Lúc này khiêu vũ không giống như ngày trước, Dạ Ngưng sẽ không còn bởi vì hai người lơ đãng nhìn nhau một cái mà đỏ mặt, cũng sẽ không bởi vì hương chanh nhàn nhạt như có như không trên người Tiếu Vũ Hàm mà chân như nhũn ra, giờ thì nàng…
“Cô Tiếu, cô Tiếu, cô thật đẹp.”
Trong nháy mắt Dạ Ngưng xoay người biến hóa bước nhảy, môi dán sát bên tai Tiếu Vũ Hàm nhẹ nhàng nói.
Thân mình Tiếu Vũ Hàm hơi run lên, rụt cổ lại, giận giữ lườm Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng lơ đãng nhìn cô, vẻ mặt vô tâm cười xấu xa, có một câu gọi là “phong thủy luân chuyển”, ai bảo trước kia cô bắt nạt em!
Trong lúc khiêu vũ có một động tác yêu cầu rất cao là bạn nữ phải ngửa người, mà bạn nam phải theo động tác của người kia để cúi lưng. Lần đầu tiên Dạ Ngưng nhìn thấy giáo viên dạy vũ đạo làm mẫu thì đã rất chờ mong động tác này, cuối cùng hôm nay cũng được như ý nguyện.
Tiếu Vũ Hàm theo tiết tấu âm nhạc mà ngửa người ra sau, mái tóc dài như suối xuôi xuống, thắt lưng mềm mại hết sức linh hoạt, một chút khó khăn cũng không khó. Dạ Ngưng nhìn nhìn cô Tiếu, lại nhìn giáo sư môn Toán cao cấp ở bên cạnh xoay người đến nỗi sắp rách cả quần, cười cười, theo động tác của Tiếu Vũ Hàm, cúi lưng xuống.
Oái…
Trưa nay ăn nhiều quá…
Hạ thắt lưng được một nửa, Dạ Ngưng có cảm giác không ổn, mặt nghẹn đến đỏ bừng, cố thế nào cũng không thể cúi toàn bộ lưng xuống.
Tiếu Vũ Hàm ngửa mặt, nhìn bộ dáng dùng sức cắn môi của Dạ Ngưng liền bật cười thành tiếng: “Đáng đời, ai bảo em bình thường không chịu vận động.”
Chậc chậc! Nhìn xem, cái người này, không hổ là giáo sư, chính mình xoay người khó chịu như vậy mà còn không quên giáo huấn người khác. Dạ Ngưng nghe lời cô nói liền không cam lòng, sống chết cũng cúi người xuống, cơm trong bụng chỉ còn thiếu điều bị thắt lưng siết chặt đến tiết cả ra ngoài.
“Thóp bụng vào, không được coi như xong.”
May mà cô Tiếu có thể lực tốt, một động tác kiên trì giữ lâu như vậy còn có thể mỉm cười trêu chọc người khác, mặt Dạ Ngưng đỏ bừng lên, không biết là bị nghẹn do nín thở hay là tức cô Tiếu, nàng cắn cắn môi, há miệng, hít sâu một hơi, nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Cô Tiếu, em tới đây.”
“Cái gì?”
Tiếu Vũ Hàm bị lời Dạ Ngưng nói làm cho ngẩn người, vừa định hỏi nàng muốn làm gì liền thấy Dạ Ngưng lấy động tác ngã xuống đất tiêu chuẩn của quân nhân mà lao tới.
……
“Á–”
“Cô Tiếu!!!”
Mọi người ở bốn phía đều chạy tới, giáo viên dạy vũ đạo dùng sức kéo Dạ Ngưng ra, đỡ cô Tiếu bị nàng đè dưới thân dậy.
“Cô Tiếu, không sao chứ?”
Mọi người xung quanh đồng thời hỏi, mặt Tiếu Vũ Hàm hơi hồng lên, khẽ lắc đầu.
Dạ Ngưng đứng một bên buồn bực nhìn, thật là, mấy người này được lắm, trong mắt chỉ có mình cô Tiếu sao?
“Em trợn cái gì mà trợn? Đè người ta như thế mà vẫn còn thấy mình có lý à?” Giáo viên dạy vũ đạo như hung thần ác sát lườm Dạ Ngưng một cái, Dạ Ngưng bĩu môi, nàng cũng đâu phải cố ý đâu, ai bảo cô Tiếu công kích nàng.
“Không có việc gì.”
Cuối cùng vẫn là Tiếu Vũ Hàm nói giúp Dạ Ngưng, mọi người thấy cô như vậy thì cũng không nói thêm gì nữa, lại tản ra bốn phía để luyện tập. Tiếu Vũ Hàm đứng một bên, lạnh lùng nhìn Dạ Ngưng, Dạ Ngưng không dám tự đắc, thấp thỏm không yên nhìn cô.
“Em cố ý.”
“Không phải, thật sự không phải, cho em một trăm lá gan em cũng không dám đè cô mà.”
Dạ Ngưng cuống quýt liên thanh giải thích, hàn khí trên mặt Tiếu Vũ Hàm vẫn chưa tan, mím môi nhìn Dạ Ngưng chằm chằm.
Bị Tiếu Vũ Hàm nhìn mà có chút sợ hãi, Dạ Ngưng bước lên phía trước, vỗ ngực cam đoan.
“Cô Tiếu, không dám, em không dám nữa.”
“Không dám cái gì?”
Tiếu Vũ Hàm lạnh giọng hỏi, Dạ Ngưng nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Không dám đè cô.”
Cũng không dám nữa, trở về luyện tập cúi người cho tốt một chút, xấu hổ chết được, Dạ Ngưng thầm cân nhắc, len lén liếc Tiếu Vũ Hàm, thấy sắc mặt cô rốt cuộc khá hơn một ít mới nhẹ nhàng thở dài.
Cầm lấy chai nước bên cạnh uống một ngụm, Tiếu Vũ Hàm xem xét Dạ Ngưng, chậm rãi nói.
“Nói lời phải giữ lời đó.”
Ngữ khí ý vị thâm trường làm cho Dạ Ngưng vốn đang muốn gật đầu lại giật mình, nhìn Tiếu Vũ Hàm chằm chằm.
Tiếu Vũ Hàm mặt không biểu tình, khóe miệng cong lên một nụ cười chế nhạo, Dạ Ngưng lập tức phản ứng lại, trong nháy mắt liền đen mặt.
Không thể như thế, không thể như vậy chứ? Nếu về sau vĩnh viễn cũng không thể “áp đảo” cô Tiếu, vậy nàng sống còn có ý nghĩa gì?!
Bởi vì câu nói vừa rồi kia, khiến cho Dạ Ngưng mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần, ấm ức không vui. Tiếu Vũ Hàm thấy bộ dáng nàng như thế, khóe môi cong lên. Sao chứ hả, mới vừa ở bên nhau đã nghĩ đến việc “áp” mình?
Tiếp thụ giáo huấn, Dạ Ngưng khiêu vũ rất nề nếp, cũng không dám làm xằng bậy nữa, Tiếu Vũ Hàm đương nhiên cũng trăm phần trăm nhập tâm, hai người rất ăn ý, bất luận phương diện kỹ thuật nhảy hay phối hợp đều thuộc cấp độ chuyên nghiệp, sinh viên giáo viên ở bên cạnh nhìn xem đến líu cả lưỡi.
Luyện hơn một giờ, trời đã tối đen, sau khi mọi người đi hết, Dạ Ngưng nhặt quần áo mình lên, ngẩng đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, trên mặt cuối cùng cũng có ý cười.
“Cô Tiếu, đi thôi.”
“Ừ.”
Tiếu Vũ Hàm gật đầu đáp lời, vẫn nhìn Dạ Ngưng. Dạ Ngưng ngẩn ra, theo bản năng sờ sờ mặt mình, sao vậy? Dính cơm à?
Đang muốn mở miệng hỏi, Tiếu Vũ Hàm đã tiến lên trước, rút khăn tay từ trong túi ra, giơ lên cẩn thận lau mồ hôi trên trán Dạ Ngưng.
…….
Lập tức, mặt Dạ Ngưng đỏ bừng bừng, quay đầu nhìn chung quanh, tuy nói mọi người đã đi gần hết rồi, nhưng luôn còn có vài giáo viên. Dù cho không có ai nhìn hai người, nhưng mà động tác này của cô Tiếu…
Nhìn biểu tình ngẩn ra của Dạ Ngưng, Tiếu Vũ Hàm cười cười: “Làm sao vậy?”
“Có người ở đây……” Dạ Ngưng nhỏ giọng nói.
Tiếu Vũ Hàm lơ đễnh gật đầu: “Ừ”.
Tuy rằng đã đáp lời, nhưng tay Tiếu Vũ Hàm vẫn không ngừng động tác, còn thật sự nghiêm túc lau mồ hôi cho Dạ Ngưng, lần này sau đó xoay người đi ra ngoài.
Đứng phía sau Tiếu Vũ Hàm, Dạ Ngưng nhìn chằm chằm bóng dáng cô, trong lòng có chút khổ sở. Cô Tiếu, hình như…luôn dũng cảm hơn nàng.
Một trước một sau đi ra khỏi trung tâm thể dục, vừa ra khỏi cửa liền có một trận gió nhỏ thổi qua, Dạ Ngưng nhìn quần áo mỏng manh của Tiếu Vũ Hàm, thở dài, cởi áo của mình ra, khoác lên người cô.
“Cô Tiếu, luôn nói em phải chú ý thân thể mình, vậy mà sao cô lại không để ý tới bản thân như vậy?”
“Thân thể tôi tốt hơn em nhiều.”
Tiếu Vũ Hàm cười khẽ, tay phải mân mê chiếc áo của Dạ Ngưng, biểu tình trên mặt rất dịu dàng, rất ấm áp.
Cơ hồ là theo bản năng, Dạ Ngưng ngẩng đầu, vuốt ve mái tóc Tiếu Vũ Hàm.
……
Tiếu Vũ Hàm bị động tác này của Dạ Ngưng làm cho đỏ mặt, làm gì vậy, coi mình là trẻ con mà dỗ dành chắc?
Dạ Ngưng nhìn bộ dáng kinh ngạc của Tiếu Vũ Hàm mà có chút buồn cười, sao vậy, lúc nào cũng để cô coi em là đứa trẻ con rồi, không thể cho em một lần làm người lớn hơn à?
“À…ăn cái gì?”
Tiếu Vũ Hàm vẫn dáng vẻ đó, vừa xấu hổ liền nói lảng sang chuyện khác. Dạ Ngưng cười cười, không để tâm.
“Ăn gì cũng được, nếu không thì ăn lẩu đi!”
“Khuya thế này rồi mà em còn ăn lẩu?”
Tiếu Vũ Hàm trợn mắt liếc Dạ Ngưng, thói quen sinh hoạt của em không thể lành mạnh một chút được sao?
“Sợ cái gì, em lại không béo.”
Dạ Ngưng cãi lý, trời thì lạnh, ăn một nồi lẩu, uống chút bia thì thoải mái lắm mà.
Tiếu Vũ Hàm nhìn vẻ mặt chờ mong của Dạ Ngưng, thở dài, thỏa hiệp: “Được rồi.”
Yay! Dạ Ngưng nắm tay, vẻ mặt thắng lợi cười, hiểu mà, nàng biết cô Tiếu sẽ không nỡ, sẽ đau lòng bộ dáng đáng thương kia của nàng mà.
Xác định được đi ăn chỗ nào, Dạ Ngưng cười không ngừng, lén lút liếc nhìn xung quanh, tiến lên vài bước, nắm tay Tiếu Vũ Hàm.
Tiếu Vũ Hàm đang đi phía trước, thân mình liền cứng đờ, quay đầu nhìn Dạ Ngưng.
Dạ Ngưng cười nhìn cô, đôi con ngươi đen nhánh ấm áp dịu dàng sưởi ấm trái tim Tiếu Vũ Hàm, mỉm cười, nắm lấy tay Dạ Ngưng.
Thì ra, nắm tay sẽ khiến người ta thỏa mãn như thế.
Đơn phương suốt mấy năm nay, rốt cục cũng có kết quả, mắt Tiếu Vũ Hàm có chút cay, hơi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt Dạ Ngưng.……
“Dạ Ngưng!!! Chị đây cuối cùng cũng tìm được nhà ngươi!!!”
Một tiếng rống xé trời phá vỡ khung cảnh của hai người, Dạ Ngưng cau mày quay đầu liền nhìn thấy Hà Lâm Nhiên đầu đầy mồ hôi chạy tới.
“Ớ, Vũ Hàm cũng ở đây à.” Lau đi mồ hôi trên trán, Hà Lâm Nhiên không ngừng thở dốc.
“Chị Linh Đang, có heo mẹ đuổi theo chị à? Chạy nhanh như vậy làm gì chứ?” Tuy rằng không vui khi bị người khác quấy rầy thế giới riêng của nàng và cô Tiếu, nhưng mà ăn quả nhớ kẻ trồng cây, nàng cũng không thể biểu hiện quá rõ ràng.
Hà Lâm Nhiên cúi đầu, nhìn chằm chằm hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người một lúc, thở dài: “Xem ra hai người thật đúng là thành đôi.”
“Chị làm sao vậy?” Dạ Ngưng nhìn Hà Lâm Nhiên từ trên xuống dưới, thuận tiện quay đầu nhìn Tiếu Vũ Hàm, liền thấy nữ nhân nhà nàng mặt không chút biểu tình nhìn Hà Lâm Nhiên.
Hà Lâm Nhiên cũng nhìn ra Tiếu Vũ Hàm không mong thấy cô, nhưng mà chuyện tới nước này, xem chừng trừ Dạ Ngưng ra thì ai cũng không nghĩ ra chuyện mới mẻ gì để có thể giúp cô cả.
“Haiz, còn không phải tại cô giáo Mạch nhà mấy người sao.”
“Cô Mạch?”
Dạ Ngưng lặp lại, tầm mắt dừng trên người Tiếu Vũ Hàm, Tiếu Vũ Hàm ngẩng đầu, nhìn nhìn Dạ Ngưng.
Vút một cái ngoảnh đầu đi, Dạ Ngưng ho một tiếng, thẳng lưng: “Cô Mạch làm sao vậy?”
“Cô ấy không chịu gặp tôi.”
“……” Dạ Ngưng không nói gì nhìn Hà Lâm Nhiên dò xét, chỉ có chuyện đó?
“Đã một tuần rồi.” Hà Lâm Nhiên thấy Dạ Ngưng như vậy liền ảo não cúi đầu.
“Như vậy đi, chị Linh Đang, sáng mai em giúp chị, giờ em đang vội đi ăn lẩu với cô Tiếu.”
Dạ Ngưng nói cho có lệ, Hà Lâm Nhiên vừa nghe thế, lập tức mở to hai mắt nhìn: “Dạ Ngưng, em cũng quá không có tính người đi?”
“Không phải, đàn chị, em……” Dạ Ngưng cũng ủy khuất, đây chính là lần hẹn hò đầu tiên của nàng và cô Tiếu mà.
“Không được, hôm nay em mà không giúp tôi thì cứ đạp lên xác tôi mà đi ăn lẩu!” Hà Lâm Nhiên nổi tính cứng đầu, bộ dáng như thể muốn đồng quy vu tận.
Dạ Ngưng thấy cô cuống cả lên như vậy liền cười theo: “Được, được, đàn chị, em giúp chị, giúp chị được chưa.”
Nghe xong lời này, sắc mặt Hà Lâm Nhiên mới khá lên. Dạ Ngưng đứng tại chỗ suy nghĩ một hồi, nói: “Muốn cô Mạch để ý đến chị, phải làm cho cô ấy biết tầm quan trọng của chị ở trong lòng cô ấy.”
Hà Lâm Nhiên ở một bên gật đầu, Tiếu Vũ Hàm lắc đầu, nhìn Dạ Ngưng. Không cần phải nói, chắc chắn là nàng đang nghĩ đến cái ý tưởng xấu xa gì đó.
“Cô Tiếu –”
Quả nhiên, Dạ Ngưng quay đầu, đáng thương cực kỳ nhìn Tiếu Vũ Hàm.
“Không được.” Tiếu Vũ Hàm mặt không chút thay đổi nhìn nàng.
“Vũ Hàm –”Hà Lâm Nhiên vẻ mặt hèn mọn cọ cọ lên người Tiếu Vũ Hàm.
Nhìn vẻ mặt trông mong nhìn mình của Dạ Ngưng, lại nhìn vẻ mặt cầu xin của Hà Lâm Nhiên, Tiếu Vũ Hàm thở dài.
Có Tiếu Vũ Hàm giúp, Dạ Ngưng có phần nắm chắc hơn, nhìn chằm chằm Hà Lâm Nhiên từ trên xuống dưới: “Đàn chị, đưa dép tông của chị cho em.”
“Cái gì?” Hà Lâm Nhiên kinh ngạc nhìn Dạ Ngưng.
“Dép tông!” Dạ Ngưng nhíu mày lặp lại, Hà Lâm Nhiên ngẩn người, lấy chiếc dép bên chân phải của mình đưa cho nàng.
“Được rồi, chị đi qua khu rừng nhỏ bên kia đợi một lúc, cô Tiếu, cô gọi một cú điện thoại cho cô Mạch, gọi cô ấy xuống đây.”
Đối với phân phó của Dạ Ngưng hai người đều thấy khó hiểu, nhưng lại vẫn đều nghe theo, Tiếu Vũ Hàm mất công gọi cho Mạch Mạt, Dạ Ngưng cũng không nhàn rỗi, gọi cho lão Đại.
“Lão Đại hả, giờ mày lập tức xuống đây, mở máy cái xe Santana rách nát của lão Tam, đứng chờ tao ở dưới cửa khu ký túc xá.”
Nói xong, Dạ Ngưng liền cúp điện thoại, tà ác cười cười. Tiếu Vũ Hàm có chút lo lắng nhìn nàng, Dạ Ngưng nắm tay cô, nhẹ giọng nói: “Yên tâm.”
Chỉ trong chốc lát, mọi thứ đều đã sắp xếp chuẩn bị xong, lão Đại mờ mịt mở máy chiếc xe Santana của lão Tam, ở dưới lầu ký túc chờ Dạ Ngưng, trong lòng có phần phát run, đã lâu rồi cô không đụng đến xe, rốt cuộc lão Tứ làm gì vậy.
Hà Lâm Nhiên đứng chờ trong rừng cây cũng vẻ mặt đầy khó hiểu, trong lúc tất cả mọi người đều hết sức nghi hoặc, Mạch Mạt đã từ xa xa đi tới, cười ha ha vẫy tay với Tiếu Vũ Hàm. Dạ Ngưng vừa thấy cô đến, mắt liền sáng lên, vài bước chạy như điên xông lên trước, lập tức quỳ rạp xuống trước chiếc xe Santana rách nát của lão Đại, gắt gao ôm chặt dép tông của Hà Lâm Nhiên trong ngực, ngửa đầu gào khóc.
“Chị Linh Đang, chị Linh Đang!!!”
Mạch Mạt bị Dạ Ngưng hú lên dọa cho giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là nhìn Tiếu Vũ Hàm. Nhưng mà không biết Tiếu Vũ Hàm thế nào lại cúi đầu, tay nắm chặt quần áo, thân thể hơi run lên.
Như thế, Mạch Mạt lại càng kích động, vọt tới trước mặt Dạ Ngưng, nhìn nàng: “Làm sao vậy, làm sao vậy?!”
Lão Đại ngồi trong xe bị doạ chết mất, nắm chặt tay lái vẻ mặt ngơ ngác, sao, thế này là sao? Xe này của cô một chút cũng chưa khởi động mà!
Dạ Ngưng ngẩng đầu, dùng tay phải lau mặt, tay trái giơ dép tông trong lòng lên, khóc lớn với Mạch Mạt: “Chị, chị Linh Đang bị đâm bay đi rồi!!!”
_Hết chương 36_