng thoái chí ngồi bệt xuống, Dạ Ngưng nhẹ giọng thở dài. Đây là chuyện gì chứ, dạo này thế nào mà xui xẻo vậy, nàng làm sao lại làm thế nhỉ? Còn có, chắc Vũ Hàm sẽ không tức giận đâu nhỉ? Sẽ không trách nàng vô cớ đánh người phải không? Sẽ không, nhất định Vũ Hàm sẽ không trách lầm nàng……
“Dạ Ngưng!” Thanh âm trầm thấp của cảnh sát truyền đến, Dạ Ngưng chậm rãi đứng lên.
“Đi thôi, không có việc gì đâu.”
Cửa được mở ra, Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn cảnh sát, sao lại có thể cứ như vậy mà thả người, lúc mới đầu không phải còn nói gây ra chuyện nghiêm trọng sao?
Căn bản cảnh sát không quan tâm tới Dạ Ngưng, thấy nàng đứng bên trong không ra, mày liền cau lại. Vừa thấy như vậy, Dạ Ngưng liền vội vàng đi ra.
“Lão Tứ!”
Dạ Ngưng còn không hiểu được chuyện gì xảy ra thì đã bị lão Đại ôm cổ, lão Đại dùng sức ôm nàng, thở phào cảm thán: “May mà không sao cả, may mà không có việc gì……”
Tiếu Vũ Hàm, Mạch Mạt, Linh Đang đền đến đây, biểu tình trên mặt đều có chút nặng nề, nhìn Dạ Ngưng không nói gì.
Dạ Ngưng nhìn chằm chằm về phía Tiếu Vũ Hàm, nhìn gương mặt tái nhợt của cô, lòng ẩn ẩn nhói đau: “Vũ Hàm…”
Tiếu Vũ Hàm cực kỳ lạnh lùng liếc mắt nhìn Dạ Ngưng một cái, xoay người đi ra ngoài: “Đi về.”
“……” Dạ Ngưng thấy Tiếu Vũ Hàm như vậy liền có chút sốt ruột, Vũ Hàm sẽ không thật sự tin lời cô ả kia nói đấy chứ? Nhìn về phía Mạch Mạt muốn xin giúp đỡ, Mạch Mạt lại đồng dạng quay đầu không nhìn Dạ Ngưng, chỉ là khóe mắt hơi run rẩy, tựa hồ đang cố khống chế cảm xúc gì.
Ra khỏi đồn cảnh sát, hít sâu một hơi, Dạ Ngưng bước nhanh về phía trước, đuổi theo Tiếu Vũ Hàm, vươn tay kéo tay cô.
Ngoài dự đoán, tay bị gạt ra thật mạnh…Dạ Ngưng cúi đầu, nhìn bàn tay bị Tiếu Vũ Hàm đẩy ra, trong mắt có lệ tuôn trào. Mấy ngày này, nàng ở bệnh viện chăm sóc mẹ đã bị áp lực đến sắp phát điên luôn rồi, thứ duy nhất giúp nàng duy trì lòng tin chính là Tiếu Vũ Hàm, nhưng mà cô lại ngay cả một tin nhắn cũng không gửi cho mình. Hiện giờ lại vì chuyện kia mà trách mình, Dạ Ngưng cực kỳ ủy khuất, gắt gao cắn môi dưới.
Lão Đại cũng là vẻ mặt kinh ngạc, không rõ vì sao cô Tiếu lại đối xử với Dạ Ngưng như vậy, trong lòng có chút tức giận: “Lão Tứ……”
Dạ Ngưng không để ý tới lão Đại, vẫn như cũ cố chấp kéo tay Tiếu Vũ Hàm, nhưng mà có vẻ như Tiếu Vũ Hàm thực sự nổi giận, lại một lần nữa gạt tay nàng ra. Đến cuối cùng, bị Dạ Ngưng làm phiền đến bùng nổ.
“Đủ rồi!” Tiếu Vũ Hàm giận giữ quát Dạ Ngưng, Dạ Ngưng ngửa đầu mờ mịt nhìn Tiếu Vũ Hàm, những giọt lệ trong suốt trong mắt đã trực trào ra.
“Vũ Hàm……” Thanh âm mang theo tiếng nức nở khiến tâm can Tiếu Vũ Hàm đau đớn, Tiếu Vũ Hàm siết chặt tay thành nắm đấm, thân mình run nhè nhẹ, cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Dạ Ngưng, lần thứ mấy rồi, em không thể chín chắn hơn một chút sao? Như thể một đứa trẻ con vậy, làm chuyện gì cũng không suy nghĩ, em có thấy phiền không hả? Còn muốn gây ra cho tôi bao nhiêu phiền toái nữa?!”
Chưa từng bao giờ bị răn dạy xen lẫn tức giận chỉ trích như thế, Dạ Ngưng chớp mắt nhìn Tiếu Vũ Hàm, nước mắt không kìm chế được mà tuôn rơi.
Lão Đại ở bên cạnh nổi giận, tiến lên vài bước giữ chặt Dạ Ngưng: “Cô Tiếu, ngay cả cô cũng không tin tưởng lão Tứ sao?”
Tiếu Vũ Hàm hai mắt lạnh lùng nhìn Dạ Ngưng, hừ nhẹ: “Tin tưởng? Bảo tôi phải tin tưởng thế nào đây?”
“Cô!” Lão Đại tức đến mặt mũi đỏ bừng.
Dạ Ngưng lấy tay gạt lệ, nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vũ Hàm, em không có, không phải mà, là cô ta nói xấu cô, cho nên em mới……”
Tiếu Vũ Hàm nhìn nước mắt của Dạ Ngưng, trái tim đau đớn như bị cào xé, cô thực rất muốn đi lên ôm Dạ Ngưng vào lòng, khẽ hôn lên trán nàng, nói với nàng rằng không có việc gì, có mình ở đây rồi, nhưng mà cô không thể. Nghĩ tới giao hẹn với Lâm Phong, Tiếu Vũ Hàm cắn môi, nói ra những lời nhẫn tâm: “Dạ Ngưng, chính bởi vì em cho nên tôi mới có thể bị chỉ trích như vậy, nhưng mà em lại làm tôi thất vọng, tôi chịu đựng em đủ rồi.”
“Không có, Vũ Hàm, em không có……” Dạ Ngưng khóc không thành tiếng, che miệng nhìn Tiếu Vũ Hàm lắc đầu. Ở trước mặt người ngoài, nàng luôn thể hiện lạc quan rạng ngời, đã khi nào từng khóc như vậy đâu.
Mạch Mạt và Linh Đang ở một bên cũng biến sắc, lại đều cố nén cảm xúc trong đáy lòng, thân mình như đóng đinh tại chỗ, không thể động đậy.
“Cô Tiếu, cô nói cái gì thế?!” Lão Đại gào thét nhìn Tiếu Vũ Hàm, đây con mẹ nó là chuyện gì hả? Đây rốt cuộc là có chuyện gì? Cô Tiếu đang nói vẫn là tiếng người sao?
Dạ Ngưng lại chỉ khóc, nước mắt liên miên không dứt, từng giọt từng giột rơi xuống, còn muốn đưa tay kéo Tiếu Vũ Hàm, lại bị cô xoay người lạnh lùng né tránh.
“Em đi theo tôi, chúng ta nói chuyện.” Thanh âm lạnh lùng không một tia cảm tình như thể một chậu nước lạnh dội xuống Dạ Ngưng từ đầu tới chân, nàng vốn tưởng ra khỏi đồn công an rồi thì Vũ Hàm sẽ vẫn giống như trước…Nhưng mà hiện tại, cô vẫn là Vũ Hàm sao? Dạ Ngưng chưa từ bỏ ý định nhìn chằm chằm vào mắt Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm mặt không biểu tình nhìn nàng, ánh mắt lạnh giá như băng khiến cho người ta sợ hãi.
Lão Đại thấy bộ dạng Tiếu Vũ Hàm tuyệt tình như vậy, cả trái tim đều lạnh lẽo, đưa tay kéo Dạ Ngưng, không muốn để nàng đi cùng Tiếu Vũ Hàm.
“Mộng Điệp.” Mạch Mạt nhìn lão Đại nhíu mày, lắc lắc đầu, thở dài. Lần này, em không giúp được Dạ Ngưng đâu.
Chậm rãi buông lỏng bàn tay đang kéo tay Dạ Ngưng, lão Đại nhìn nàng một cái, cúi đầu xuống cũng rơi lệ, cắn cắn môi, không nói gì quay đầu đi.
Hai người một trước một sau bỏ đi, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm lại không cho nàng câu trả lời nào, chỉ mặt lạnh lùng băng giá đi phía trước.
Đến công viên trước kia hai người thường xuyên đi dạo, Tiếu Vũ Hàm dừng chân, xoay người, rốt cục cũng nhìn thẳng Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng nước mắt ràn rụa, trong mắt đều là tơ máu, tóc cũng có chút tán loạn, cả người suy sút nói không nên lời, đôi mắt to từng luôn tràn ngập ý cười giờ phút này lại tràn đầy thấp thỏm lo lâu, gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, như một con thú nhỏ bị thương.
Trái tim Tiếu Vũ Hàm như bị xé rách, toàn thân ức chế không được mà run rẩy, trên tay lạnh lẽo đến tận xương.
Dạ Ngưng……
“Vũ Hàm, cô đừng tức giận được không? Về sau em sẽ không……không bao giờ nữa……” Dạ Ngưng vừa nói vừa khóc, nàng cực kỳ sợ Tiếu Vũ Hàm như vậy, thật giống như, lãnh khốc tuyệt tình giống như cô không muốn mình nữa vậy.
Tiếu Vũ Hàm nhíu mày lại, nhìn Dạ Ngưng: “Dạ Ngưng, trong mấy ngày em không ở đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều.”
Dạ Ngưng sợ hãi nhìn Tiếu Vũ Hàm, lòng cũng lạnh xuống.
“Tôi nghĩ –” Tiếu Vũ Hàm nhìn nước mắt trên mặt Dạ Ngưng, cố gắng hít thở, lồng ngực đau đớn như thể bị người ta dùng dao đâm thủng: “Chúng ta không hợp.”
“Không phải……Vũ Hàm.” Dạ Ngưng dùng sức lắc đầu, nước mắt theo động tác của nàng bị văng ra, rơi xuống tay Tiếu Vũ Hàm, khiến trái tim cô lạnh lẽo đến hóa thành băng. Dạ Ngưng gắt gao nhìn chằm chằm Tiếu Vũ Hàm, ánh mắt đỏ bừng đến đáng sợ, cả người sắp hỏng mất: “Vũ Hàm, cô nói gì thế? Sao chúng ta có thể tách ra, cô đã nói mà, vĩnh viễn cũng sẽ không rời khỏi em, cô đã nói mà! Cô không thể……không thể nói chuyện mà không tính toán gì hết như vậy, không thể……”
Khóc nức nở nhìn Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng nói không thành lời, chân mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất: “Đừng, đừng rời xa em……”
Nước mắt trào ra, Tiếu Vũ Hàm nhanh chóng lấy tay lau đi, xoay người, không nhìn tới Dạ Ngưng: “Tách ra đối với em hay tôi đều tốt.”
Nước mắt thành hàng chảy xuống, đôi môi Tiếu Vũ Hàm không ngừng run run, nhưng cô đã không còn cảm giác được nhiều như vậy, trái tim như bị vét sạch, hết thảy mọi thứ xung quanh tựa hồ như không có quan hệ gì với cô.
Dạ Ngưng từ phía sau đuổi lại, hai tay ôm chặt lấy eo Tiếu Vũ Hàm, không cho cô rời đi: “Đừng đối xử như vậy với em, Vũ Hàm……Cô đã nói……”
Mùi hương quen thuốc bay vào mũi, Tiếu Vũ Hàm rốt cuộc nhịn không được, lệ rơi không ngừng: “Dạ Ngưng, em đừng như vậy…Tôi mệt, mệt chết được, em cũng đã từng nói, nếu em làm phiền tôi, tôi sẽ rời đi…”
Từng lời thề, từng lời nói ngọt ngào vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng hôm nay lại cũng lạnh lùng như dao cắt như thế. Cõi lòng Dạ Ngưng liền cứ như vậy bị Tiếu Vũ Hàm cắt ra thành từng mảnh. Vũ Hàm, cô thật sự thấy em phiền phức đáng chán ghét rồi sao? Cảm giác được cô đang cố gỡ vòng tay đang quấn bên eo của mình ra, Dạ Ngưng cắn chặt môi, dùng sức lắc đầu: “Đừng……”
Thân mình giãy dụa bị Dạ Ngưng gắt gao ôm chặt lấy, Tiếu Vũ Hàm hoàn toàn hỏng mất, nhẫn tâm gỡ tay Dạ Ngưng, dùng sức đẩy ra.
“Đủ rồi, Dạ Ngưng, đừng chạm vào tôi nữa!” Tiếu Vũ Hàm lớn tiếng quát lớn, cả người sắc bén hẳn lên.
Dạ Ngưng bị đẩy một cái lảo đảo, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, ngửa đầu, chật vật nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Vì sao?”
Vì sao? Vũ Hàm, cô cho em một câu trả lời đi.
Tiếu Vũ Hàm cắn môi, nhìn nàng: “Vì sao ư? Dạ Ngưng, tôi chịu đựng em đủ rồi. Ở bên em, không có giây phút nào tôi không thôi lo lắng, lo lắng em gây chuyện, tôi không muốn như vậy, không muốn…”
Nước mắt Dạ Ngưng vẫn rơi, nàng lắc đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, vẫn không tin đó là những lời cô nói.
“Nếu như vậy, vì cái gì cô còn tới trêu chọc em? Hả?!”
Tiếu Vũ Hàm, là ai? Là ai lôi kéo tay em nói yêu em?! Là ai nói không cho em rời đi?
Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, lạnh lùng cười: “Dạ Ngưng, em không khỏi quá ngây thơ đi, thực sự nghĩ rằng một người như em sẽ làm tôi si mê như vậy sao? Tôi nói cho em biết, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng yêu em, chưa từng!”
Chưa từng……
Trái tim Dạ Ngưng trong nháy mắt bị nghiền thành bột phấn, nàng ngửa đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, gắt gao nhìn cô chằm chằm.
Tiếu Vũ Hàm nhìn lại Dạ Ngưng, ánh mắt sắc bén không mang theo một tia cảm tình, nắm tay siết chặt một chỗ, hô hấp kịch liệt.
Dạ Ngưng, đi đi…Hiện tại tôi không có năng lực để bảo vệ em, đừng, đừng khiến tôi lại phải nhìn thấy em bị tổn thương nữa, đi yêu người khác đi……Ít nhất sẽ không khiến cho em yêu khổ sở như vậy, tôi thực sự xin lỗi em……
“Vũ Hàm.” Dạ Ngưng lau đi nước mắt trên mặt, đứng thẳng thân mình, bình tĩnh nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Em hỏi cô, cũng chỉ hỏi cô một câu thôi.”
Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, trên mặt đều là đau xót. Cô biết biểu tình này của Dạ Ngưng đại biểu cho cái gì…Không phải là chính mình muốn sao…Nhưng vì cái gì đến khi thật sự đến bước này, trái tim lại vẫncó thể đau đớn đến vậy.
Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm, nhìn gương mặt mình yêu nhất kia, từng chữ từng chữ thốt ra: “Cô có còn yêu em không?”
Chỉ cần không rời xa nhau, vô luận có hèn mọn đến đâu, Dạ Ngưng chỉ cần không rời xa nhau.
Nàng dùng “còn”……
Là “còn”……
Đến bây giờ Dạ Ngưng vẫn còn tin tưởng cô sao? Trong nháy mắt, ngay cả bước chân Tiếu Vũ Hàm cũng loạng choạng không vững, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng. Dạ Ngưng, thực xin lỗi…thực xin lỗi…
“Không yêu, cho tới bây giờ cũng chưa từng yêu.”
Xuyên qua màn nước mắt, Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng, thời khắc ấy ở trong mắt nàng nhìn được chính là hận ý, toàn bộ trái tim tựa hồ như bị vét sạch.
Dạ Ngưng, chung quy……em vẫn hận tôi, phải không?
_Hết chương 72_