Biên tập: Graylain
Beta: Mặc Nhiên
———————————————-
Cầu tiên vấn đạo hữu phương sĩ
Sơn trung luyện đan thủy kính nguyệt
Ngày kế, Nghiêu Hô Nhĩ thiếu nữ lại tới một lần nữa.
Mặc dù bị Ly Khế chằm chằm nhìn có chút nao núng, nhưng nàng vẫn cố lấy dũng khí đưa giỏ đồ ăn cho Thiên Tuyền cũng nói với hắn tên của nàng là Y Lê Nhi. Mấy ngày sau, nàng cũng lặp lại như vậy, đại khái để đổi lại chuyện mượn bộ sách trị giá hai trăm lượng kia.
Bất quá thiếu nữ Y Lê Nhi xem ra không có ý đồ gì với Thiên Tuyền, chỉ vì cuốn sách mà đến nên Ly Khế không hóa lang dọa dẫm nữa.
Kỳ thật Thiên Tuyền cũng không có ý nhìn kỹ bản “Vạn Tất Thuật” này. Luyện đan thuật trong đó cũng chỉ là do phàm nhân vọng tưởng tự phỏng đoán. Cái thứ dược gọi trường sinh bất lão đan kia chỉ là đồ vô dụng. Tùy tiện nhìn một ngày liền đem bộ sách giao cho Y Lê Nhi.
Sau hai ngày, Y Lê Nhi lại tới nữa, nàng tựa hồ có chút khó xử, lời đến miệng nhưng không dám nói.
Cuối cùng vẫn là Thiên Tuyền hỏi nàng, “Ngươi có chuyện gì à?”
Y Lê Nhi mới do dự trả lời, “Kỳ thật là… Trương đại ca muốn gặp các người.”
Ly Khế đang ngồi tìm hiểu cái cối đá không biết lấy từ đâu ra, hắn ngẩng đầu cười lạnh.
“Buồn cười. Muốn gặp thì bắt ngươi đến truyền lời, chẳng lẽ hắn là Ngọc Hoàng đại đế sao?” Hắn chẳng thèm nhìn nàng mà liếc mắt xem Thiên Tuyền, hừ nói, “Cho dù vậy, Thiên Tuyền nhất định cũng sẽ không đi!”
Đối với việc trở về Thiên đình, Ly Khế có một loại định kiến vô cùng bướng bỉnh.
Thiên Tuyền không đáp, tại những loại thời điểm như vầy không nên chọc Ly Khế. Nếu không buổi tối nhất định sẽ biến thành một con sói chạy lên đỉnh núi nổi điên tru gào, đem sơn thú yêu tinh trong cánh rừng dọa cho hả dạ.
Y Lê Nhi đương nhiên không hiểu được nguyên do sâu xa, nghe khẩu khí hắn nói như vậy có chút nao núng những vẫn giải thích.
“Không phải, Trương đại ca đang ở giai đoạn trọng yếu của luyện đan, không thể nào ra được. Nếu không hắn nhật định sẽ tự mình tới bái phỏng! Hắn là một mình trong núi luyện đan, người nơi này nghe đều không hiểu những gì hắn nói, nhất định rất tịch mình… Cho nên khi nghe được chuyện của các người, Trương đại ca rất cao hứng, muốn gặp mặt các ngươi!”
“Ngươi nói nhiều quá rồi đấy.”
Ly Khế nghe đến ngứa lỗ tai. Tiểu nữ oa này xem ra đối với họ Trương kia hiểu biết khôn cùng.
Y Lê Nhi trông ngóng nhìn bọn họ: “Các ngươi đi được không?”
“Thiên Tuyền ngươi nói đi?”
Thiên Tuyền cũng không muốn làm Y Lê Nhi khó xử, liền nói, “Dù sao chúng ta cũng không có chuyện gì quan trọng, đi cũng không sao.”
Hai người theo dẫn dắt của Y Lê Nhi đi lên núi. Sơn đạo kia thật sự gập ghềnh, khúc khuỷa uốn lượn, là một nơi hiểm yếu hẻo lánh, khắp nơi đều có núi đá, cây khô ngăn đón, dù là người miền núi đi cũng có rất nhiều nguy hiểm.
Y Lê Nhi đại khái vì thường xuyên đi lại đây nên đã quen, bước đi nhẹ nhàng, chỉ khó cho hai người phía sau. Thân thể kia của Thiên Tuyền cho đến bây giờ cũng chưa biết trèo đèo lội suối là gì, đi một hồi hai chân đã mềm nhũn ra, nhìn hắn vẻ mặt bình thường không thể cảm giác, nhưng thân thể nghiêng nghiêng ngả ngả, nhiều lần suýt nữa rớt xuống sơn cốc. Ly Khế không nhịn được liền nói: “Thiên Tuyền, sao không bay đến?”
Thiên Tuyền nhìn thoáng qua Y Lê Nhi đi phía trước không hề quay đầu lại, lắc đầu: “Chúng ta cần ở lại đây một khoảng thời gian, không thể để phàm nhân nghi ngờ.”
“Sách! Chúng ta ngồi nghỉ ngơi!”
Y Lê Nhi nghe được Ly Khế nói, liền đã đi tới, thấy Thiên Tuyền sắc mặt không tốt lắm, áo choàng sạch sẽ cũng dính nhiều chỗ bẩn, ngượng ngùng nói: “Thật có lỗi, làm các ngươi vất cả… Qua khỏi khe núi này là tới rồi.”
Ly Khế ngẩng đầu nhìn xem lộ trình sơn đạo, liền vẫy vẫy tay nói: “Ngươi đi trước đi, ta cùng Thiên Tuyền sẽ theo sau.”
“A? Nếu không có ta dẫn đường, sẽ rất nguy hiểm!”
“Yên tâm. Ngươi đi trước đi! Nói không chừng chúng ta đến còn nhanh hơn ngươi.”
Y Lê Nhi không lay chuyển được hắn, đành phải gật đầu đi trước một bước.
Thiên Tuyền nhìn bóng dáng nàng khuất đi, mới hỏi Ly Khế: “Ngươi muốn như thế nào?”
Ly Khế ha ha cười, khom người chấm đất, lập tức hóa giải Huyễn Hóa thuật hóa thân thành lang. Hắc lang lắc lắc người dũ bộ lông của mình, há miệng rộng thư giãn gân cốt xong liền bước thong thả đến trước mặt Thiên Tuyền, nửa thân cúi xuống ý bảo hắn ngồi lên.
Thiên Tuyền ngồi lên lưng lang, sờ sờ cái đầu hắc nhung nhung, “Về sau có ngươi thay đi bộ, thuận tiện hơn nhiều.”
Hắc lang yết hầu kêu càu nhàu vài tiếng, thì thầm nói: “Chỉ cần ngươi nguyện ý…” Câu tiếp theo bị gió thổi tan sau đó là một tiếng sói tru rõ to, hắc cự lang đứng trên bốn chân, hướng núi rừng chạy đi.
Bên đường hình ảnh vụt qua cực nhanh, gió quất vào mặt rõ ràng rất đau, cảm giác vùn vụt làm Thiên Tuyền không nhịn được nhắm lại hai mắt, nghe gió gào thét bên tai, cây cỏ sàn sạt rung động, lang yêu xuyên qua rừng dĩ nhiên so với ngự phong mà đi xóc nảy rất nhiều, nhưng như thế lao đi lại mang theo một loại cảm giác phóng túng tự tại khó giải thích.
Yêu khí trong cơ thể có chút xôn xao, Thiên Tuyền lại không có ý áp chế, chỉ làm nó chậm rãi tản ra. Khi hắn hé mở hai mắt, đôi ngươi đen thẳm ẩn ẩn xuất hiện sắc đỏ sậm.
Cảm giác như thế Thiên Tuyền trước đây chưa bao giờ nhận thức, hàm mê giống như tiên rượu Mạn Diệu từng uống tại Thiên Trì yến thượng ngàn năm trước. Nhưng lúc này, càng lúc càng bị hấp dẫn không thể ngừng.
“Tới rồi!”
Lang yêu dừng bước ở một mảnh rừng trúc.
Thiên Tuyền đè nén yêu lực đang rối loạn trong cơ thể, bước xuống người hắc lang, xem xét tình trạng bốn phía. Nơi này ít vết chân người, chỉ có một gian tranh ốc xập xệ ở lẫn trong đám cỏ, đại khái là chỗ ngự cư của phương sĩ họ Trương kia. Quay đầu lại đã thấy Ly Khế hồi phục nhân thân, khoanh tay mà đánh giá: “Cái này mà cũng gọi ẩn cư? Không bằng tùy tiện tìm cái sơn động ở, còn dễ sống hơn.”
Gian nhà tranh quả thật rất tồi tàn, nóc nhà có vài lỗ hổng, cửa sổ đã sớm rớt ra không biết ở nơi nào, khe nứt giữa bức tường xây bằng bùn gạch cây cỏ dại mọc dài. Nếu không có sương khói phun ra ở bên trong, thật không nghĩ ở đây còn người.
Thiên Tuyền lắc đầu, chỉ thầm than lang yêu này nói chuyện thật độc miệng, nhìn nhìn xung quanh vẫn chưa thấy thân ảnh của Y Lê Nhi, tiện thể nói: “Thật đúng là đến trước nàng.”
“Đó là dĩ nhiên!” Ly Khế hiển nhiên đắc ý, nhất giới lang yêu hắn cước trình làm sao có thể chậm hơn phàm nhân nữ tử? Nực cười!
Thiên Tuyền hướng hắn vẫy tay, ý bảo hắn cúi đầu. Ly Khế nghe lời cúi xuống, cảm thấy tay của Thiên Tuyền sờ lên tóc của hắn, mềm mềm rất thoải mái. Ngẩng đầu lên thì thấy trên tay Thiên Tuyền có mấy tiểu thứ cầu (*) màu xanh. Chắc do vừa rồi ở trong rừng chạy bị dính vào.
“Nếu để Y Lê Nhi thấy được thì ngươi giải thích thế nào đây?”
“Xùy, cùng lắm là nói ta lăn trên mặt đất!”
Đang nói, thanh âm thanh thúy không xa lắm truyền đến: “Thiên Tuyền đại ca! Ly Khế đại ca! Các người làm sao đến trước ta được?!”
Ly Khế liếc mắt nhìn nàng một cái, nói: “Ta đi đường tắt gần hơn.”
“Đường tắt?”
Y Lê Nhi hoang mang không hiểu, Thiên Tuyền liền hỏi nàng: “Đúng là nơi này sao?”
Y Lê Nhi vội vàng gật đầu, dẫn bọn họ về phía nhà tranh. Đến gần cánh cửa, nàng mới cẩn thận gõ vài cái, sau lại nhẹ giọng kêu: “Trương đại ca, Trương đại ca! Ta dẫn bọn họ tới rồi!”
Một lát sau, nhà tranh rách nát mở cửa, một gã nam tử áo xám bước ra. Người này ước chừng hơn ba mươi tuổi, ngũ quan đoan chính, ánh mắt sắc bén, trên đầu buộc một búi tóc, thân hình gầy dài, thật là có chút hương vị thiên phong đạo cốt.
Thấy Y Lê Nhi, có chút trách cứ mắng: “Y Lê Nhi, ta không phải đã nói với ngươi mấy ngày nay là giai đoạn trọng yếu đừng đến đây sao?”
Y Lê Nhi cúi đầu, xoắn xoắn góc áo nhỏ giọng nói: “Ta, ta dẫn theo Thiên Tuyền đại ca bọn họ đến… Lần trước nghe ngươi nói muốn gặp bọn họ, nên mới…”
“Nga?” Trương Tuế Sinh lúc này mới chú ý đến đằng sau Y Lê Nhi có Thiên Tuyền và Ly Khế đang đứng. Lập tức thu liễm thần sắc không kiên nhẫn, tiến đến chắp tay nói: “Tại hạ Trương Tuế Sinh, các vị kiến lễ!”
Thiên Tuyền thoáng gật đầu, Ly Khế không thèm quan tâm, khoanh tay đừng phía sau Thiên Tuyền.
Trương Tuế Sinh ra khỏi nhà, mời bọn họ vào.
Trong phòng tràn ngập mùi lưu hoàng, trước phòng chỉ có một cái bàn cũ nát và băng ghế gãy chân, cái giá duy nhất để bừa bãi mấy cuốn sách đã ố vàng cùng chai lọ linh tinh. Trương Tuế Sinh thỉnh hai người ngồi xuống, Y Lê Nhi liền tự giác đi pha chút trà.
“Tuế Sinh thật vinh hạnh được hai vị khẳng khái cho mượn cuốn “Vạn Tất Thuật” rất hữu ích nên nóng lòng thử luyện đan dược. Không thể tự mình đến quý phủ nói lời cảm tạ đã là sai, không ngờ Y Lê Nhi lại tự động thỉnh hai vị đến đây, Tuế Sinh thật sự là hổ thẹn!”
Hắn thấy Thiên Tuyền một thân khí chất xuất trần, mà Ly Khế lại một dạng vũ nhân liền hướng Thiên Tuyền nói: “Thứ cho Tuế Sinh mạo muội, không biết vị huynh đài này đọc “Vạn Tất Thuật” có gì tâm đắc không?” Người này nói chuyện nhã nhặn hữu lễ, hẳn cũng là thư sinh phương sĩ.
Y Lê Nhi đứng một bên bỗng nhiên xen vào nói: “Tuế Sinh đại ca, vì này là Thiên Tuyền đại ca, quyển sách bảo bối của ngươi cũng là do hắn cho mượn!”
“Ta biết.” Trương Tuế Sinh có chút không vui liếc nhìn nàng một cái, Y Lê Nhi ủy khuất chớp mắt đứng lại một bên.
Thiên Tuyền đáp: “Cuốn sách này không có tác dụng gì nhiều, ta vẫn chưa xem kỹ.”
“A?” Trương Tuế Sinh không khỏi giật mình.
Tích Hoài Nam Vương Lưu An tụ tập vô số phương sĩ trong cung, thử luyện tiên đan, sau đó đã biên soạn cuốn “Vạn Tất Thuật”. Đáng tiếc lại bị người mưu phản giết chết, cuốn sách này lưu lạc nhân gian đã mất chân truyền. Những người tu tiên luyện đan đối với cuốn sách này cầu mà không được, không ngờ vị công tử văn nhã trước mắt mở miệng liền chỉ trích cuốn sách này, bảo sao hắn không giật mình?
Người này nếu không phải hoàn toàn mù tịt về luyện đan, thì phải là vô cùng uyên bác.
Vì vậy, hắn nghe Thiên Tuyền nói lời ấy không lấy làm bất mãn, trái lại tinh thần chấn động vội vàng hỏi lại: “Chính là trong sách có nói, không những có luyện kim đan, còn có ngàn năm bất diệt thuật, có phương pháp biến đồng thành kim, nước thành dầu. Cho là ta mạo muội, huynh đài dựa vào đâu để nói cuốn sách này vô dụng?”
Thiên Tuyền lạnh nhạt nói: ” Dùng đỉnh đốt luyện mất cả ngàn năm chi khí, một ngày canh đủ, hướng đến sơn trạch, bảy ngày liền thành, không phải một trò cười sao?”
“Vậy vì sao thiên thượng tiên nhân có thể đốt luyện tiên đan?”
“Thiên đình một ngày bằng mặt đất ngàn năm. Đỉnh luyện đan của Lão quân cũng phải trải qua tỉ năm nung nấu mới có thể thành. Lấy năng lực phàm nhân, một ngàn năm sau đã sớm hòa thành tro bụi.”
Trương Tuế Sinh nhất thời nghẹn lời. Không thể tưởng được bản thân vẫn miệt mài theo đuổi nghiên cứu phương thuật luyện đan, lại không bằng hậu sinh nói vài câu liền rõ ràng luyện đan thuật bất quá là mò trăng đáy nước.
Y Lê Nhi thấy hắn thần sắc lụi bại, bộ dạng bị đả kích không khỏi đi qua đỡ lấy Trương Tuế Sinh bả vai, hòa nhã nói: “Tuế Sinh đại ca không cần lo, mặc dù phương pháp này không được, thì cũng có phương pháp khác để tu luyện thành tiên mà!”
“Phải, phải! Nhìn lại thiên cổ, những người thành tiên không phải là ít. Trương Tuế Sinh ta nhất định cũng có thể hoán cốt khinh thân, cởi phàm nhập tiên!”
“Đến lúc đó Tuế Sinh đại ca sẽ quên Y Lê Nhi sao?”
Trương Tuế Sinh nâng lên khuôn mặt điềm đạm đáng yêu nhỏ nhắn của Y Lê Nhi cười nói: “Làm sao vậy được? Nếu ta thành tiên, nhất định cũng sẽ mang Y Lê Nhi đi theo!”
“Thật sao?”
Ly Khế nhìn hai người tình chàng ý thiếp, thân thân mật mật vô cùng chướng mắt liền lạnh lùng nói: “Gặp đã gặp rồi, Thiên Tuyền, chúng ta đi thôi.” Liền kéo Thiên Tuyền rời khỏi nhà tranh.
“Huynh đài dừng bước đã!”
Trương Tuế Sinh vội vàng đuổi tới, muốn lưu lại Thiên Tuyền: “Tại hạ còn có nhiều chỗ không rõ muốn cùng huynh đài thỉnh giáo, huynh đài có thể ở lại hàn xá ngụ mấy ngày hay không?”
Thiên Tuyền chưa kịp trả lời, Ly Khế đã che trước mặt Trương Tuế Sinh, đôi mắt sáng ngời trừng trừng nhìn hắn: “Nơi rách nát này của ngươi có thể để người ở sao? Ta thấy nếu trời mưa xuống, ngươi nơi này cũng chẳng khác cái sàng là bao!”
“Ngươi này thô tục mãng nhân biết gì mà nói, ta không cùng với ngươi so đo! Ta muốn cùng Thiên Tuyền huynh đệ thương luyện tiên thuật, ngươi đừng đến cản trở!”
Ly Khế ghét nhất loại người dây dưa không dứt, nếu không phải đối phương là phàm nhân, hắn đã sớm gọi đại lôi đánh cháy. Khoát kiếm trên lưng rút ra chém một cái, lập tức trước mũi chân của Trương Tuế Sinh hiện ra một cái vết khắc sâu, trong mắt tràn đầy ngoan lệ.
Trương Tuế Sinh sợ đến mức thụt lui hai bước. Ly Khế không thèm trông nom hắn, kéo Thiên Tuyền xuống núi.
Nhìn bóng dáng hai người bọn họ, Trương Tuế Sinh lộ ra thần sắc không cam lòng.
————————–
(*) Tiểu thứ cầu: mấy quả dại nho nhỏ có tua gai mềm, dễ dính vào đầu tóc quần áo, bác google cho vài cái hình minh họa dưới đây: