“……Mày thật đúng là xuất khẩu thành thơ mà……”
Lão Tam liếm liếm môi, giơ ngón cái lên với Dạ Ngưng, mà lão Đại, lão Nhị đã sớm dại ra tại chỗ. Lão Đại cầm quả táo đã bị cắn một miếng to nhìn Dạ Ngưng, thầm cảm thán, thật đúng là “dâm tài” mà!
Dạ Ngưng rung đùi ngồi đắc ý, cởi giày ra, ngồi khoanh chân xếp bằng trên giường, cười tủm tỉm nhìn mọi người: “Không phải tao khoác lác đâu, mà mọi vật trên thế gian này vốn không có gì mà Dạ Ngưng tao không thể nắm trong tay, không thể viết được!”
Lão Tam vốn còn đang khen Dạ Ngưng, nghe thế liền bĩu môi, nhíu mày: “Được rồi đó mày, cho chút ánh mặt trời liền bừng bừng tỏa sáng, quá khoác lác mà.”
“Chậc chậc, mày nói gì thế, không tin thì tùy tiện ra đề đi, hôm nay đại gia đây cao hứng, bồi tiếp bọn mày chơi đùa!”
Dạ Ngưng lớn giọng gào thét, hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng. Cô Tiếu a, thì ra người mà cô Tiếu vẫn giữ trong tim lại là mình! Hiện tại nếu chỉ có thể dùng một câu “nhạc thiếu nhi” để hình dung tâm tình của nàng, vậy thì phải là — oa ha ha a oa ha ha a, trên mặt mỗi người đều nở nụ cười hớn hở!
Ba người trong phòng có chút trầm mặc nhìn Dạ Ngưng, đến như vậy rồi mà vẫn còn nói là không có gì với cô Tiếu cả? Nếu cô Tiếu không cho quả ngọt thì con nhóc này sao có thể hạnh phúc thành cái dạng như vậy chứ?
Lão Tam nhìn vẻ mặt đầy tự mãn của Dạ Ngưng, trong lòng cực kỳ không thoải mái, chỉ chỉ một nửa quả trứng gà trong tay mình: “Lão Tứ, mày đừng có đắc ý quá, có bản lĩnh thì dùng quả trứng gà trong tay tao này kể thành một câu truyện cổ tích về tình yêu đi, phải ít nhiều có ý nghĩa đó.”
“Được, không thành vấn đề!” Dạ Ngưng phất phất tay, đây quả thực là chuyện nhỏ mà, gần như không cần băn khoăn gì đã mở mồm trả lời.
“Nghe cho rõ nhé, tên gọi là ‘Truyện xưa của Da Da cùng Đản Đản*’, có ý nghĩa chứ hả? Vậy lần này tao vẽ nên một chuyện tình yêu bi ai thê lương nhé!”
(da da: vỏ trứng; đản đản: trứng)
“……” Lão Đại không nói gì nhìn Dạ Ngưng, lão Tứ, mày còn có thể thô bỉ hơn nữa cơ à?
“Ngày xửa ngày xưa, gà mái mẹ ngồi xổm rên lên một tiếng ‘cục ta cục tác’, Da Da cùng Đản Đản được sinh ra. Bắt đầu từ khi sinh ra, chúng nó liền chưa bao giờ từng chia lìa, ngươi bao bọc lấy ta, ta dựa vào lòng ngươi, ngọt ngào như mật. Nhưng mà có một ngày, tên chồn đáng ghê tởm lại là kẻ thứ ba chen chân vào, không ngừng quyến rũ dụ dỗ Đản Đản trong Da Da, Đản Đản yêu Da Da, sao có thể nỡ lòng nào tách ra được đây! Chồn không chiếm được Đản Đản, vì yêu sinh hận, cầm một cái xẻng đi đến dưới Lôi Phong Tháp, đun dầu, một xẻng đập Da Da tan xương nát thịt! Đản Đản mắt thấy Da Da đem toàn bộ tình yêu đổi thành vỏ trứng gà bay đầy trời, liền khóc ôm nó nhảy vào trong nồi. Trong những giây phút cuối cùng trước khi bị nấu chín, Đản Đản ngửa đầu, cắn răng oán hận nhìn chồn: ‘Ta yêu Da Da, ngươi vĩnh viễn cũng không chia lìa được chúng ta, dù cho có bị ăn vào bụng thì cũng muốn vĩnh viễn ở bên nhau!’ Giờ khắc này chồn đã sớm hối hận đến rơi lệ, một quả trứng gà luộc ngon lành lại biến thành trứng xào với vỏ, nó cầm xẻng ngửa mặt lên trời thở dài: ‘Coi như ta đã từng có một quãng thời gian tươi đẹp khi yêu ngươi, nói đi, ngươi có tâm nguyện cuối cùng gì, ta nhất định sẽ thỏa mãn cho ngươi!’ Đản Đản nhìn chồn, dùng hết một tia khí lực cuối cùng nói: ‘Sau khi ăn xong, hãy kéo chúng ta ra cùng nhau, chôn ở dưới tàng cây anh đào đi.’ ”
“……”
“……”
“……”
Dạ Ngưng nói đến mức tự mình cảm động không chịu được, mấy người khác lại vẫn trầm mặc, nàng ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn mọi người: “Thế nào, cảm động chứ?”
“Ngủ, tao đi ngủ!” Ba người rất ăn ý nói, ai cũng không thèm để ý tới Dạ Ngưng, tất cả đều xoay người trèo lên giường, Dạ Ngưng mím môi nhìn mọi người, thật là, mấy đứa này đúng là, không biết cái gì gọi là nghệ thuật chắc?
Trước khi trèo lên giường lão Đại liền đóng cửa lại, Dạ Ngưng nhíu nhíu mày, cầm ngọn đèn nhỏ của mình, đi ra toilet rửa mặt.
Bóp chút kem đánh răng, ngậm bàn chải, Dạ Ngưng ngẩng đầu, ngây ngô cười với tấm gương trên tường.
Cô Tiếu…thích mình…
Đừng để tôi phải chờ quá lâu…
Nếu không phải mọi người trong phòng ký túc đã đi ngủ rồi, Dạ Ngưng quả thực muốn hét to mấy tiếng. Nói thử xem, một người như cô Tiếu sao lại có thể thích mình được nhỉ? Cẩn thận nhớ lại quãng thời gian ngắn hai người ở bên nhau, mày Dạ Ngưng cũng không tự giác được mà nhíu lại. Nhớ là cô Tiếu đã từng nói, cô ấy thích người kia đã bốn năm rồi, nhưng mà cô Tiếu mới quen biết mình bao lâu chứ…Không phải là do mình hiểu lầm đấy chứ? Chắc không đâu…
Càng nghĩ càng thấy bất an, súc miệng, Dạ Ngưng vội vàng lau qua mặt, trở lại giường cầm lấy điện thoại di động.
Chị Linh Đang, chị có ở trường không? Em có việc muốn gặp chị.
Tin nhắn trả lời của Hà Linh Đang thật ra lại được gửi lại rất nhanh.
Ở trường, có việc à?
Vâng, có việc.
Có việc gì mai nói.
…..
Dạ Ngưng một phen á khẩu, chị hỏi em có việc gì sao, vậy mà lại nói em có việc thì để mai nói, đầu của chị bị lừa đá à? Trách không được cô Mạch thấy chị ngứa mắt!
Ha ha, đàn chị, hai ta tâm sự một chút đi, vừa đúng lúc em có mấy quả táo Fuji, chúng ta vừa nói chuyện vừa ăn.
Đi, năm phút sau gặp ở cửa tầng một.
……
Dạ Ngưng thở dài, quả nhiên mà, thời nay muốn làm chuyện gì cũng đều phải tặng quà cáp.
Nhỏ giọng đứng dậy từ trên giường, nương theo ánh đèn, cầm lấy quả táo trên bàn, Dạ Ngưng chu mỏ, hướng về phía giường lão Đại làm một cái hôn gió.
Lão Đại, cũng không phải là tao trộm đâu, là trao đổi bằng giá, tặng mày nụ hôn thơm tho của người ta!
Đến khi Dạ Ngưng ôm hai quả táo từ trên lầu chạy xuống thì ở cửa tầng một đã có một thân ảnh yểu điệu thục nữ mặc váy dài màu xanh đứng đó.
Nhìn bóng dáng Hà Lâm Nhiên, Dạ Ngưng thầm cảm thán, kỳ thật cũng coi như là một mỹ nữ đó chứ……Đáng tiếc, thời đại này chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thì cũng không được, nhất định phải giống như mình vừa có sắc đẹp vừa có trí tuệ mới tốt!
Xoay người, Hà Lâm Nhiên nhìn Dạ Ngưng đang ôm hai quả táo, hút một hơi điếu thuốc trong tay, cười cười.
“Khoan đừng nói gì vội, nếu hai quả táo này thực sự sinh ra ở chỗ đó thì em sẽ hoàn hảo đấy.”
Mặt Dạ Ngưng trong nháy mắt liền đen lại, nhìn quả táo chỗ ngực mình, cắn môi.
“Chị Linh Đang, ngực nhỏ không đáng sợ, đáng sợ là ngực lớn mà không có đầu óc. Em có văn hóa, ngực nhỏ cũng có thể quét ngang thiên hạ.”
“A ~ hẹp hòi.”
Hà Lâm Nhiên giơ tay, vỗ vỗ đầu Dạ Ngưng. Dạ Ngưng lui lại một bước, vẻ mặt có ý không vui. Làm gì thế? Chị làm thế là sao? Hiện tại em là người của cô Tiếu, người khác không thể chạm!
Hà Lâm Nhiên nhìn bộ dáng thận trọng của Dạ Ngưng, nhịn không được mà bật cười thành tiếng.
“Đừng làm loạn nữa, chị Linh Đang, em tìm chị là có chút việc.”
Dạ Ngưng cũng không quên mình đến đây làm gì, Hà Lâm Nhiên dụi tắt điếu thuốc trong tay, nhìn nàng.
“Nói đi.”
“Vâng, dạ, cho chị quả táo.”
Dạ Ngưng trước tiên đưa quả táo cho Hà Lâm Nhiên, Hà Lâm Nhiên dở khóc dở cười nhận lấy quả táo, con bé này, thực sự không phải nghĩ là mình thèm mấy quả táo của nó đấy chứ?
“Đàn chị, quan hệ của chị với cô Tiếu trước kia thế nào?”
Cắn một miếng táo, Dạ Ngưng đầy trông mong nhìn Hà Lâm Nhiên.
Hà Lâm Nhiên vừa nghe Dạ Ngưng nói như vậy, liền nhíu mày: “Không tệ.”
“Vậy…chị có biết chuyện tình cảm mà cô ấy từng trải qua không?”
Dạ Ngưng hỏi thật cẩn thận, Hà Lâm Nhiên cười cười, nhìn nàng.
“Vì sao không trực tiếp đi hỏi Vũ Hàm?”
“Em làm sao dám……” Dạ Ngưng cúi đầu nhỏ giọng nói, sao nàng có thể hỏi được, hiện tại nhìn thấy cô Tiếu thì động tác duy nhất nàng có thể làm được chính là che mặt thẹn thùng.
Hà Lâm Nhiên gật đầu, nhìn chằm chằm Dạ Ngưng một lúc, nói: “Ừ, đ, đi ra ngoài nói.”
“Được.” Dạ Ngưng đáp lời, đi theo Hà Lâm Nhiên ra ngoài. Cũng đúng, là nàng suy nghĩ không chu toàn, chẳng may bị ai nghe được thì phải làm sao? Không hổ là đàn chị, đúng là không giống nhau.
Đến ngoài cửa ký túc xá, Hà Lâm Nhiên đứng tại chỗ không đi, cầm di động, bấm một dãy số.
Dạ Ngưng kinh ngạc nhìn cô, sao vậy, công việc bận rộn đến thế à?
Hà Lâm Nhiên cầm điện thoại, nhướn mày nhìn Dạ Ngưng, khóe môi cong lên: “Này này này, Vũ Hàm hả? Là tôi, Linh Đang! Cô bạn nhỏ nhà cậu đang quấn quít lấy tôi hỏi tình sử của cậu đây, tôi nào có thời gian nói mấy lời vô nghĩa với con bé kia chứ, cậu mau ra đây đi, đang ở dưới lầu ký túc xá số 2. Đi nhanh lên!”
_Hết chương 31_