Thật Ra Thì Em Rất Trong Sáng

Chương 41: Phong Mãn lâu...

Tiếu Vũ Hàm nhìn Dạ Ngưng cười không ngừng, Dạ Ngưng bĩu môi, nhìn cô nói: “Cô Tiếu, cô nói xem chẳng lẽ cô không nhớ được chuyện tốt gì của em sao?”

“Ồ, em cũng biết đó không phải là chuyện tốt cơ à.”

Tiếu Vũ Hàm cười nói, Dạ Ngưng vội vã giải thích: “Lúc đó không phải là vì em muốn an ủi lão Đại sao, lúc ấy nhà lão Đại có chuyện.”

“Sao?”

Tiếu Vũ Hàm chớp chớp mắt nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng gật đầu, nàng cảm giác được có vẻ cô Tiếu có chút “nhạy cảm” đối với quan hệ giữa nàng và lão Đại, xem ra cần phải nói chuyện dài đây. Nghĩ như vậy, Dạ Ngưng bỏ dép ra, dịch mông lùi vào trong.

Tìm một vị trí thoải mái nghiêng người tựa vào đầu giường, Dạ Ngưng vỗ vỗ giường: “Cô Tiếu, lại đây, để cho em ôm một cái.”

Tiếu Vũ Hàm cũng không cự tuyệt, thuận theo bỏ dép ngồi xuống bên cạnh Dạ Ngưng, cúi đầu, dựa vào vai nàng.

Tay phải ôm bả vai Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng kéo cô vào lòng, cỗ hương chanh nhàn nhạt kia tràn ngập nơi chóp mũi, khiến trái tim lập tức ấm áp hẳn lên.

“Nếu nói về lão Đại, ừm, lần đầu tiên em gặp nó cũng không có cảm giác gì, thậm chí là có chút phản cảm.”

“Vì sao?”

Tiếu Vũ Hàm nhẹ giọng hỏi, nói về Mộng Điệp thì cách làm người, cách cư xử của cô bé đó ở trong mắt cô cũng coi như là nổi bật so với những người cùng lứa tuổi, như thế nào lại thấy phản cảm được?

“Cái này, cô Tiếu, cô không biết đâu, nhà lão Đại trộm trong nhà lôi ra cũng có tiền, lúc mới khai giảng nó tự lái xe BMW đến, mặc một thân trang phục đẹp đẽ, tiểu bần dân như em đây nhìn thế trong lòng có thể thoải mái được sao.”

Nhớ lại bộ dáng tự đắc lúc ấy của lão Đại, Dạ Ngưng cười híp cả mắt.

“Thật đúng là nhìn không ra.” Tiếu Vũ Hàm thở dài, thật đúng là thâm tàng bất lộ.

Dạ Ngưng nhìn cô thăm dò, gật đầu: “Đúng vậy, nhà nó ban đầu hình như là mở cửa hàng kinh doanh thú cảnh, sau đó cha lão Đại xem như là qua một đêm phất nhanh, tiền chảy vào như nước vậy, coi như nhà giàu mới nổi đi.”

Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, trừng mắt liếc Dạ Ngưng một cái. Kinh doanh thú cảnh? Nhà giàu mới nổi? Nàng đối với Mộng Điệp cũng thật tốt, từ hình dung này…

Dạ Ngưng không nói được gì nhìn cô Tiếu, phải không vậy, không phải thấy cô nhìn lão Đại không vừa mắt cho nên em mới hùa theo cô mà nói thế sao? Nữ nhân khó hầu hạ! Trong lòng tuy rằng nghĩ vậy, nhưng mặt Dạ Ngưng lại không dám biểu lộ ra nửa phần, cánh tay phải khoác lên trên cánh tay Tiếu Vũ Hàm, tìm được tay cô, mười ngón đan vào nhau, nắm cùng một chỗ.

“Lão Đại lúc ấy cũng rất kiêu ngạo, nhà có tiền không nói, ngoại hình cũng rất xinh đẹp, án theo lời của nó mà nói thì chính là: ‘Trừ việc hơi thấp ra thì không thiếu tài năng’.”

Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền bật cười, kỳ thật Mộng Điệp có cảm giác khá giống Dạ Ngưng, chỉ có điều Mộng Điệp chín chắn hơn một chút.

“Lần đầu tiên em có ấn tượng với lão Đại là khi em theo trào lưu mà cắt kiểu đầu mới mát mẻ, lúc trở lại ký túc xá thì khoe khoang với mọi người một cách cực khó chịu, gặp ai cũng nói cho người ta biết em mới cắt tóc, cô Tiếu, cô có đoán được lão Đại vẫn luôn không hề ưa em đã nói gì không?”

“Cái gì?”

Dạ Ngưng nhìn Tiếu Vũ Hàm cười cười: “Nó nghe thấy em nói em mới cắt tóc, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, chớp chớp đôi mắt to tròn hỏi em ‘Ai đã nhặt? Ai đã nhặt? Hôm qua tao vừa mới đánh mất cái quần lót’.” *

Tiếu Vũ Hàm nghe xong liền cười không ngừng, Dạ Ngưng có chút bất đắc dĩ nhìn cô: “Cho nên, cô Tiếu cô hiểu rõ chưa, giữa bọn em một chút tình cảm khác đều không có, chỉ là ‘ngưu tầm ngưu, mã tầm mã’ thôi, cho nên mới qua lại với nhau.”

“Qua lại với nhau?”

Tiếu Vũ Hàm lặp lại, Dạ Ngưng bĩu môi: “Không nói nữa, em biết trước kia cô là tài nữ khoa tiếng Trung rồi. Đúng rồi –”

Nói đến việc này, Dạ Ngưng lại nhớ tới một chuyện.

“Gì?”

Tiếu Vũ Hàm nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, thân mình dường như trượt xuống, đầu tựa lên ngực Dạ Ngưng.

Giật nảy mình, Dạ Ngưng đỏ mặt nhìn Tiếu Vũ Hàm: “Cô làm gì vậy?”

Làm gì vậy chứ? Không có việc gì lại cứ nhằm ngực người ta mà cọ thế? Quyến rũ em à!

Tiếu Vũ Hàm dường như có phần mệt mỏi, ngả vào ngực Dạ Ngưng than thở: “Ai bảo em gầy như vậy, bả vai toàn xương, dựa vào không thoải mái.”

“Cô là nói –”

Hai mắt Dạ Ngưng sáng ngời, không phải là cô Tiếu đang thừa nhận ngực mình vẫn rất đầy đặn đấy chứ?

“Tuy rằng ngực cũng không có tí thịt gì, nhưng tôi cứ cố chấp nhận một chút vậy.”

Tiếu Vũ Hàm nhỏ giọng than thở, Dạ Ngưng đen mặt nhìn cô, nữ nhân này, đã chiếm tiện nghi còn không nói, lại vẫn không quên bắt nạt mình nữa?

Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng mà nhìn cô Tiếu nhu thuận tựa vào ngực mình, mái tóc dài như dòng suối xõa trên cổ, trên vai, khiến Dạ Ngưng có cảm giác ngưa ngứa, thấy thoải mái nói không nên lời.

“Đúng rồi, em muốn hỏi cái gì?” Tiếu Vũ Hàm quả thật có chút mệt mỏi, thanh âm cũng thấp dần xuống.

“À, phải rồi, cô Tiếu, lần trước em nghe cô Mạch nói cô giữa chừng đổi chuyên ngành.” Dạ Ngưng cân nhắc từ ngữ, nàng sợ cô Tiếu lại nói với nàng cái gì mà “không cần cảm động”.

“Đúng vậy, là vì em, cho nên về sau em ít gây phiền phức cho tôi thôi, phải nghe lời tôi.”

Tiếu Vũ Hàm tiếp lời rất nhanh, một bụng lời lẽ của Dạ Ngưng hoàn toàn bị nghẹn lại, nàng không nói gì nhìn Tiếu Vũ Hàm, nữ nhân này thực cũng quá hay thay đổi nhỉ?

“Tôi mệt quá, ngủ một lát đi.”

Tiếu Vũ Hàm không có tinh thần nói, Dạ Ngưng gật gật đầu, dịch người xuống phía dưới, đem chăn đệm ở một bên mở ra đắp lên cho Tiếu Vũ Hàm, trong quá trình này Tiếu Vũ Hàm vẫn ôm Dạ Ngưng không buông. Có chút bất đắc dĩ lại có chút hạnh phúc nhìn con gấu koala bám trên người mình, Dạ Ngưng cúi đầu, hôn lên trán Tiếu Vũ Hàm, ôm cô, nhắm mắt lại, cũng chìm vào giấc ngủ.

Kỳ thật không trách được cô Tiếu lại mệt như thế, mà ngay cả Dạ Ngưng cũng đều mệt chết đi được, ngày kỷ niệm thành lập trường hơn nữa còn có đại hội thể dục thể thao, toàn trường đều bận đến phát điên lên, ai cũng đều bị tóm đi làm cu li. May mà trường đã hứa hẹn, chờ ngày kỷ niệm thành lập trường bận rộn xong xuôi thì các lớp có thể tổ chức đi du lịch, điều này làm cho Dạ Ngưng ít nhiều dấy lên chút hi vọng. Du lịch dã ngoại, là từ ngữ “hưng phấn” đến mức nào chứ, bao nhiêu JQ* đều bởi vậy mà sinh ra, nàng và cô Tiếu…

(*JQ: gian tình)

Ôm ấp cô Tiếu, Dạ Ngưng ngủ thật sự rất say, thẳng đến năm giờ chiều, nàng mơ hồ mở mắt, cúi đầu nhìn vòng tay trống trơn, bĩu môi.

Lê dép, cào cào mái tóc, Dạ Ngưng chầm chậm đi về phía phòng khác, còn chưa đi tới đã thấp thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện.

Ngẩn người một chút, nghe thấy âm thanh một nam một nữ đối thoại, con sâu ngủ Dạ Ngưng lập tức bay mất, lấy tốc độ chạy tám trăm mét phóng thẳng về phía phòng khách.

Làm sao, làm sao cô Tiếu lại còn ẩn dấu một tên đàn ông chứ?

Quả nhiên, vừa vọt vào phòng khách, Dạ Ngưng liền nhìn thấy cô Tiếu đang ngồi ở sô pha tán gẫu vui vẻ cùng với một người trẻ tuổi ưa nhìn.

Nhìn thấy nàng đi ra, Tiếu Vũ Hàm liền đứng lên: “Dạ Ngưng, lại đây.”

Chàng trai ngồi bên cạnh Tiếu Vũ Hàm nghe được hai chữ “Dạ Ngưng” liền hơi ngẩn ra, vội ngẩng đầu, nhìn về phía Dạ Ngưng.

Dạ Ngưng mặc áo ngủ của Tiếu Vũ Hàm, phấn trên mặt cũng đã sớm tẩy sạch, áo ngủ rộng thùng thình khoác trên người, mái tóc dài rối loạn thành một đoàn, vẻ mặt đầy địch ý trừng mắt với anh chàng kia.

“A, đừng như vậy.” Cô Tiếu đi đến bên người Dạ Ngưng nhỏ giọng nói, Dạ Ngưng ngẩng đầu liếc cô một cái.

“Đây là anh tôi, Tiếu Lăng Phi.”

……

Anh trai?

Vừa nghe được chữ “anh trai”, tinh thần Dạ Ngưng lập tức tỉnh táo, địch ý trên mặt biến mất, thay vào đó là nụ cười đầy mặt. Anh trai à, vậy nên chuẩn bị quan hệ thật tốt!

“Em là Dạ Ngưng?”

Tiếu Lăng Phi đánh giá Dạ Ngưng từ trên xuống dưới, Dạ Ngưng bị hắn nhìn có chút không tự nhiên, ngượng ngùng cười cười; “Đúng vậy, em là Dạ Ngưng, là cô Tiếu…phải, học sinh.”

Không biết rốt cuộc Tiếu Vũ Hàm có tiết lộ cho anh trai biết chuyện không, Dạ Ngưng cũng không dám nhiều lời, Tiếu Vũ Hàm mím môi cười nhìn Dạ Ngưng, nâng tay lên, vuốt ve mái tóc nàng: “Được rồi, đi rửa mặt đi, một lát nữa Mạch Mạt và Linh Đang cũng đến, buổi tối mọi người cùng ở nhà ăn cơm.”

“Vâng, được ~”

Dạ Ngưng gật đầu đáp, nghe lời đi rửa mặt, trong nháy mắt lúc xoay người nhìn thấy ánh mắt Tiếu Lăng Phi nhìn mình chăm chú, cả người lại không thoải mái.

Vừa rửa mặt, Dạ Ngưng vừa nghĩ tới người anh kia của Tiếu Vũ Hàm, nàng đã nghe Mạch Mạt nói, cô Tiếu không có cha mẹ, toàn dựa vào nhà người chú hai của mình, nhìn xem thấy có cảm giác vô cùng thân thiết với cô Tiếu, hẳn là con trai của người chú kia…Nhưng mà, hình như anh ta không thích mình thì phải……

Có chút ủ rũ, Dạ Ngưng cầm lấy khăn mặt ở một bên lau mặt, trên khăn mặt đều là mùi hương của cô Tiếu, áp lên mặt, hít sâu một hơi, dùng sức ngửi, tự động viên chính mình, Dạ Ngưng, nhất định phải cố lên, tóm lấy anh trai cô Tiếu!

Chờ đến lúc Dạ Ngưng rửa mặt xong đi ra ngoài, Mạch Mạt và Hà Lâm Nhiên cũng đã đến, hai người đang ngồi ở sô pha trò chuyện vui vẻ với Tiếu Lăng Phi, loại tình cảm vui vẻ khi bạn bè cũ gặp lại nhau không cần nói cũng biết. Mạch Mạt mờ ám liếc nàng một cái không nói gì, Hà Lâm Nhiên vẫy vẫy tay với Dạ Ngưng, Dạ Ngưng mím môi gật đầu, trong lòng đột nhiên có phần khổ sở, cảm giác tựa hồ như mình là người dư thừa.

“Làm sao vậy?”

Tiếu Vũ Hàm đã đi tới, sờ sờ mái tóc Dạ Ngưng, Dạ Ngưng cười cười, lắc đầu: “Không có gì, vừa tỉnh ngủ nên em còn hơi ngái ngủ.”

“Ừ, ngủ lâu quá mà, muốn ăn gì? Một lát nữa tôi đi mua.”

Tiếu Vũ Hàm cười nói với Dạ Ngưng, một loạt ánh mắt lập tức đều đổ dồn về phía hai người, Dạ Ngưng có chút xấu hổ, hỏi: “Cô đi mua à? Cô Tiếu, em đi cùng với cô.”

Tiếu Vũ Hàm nhận ra Dạ Ngưng lúng túng, liền kéo tay nàng, nhỏ giọng nói: “Không được, một mình tôi đi, em phải ở lại thành lập quan hệ tốt với anh trai tôi, hiểu không?”

“Vâng…”

Dạ Ngưng hiểu được ý tứ Tiếu Vũ Hàm, gật gật đầu, Tiếu Vũ Hàm cười cười, vuốt vuốt mái tóc nàng, đi vào phòng ngủ cầm ví tiền, đi giày rồi ra khỏi nhà đi mua đồ ăn.

Tiếu Vũ Hàm vừa rời đi, Dạ Ngưng lại có chút sợ hãi, thường ngày nàng vốn là người không biết sợ gì, nhưng dù sao đây cũng là anh trai Tiếu Vũ Hàm, hắn có phân lượng thế nào trong lòng cô ấy thì hẳn có thể nghĩ được, còn có cô Mạch…Dạ Ngưng biết cô ấy vẫn không quá ưa mình…Ngay lúc Dạ Ngưng còn đang do dự không biết nên mở miệng thế nào, Tiếu Lăng Phi đã ngẩng đầu, nhìn về phía nàng.

Tiếu Lăng Phi có vài phần tương tự với Tiếu Vũ Hàm, đều có khuôn mặt tinh xảo cùng đôi mắt mê người, chỉ là trong ánh mắt cô Tiếu nhìn nàng luôn mang theo nét cười nhàn nhạt cùng vô hạn thâm tình, mà ánh mắt của Tiếu Lăng Phi……

“Dạ Ngưng phải không? Lại đây ngồi đi.”

Giọng nam trong trẻo lạnh lùng trầm thấp, mang theo một tia hương vị không thể trái lời, Dạ Ngưng cắn môi, nhìn hắn một cái, gật đầu, đi đến sô pha đối diện ngồi xuống.

Mạch Mạt nhìn Dạ Ngưng không nói gì, nhưng thật ra Hà Lâm Nhiên nhìn Dạ Ngưng, lại nhìn nhìn Tiếu Lăng Phi, sắc mặt dần dần ngưng trọng hẳn lên.

Ngồi trên sô pha, Dạ Ngưng có chút không yên lòng, nhìn Tiếu Lăng Phi như vậy thì sợ là đã biết chuyện giữa nàng và cô Tiếu, hơn nữa tám phần là không đồng ý. Quả nhiên, không đợi nàng bồn chồn lo lắng xong, Tiếu Lăng Phi đã mở miệng: “Dạ Ngưng, chuyện của em và Vũ Hàm tôi đều biết cả rồi. Vũ Hàm thích nữ nhân, tôi không phản đối.”

Tiếu Lăng Phi chậm rãi nói, trước kia Tiếu Vũ Hàm đã từng nói với hắn về Dạ Ngưng, tuy rằng lúc mới đầu có phần không chấp nhận được chuyện em gái thích nữ nhân, nhưng bởi vì chung quy là quá thương yêu, từ nhỏ đến lớn hắn vẫn luôn nâng niu cô em gái này trong lòng bàn tay, nên chỉ cần cô hạnh phúc thì như thế nào cũng có thể. Nhưng mà hắn không nghĩ tới, người Tiếu Vũ Hàm thích dĩ nhiên lại là học sinh của chính cô, còn là một người non nớt ngây thơ như thế.

Dạ Ngưng ngẩng đầu nhìn Tiếu Lăng Phi, nhìn ánh mắt hắn, tựa hồ biết được kế tiếp hắn muốn nói gì.

_Hết chương 41_

—————————————————

* ko hiểu câu đùa thâm thúy ở đây cho lắm, tuy nhiên theo mình thì có thể giải thích thế này:

Hán Việt:

+ (酷头) đầu mới mát mẻ: khốc đầu

+ (裤头) quần lót: khố đầu

=> 2 câu khá giống nhau, có thể là lão Đại cố tình giả vờ nghe nhầm lời Dạ Ngưng nói để chọc tức nàng.