[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Tuyền Thiên Biến

Quyển 2 - Chương 19

Cường độ thiên kiếp yết long ân

Thử thủ bất phóng túng nhất sinh

“Thiên Tuyền, ngươi bảo Ly Khế hóa ra nguyên hình Lôi thú cho ta xem đi!”

Vài ngày trôi qua, tuy nói Bách kiếp sắp buông xuống nhưng Thiên Tuyền Ly Khế hai người lại vô cùng thản nhiên, không có nửa điểm hoảng loạn, sống ở tiểu xá, khôi phục cuộc sống ẩn cư.

Thiên Tuyền thành yêu, màu tóc và đồng tử biến thành dị sắc, bất quá hắn cũng không thường xuất môn, chỉ ở trong phòng nghiên cứu dược vật để điều trị cho lang yêu. Dù sao cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, khí lực có cường thịnh thì cũng không tránh khỏi mệt mỏi, hơn nữa vết thẹo trên mặt do thần binh gây ra thủy chung không thể trừ. Bản thân lang yêu không để ý mấy, theo lời hắn nói, nam nhân có mấy cái sẹo cũng chẳng vấn đề, huống chi hắn là một con ác yêu, gương mặt dữ tợn chút để dọa người cũng tốt.

Thiên Tuyền cũng biết không thể nhưng lại không muốn bỏ cuộc, mỗi ngày âm thầm đảo lộng tiên dược trong Càn Khôn túi.

Còn Khai Dương kia cũng mang náo nhiệt tới. Hắn đối với hình dạng của Lôi thú vô cùng hứng thú. Trước kia cũng đã nghe được tiếng oai của thiên thú này, đáng tiếc vạn năm trước biến mất, hiện giờ lại có được một con, dĩ nhiên không chịu buông tha dễ dàng. Hắn biết Thiên Tuyền là chủ của Ly Khế, bảo hắn biến hóa ra dĩ nhiên không khó, nên bám dính Thiên Tuyền không ngớt, nhất định phải tận mắt xem nguyên hình Lôi thú.

Ly Khế cũng bất đắc dĩ. Kỳ thật hắn cũng không biết sao lại hóa ra chân hình Lôi thú. Ngày đó trong lúc hỗn độn đột nhiên biến hóa, bây giờ được sức mạnh như vậy vừa có thể hóa thành lang cũng có thể biến thành sư. Để Khai Dương nhìn cũng không có vấn đề gì, nhưng nhìn Thiên Tuyền không biết đang suy nghĩ gì mà bất luận Khai Dương cầu xin như thế nào cũng không chịu gật đầu, hắn cũng không dám tùy tiện biến ra.

Sau giờ Ngọ một chút, mặc kệ cái đuôi tên Vũ Khúc, Thiên Tuyền cầm một chén thuốc màu xanh đậm tới cho Ly Khế. Cái mũi lang yêu vô cùng thính, đã sớm ngửi được hương vị cực kì quỷ dị, bỏ xuống hàng rào đang làm dở, cười khổ quay đầu.

Quả nhiên, nhìn đến bát thuốc xanh đậm làm con mắt duy nhất của hắn không khỏi giật lên, chén thuốc nguy hiểm.

“Thiên Tuyền, lần này là gì vậy?”

Thiên Tuyền chỉ cười không nói, đứng yên tại chỗ.

Nhưng thật ra Khai Dương lắm chuyện đã trả lời: “Điểm Đăng thảo, Tước Cốt hoa, sắc bằng vạn niên vụn tuyết đấy.”

Ly Khắc chớp mắt mấy cái, sau vài ngày đã không nghĩ được lý do gì nữa để từ chối. Hơn nữa đây cũng là thảo dược Thiên Tuyền khổ tâm bào chế ra, hắn làm sao có thể cự tuyệt? Dù sao hắn vốn là lang yêu, có thể trừ tà tị độc, cho dù dược tính có ghê gớm thế nào cũng không làm gì được hắn.

Liền đưa thủ nhận lấy, ngửa đầu ực ực uống hết.

Sau đó cười đem chiếc bát không trả lại cho Thiên Tuyền: “Cảm ơn.” Chính là nụ cười này cũng không thể che dấu khóe miệng đang run rẩy cùng mồ hôi mỏng ở trên trán.


Thiên Tuyền tựa hồ cũng không để ý, đưa tay tiếp nhận rồi xoay người đi.

Đợi hai người hắn đi khá xa, Ly Khế đột nhiên xoay người, phóng qua hàng rào nhảy vào bụi cỏ, mở miệng ói ra. Mùi vị kia thật sự rất ghê người, ngay cả lang yêu có thể ăn máu tươi thịt sống như hắn cũng không thể chịu nổi.

Chuyển qua sau phòng, Thiên Tuyền cùng Khai Dương đang đứng ở đó, vô thanh vô thức nhìn bóng dáng có chút đáng thương của lang yêu.

Khai Dương thở dài: “Ta nói ngươi Thiên Tuyền, ngươi không thể dùng biện pháp khác sao? Cho dù muốn Ly Khế thoát thai luyện cốt cũng không thể nhất thời vậy được?”

Thiên Tuyền không nhìn hắn, hai mắt từ đầu đến cuối vẫn gắt gao nhìn vào bóng lưng có chút vất vả hơi khom của lang yêu.

“Không kịp. Độ Bách Kiếp Nạn, Thủ Kiếp Phá Hồn. Ta không thể để cho hắn mạo hiểm.”

“Ly Khế có tiên dược trợ giúp, hơn nữa còn có khả năng của Lôi thú, kiếp nạn này có lẽ có thể vượt qua, nhưng còn ngươi?” Khai Dương cau mày. Mấy ngày nay hắn đều thấy rõ, Thiên Tuyền bận rộn lo cho chuyện của Ly Khế, hoàn toàn không để ý đến chính mình. “Ngươi hiện giờ đã vứt bỏ Thiên giới chân thân, lúc trước lại hủy diệt thân thể thế gian, giờ chỉ còn nguyên thần như vậy, Phá Hồn Kiếp ngươi tuyệt đối không thể tránh khỏi!”

Thiên Tuyền trầm mặc không nói.

Ly Khế xa xa đã đứng dậy, lấy tay áo chùi miệng rồi quay trở về làm tiếp hàng rào.

Khai Dương nhịn không được hỏi: “Hắn có biết không?”

“Không.” Giọng nói của Thiên Tuyền có chút kiềm nén, “Nếu ta không qua được Kiếp sẽ thành hồn phi phách tán. Ly Khế… không thể để cho hắn nhìn thấy…”

“Chẳng lẽ hắn chịu để cho ngươi biến mất sao?”

Chỉ cần có mắt đều có thể nhìn thấy trong mắt lang yêu không thể che dấu bất an. Nhìn hắn còn có thể tươi cười, hành động vẫn bình thường nhưng trên thực tế, lang yêu đã không có khả năng chịu được lần thứ hai chia lìa. Dù hắn không bị hồn phi phách tán nhưng linh hồn cũng sẽ vỡ nát, chỉ sợ lúc đó lang yêu sẽ hỏng mất.”

Thiên Tuyền vô thức cắn lại môi dưới, hắn không phải không từng cân nhắc, nhưng Thiên kiếp đang ở trước mắt, nói trốn cũng không thoát được.

Khai Dương nhìn bọn họ, trong lòng cũng giật mình. Nếu là Thiên kiếp, bình thường nếu có quý nhân ở bên liền có thể tránh thoát. Nhưng mà Thiên Tuyền lần này gặp phải là Bách Kiếp chi nan của tiên yêu. Hắn từng hỏi qua Thiên Lý Nhãn kia, theo lời hắn nói trong hàng tỉ năm qua, hoàn toàn không có một vị thần tiên yêu ma nào có thể độ kiếp nạn này.

Thiên Tuyền nói vậy cũng biết chuyện này, nên muốn lấy tiên dược tăng cường công lực của Ly Khế, khiến hắn thoát thai hoán cốt, đến lúc đó chỉ cần Thiên Tuyền lấy bách yêu chi lực kháng hạ Thiên kiếp thì Ly Khế có thể tránh được kiếp nạn này.

Chẳng lẽ không còn biện pháp nào khác sao?…

Khai Dương quả nhiên cào đến tróc da đầu cũng không nghĩ ra biện pháp, chỉ có thể đứng một bên lo lắng.

Nhịn không được phát giận lên: “Đều do cái tên Thiên Xu kia, nếu hắn không cưỡng bức mang ngươi quay về Thiên đình, còn muốn đẩy ngươi vào Thiên trì Tịnh thủy thì sự tình sẽ không đến nỗi thành như vậy. Tên chết tiệt đó vừa thấy ngươi hóa yêu liền biến mất không tăm hơi! Hừ!”

Thiên Tuyền lắc đầu: “Nhiệm vụ của hắn, cũng là bất đắc dĩ.”

Kỳ thật hắn cũng hiểu được, với tính tình cương trực công chính của Tham Lang tinh quân, không giết hắn ngay lúc hóa yêu cũng đã là niệm tình đồng tông.


Khai Dương cũng không phải là người giận dai, khoanh tay lại, hừ một tiếng không lải nhải nữa.

Hai ngày sau, khi trời đã choạng vạng, Khai Dương có chút lười nhác nằm trên góc nhà, miệng ngậm một nhánh cẩu vĩ ba, nhàn nhã quơ quơ chân, trông rất tự tại.

Đột nhiên vào lúc này, chân trời sấm dậy chấn động, mây tụ lại như nước xoáy, trên đỉnh trời xuất hiện sắc đỏ như máu.

“Đến rồi!!”

Khai Dương nhảy dựng lên, phun ra nhánh cây trong miệng, nhảy xuống sân.

Thiên Tuyền cũng cảm giác được Thiên kiếp buông xuống, nghiêm túc đứng đợi. Phía sau hắn, Ly Khế chậm rãi từ trong phòng đi ra, không có chút thần sắc hoảng sợ nào, ngẩng đầu nhìn trời cuộn cuồn, xoay người hiện ra Lôi thú sư hình.

Bộ lông xanh đậm của nó lưu điện, uy vũ phi thường, nhị vĩ như roi khuấy động mang theo lôi âm, giống như đang ứng với thiên lôi đì đùng.

Giờ phút này Khai Dương đã không còn tâm trí để đi tán thưởng hình dạng Lôi thú mà hắn muốn nhìn, hai mắt nhanh nhìn về phía trời. Thiên Lý Nhãn nói qua, Thiên kiếp Phá hồn là sét đánh thẳng vào hồn nguyên, không ảnh hưởng đến chân thân, dù ngươi có pháp lực vô biên, khả kinh nhật nguyệt cũng khó mà chống đỡ, kết cục chỉ có hồn tan phách biến.

Thanh sư chậm rãi bước đến bên cạnh Thiên Tuyền, cũng không nhìn lên bầu trời dị biến, chỉ dùng đầu dụi dụi vào Thiên Tuyền.

Thiên Tuyền cúi xuống, sờ sờ đại sư đầu, điện lưu mỏng manh xoẹt qua đầu ngón tay hắn có chút tê dại, không thể tin được sức mạnh của Ly Khế đã lên đến độ này, xem ra nhiều ngày dung linh đan diệu dược cuối cùng cũng không lãng phí. Thiên Tuyền trong lòng an tâm hơn, nhưng cũng có chút linh cảm bất thường.

Đột nhiên, song vĩ của thanh sư vung lên, cuốn dưới chân Thiên Tuyền, lôi điện tự động nhảy lên hóa thành một mảng che chắn. Tấm chắn này nửa là trong suốt, nửa là thanh lục, nhấp nháy điện lưu bao quanh toàn thân Thiên Tuyền.

“Ly Khế?!”

Thiên Tuyền thất thanh gọi, nhìn đến đồng thú thanh lục kia, là một mảng trong suốt sáng tỏ.

“Ngươi lại muốn bỏ ta lại sao?” Âm thanh của thanh sư trầm thấp mang theo thản nhiên kiên quyết, “Không có khả năng. Đời này đều không có khả năng. Thiên Tuyền.”

Thiên Tuyền ngạc nhiên.

Nguyên lai hắn đã sớm biết nhưng mấy ngày nay vẫn bất động thanh sắc, sợ Thiên Tuyền tìm cách cự tuyệt hắn, hoặc lẳng lặng rời đi. Nên chỉ còn lại cách này, ở thời điểm cuối cùng mới hành động.

Yêu Linh chướng này, dùng nguyên thần để bảo hộ, nếu Thiên Tuyền chết, Ly Khế tuyệt đối cũng không thể sống.

Thiên Tuyền cũng không thể đánh vỡ chướng bích này, cách thức cương liệt ngang bướng như vậy chỉ có lang yêu cương cường này mới làm được.

“Ngu ngốc… Ngươi vốn có thể hảo hảo sống mà.”

Đó là thỏa hiệp, Ly Khế biết từ nay về sau, đến vĩnh viễn, vô luận sinh tử bọn họ cũng sẽ không tách ra nữa.

Thanh sư nhếch miệng nở nụ cười.

“Không có ngươi, còn cái gì hảo?”


Trên đầu sấm dậy càng lúc càng kịch liệt, như muốn xé trời.

Thần sắc Khai Dương đông lại, nhưng hai người kia hoàn toàn bình thản, chỉ lẳng lặng chờ Thiên kiếp buông xuống.

Không trung huyết quang đại lượng, một đạo xích hồng sấm sét từ đỉnh đánh thẳng xuống Thiên Tuyền Ly Khế hai người!!

Lực như xé trời, chỉ sợ đánh xuống hồn phách bọn họ liền thành phấn!

Nhưng ngay lúc đó, một thanh y thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt. Người nọ đưa tay phải lên, trong tay cầm một vật, bất quá chỉ là một mảnh vỏ nhỏ, màu đen thiểm ám hoa. Nó gặp xích lôi nhưng vẫn mang sắc tối như vậy che chắn, kéo dài thành chướng, mặt tối đen mơ hồ phản quang, dị thường quỷ bí.

Xích lôi cũng không vừa, gặp phải ngăn trở huyết quang liền đại thịnh. Lực lượng từ trời giáng xuống như cuồng mãnh vạn quân. Cả hai giằng co với nhau, kịch liệt rung động, điện hỏa tản ra thậm chí làm núi dần đồi cháy hừng hực.

Nhìn thấy lá chắn kia tuy cứng cỏi nhưng thanh y nhân hiển nhiên không thể chống đỡ được lực lượng của xích lôi, song chưởng run rẩy khổ sở chống đỡ, dùng hết toàn thân lực lượng chống cự lôi.

Khi Khai Dương thấy rõ tình huống, không khỏi thất thanh kêu: “Thiên Xu?!”

Thanh y thần nhân quả thật là Thiên Xu, chỉ thấy hắn tay trái giữ lấy cổ tay phải, vật chống đỡ kia lơ lửng cách tay hắn khoảng ba tấc, nhận lấy liệt quang hồng điện, ầm vang tiếng sấm, chấn động làm hai tay hắn run lên.

Đối kháng với Phá Hồn Thiên Kiếp, ngay cả Tham Lang tinh quân cũng gian nan, mồ hồi dần dần chảy trên trán.

Thiên Tuyền thấy thế, khẽ hô một tiếng. Chỉ thấy toàn thân hắn phóng thích yêu lực như rồng cuốn, từ đất phắng dựng lên theo bốn phía bay vút cuốn vào xích điện. Lôi thú bên cũng không chậm trễ, đứng thẳng dậy, đầu hướng lên trời gầm lên. Một trận oanh lôi điện thiểm từ không trung xuất hiện chặng ngang cắt hướng đánh tới của xích điện.

Trong nhất thời, giữa thiên địa cự lôi oanh động, điệm thiểm như dương, tiếng gió gào thét như quỷ khóc thần hào, đủ thấy lực lượng hai bên dữ dội lợi hại, khiến cả thiên địa rung động.

Xích điện khi tới hung mãnh, khi đi cũng nhanh.

Chỉ chớp mắt, mây tan điện biến, giống như thiên thần rút lại tay, liễm nhập vào trời.

Áp lực vừa tan, Thiên Xu lảo đảo một chút, suýt nữa ngã xuống đất, nhưng lưng hắn cố trụ, dần dần lại đứng thẳng như tùng. Bên khóe môi chảy xuống một chút máu tươi, bị thương không nhẹ.

Trái lại Thiên Tuyền và Ly Khế hai người có hắc sắc chướng bảo hộ, lông tóc vô thương!

Khai Dương kinh ngạc vô cùng. Hắn vốn nói Thiên Xu vì Thiên Tuyền hóa yêu phất tay mà đi, không để ý tới sinh tử đồng tông. Nhưng ngay tại thời khắc mấu chốt thì Thiên Xu lại ra tay tương viện, thậm chí tự tổn hại bản thân, bảo hắn làm sao không kinh ngạc.

Hắn lại kỳ quái tại sao lại phá được Phá Hồn Thiên Kiếp, liền tiếp cận lén nhìn vật trong tay Thiên Xu một chút, chỉ thấy vật kia có vẻ tầm thường, bất quá là một cái vảy màu tối đen.

Có điều lưu quang hắc sắc bên trong có mang tà sát khí, tuyệt đối không phải tiên gia bảo vật.

Không thể không hỏi: “Thiên Xu, ngươi cầm cái gì vậy? Có thể ngăn cản Thiên kiếp lợi hại như vậy?”

Thiên Xu nhìn hắn một cái nói: “Nghịch long lân.”


Hải giới tứ Long vương từ xưa trung thành với Thiên đế, thế nhưng trong tộc lại xuất hiện một con yêu long, phản thiên nghịch địa, vi họa nhân gian. Yêu long mặc dù ác, cũng là nghịch thiên chi thủy thể nên Thiên kiếp ứng theo nó sinh ra.

Khai Dương hiểu được, vốn là nhẹ nhàng thở ra, đột nhiên lại nghĩ tới cái gì trợn to hai mắt nhìn: “Thiên Xu, ngươi… Ngươi đi bứt lân của tên kia!?”

Thiên Xu không phản bác: “Đúng thế thì sao?”

Khai Dương cả kinh không khép miệng lại được: “Hiện giờ Tỏa Yêu tháp đã bị hủy, căn bản không giam được “nó”. Nếu “nó” nổi giận chạy xuống nhân gian quấy rối chẳng lẽ không phải tai họa?”

“Hừ.” Thiên Xu hừ lạnh một tiếng, gió thổi qua thanh y, thân hình hắn cao lớn, thần uy lẫm lẫm bất khả xâm, “Đã có thể bắt hắn một lần, liền có thể bắt lần thứ hai. Nếu hắn không thể an phận thì không cần phải bắt giam nữa.” Đôi mắt lạnh lẽo ngang tàn khó nén sát khí, không che dấu chút nào ngoan tuyệt cùng túc sát.

Khai Dương không khỏi rụt cổ, hắn là lo lắng vô ích. Thiên Xu có thể đem nghịch long lân đến tất nhiên có thể chế trụ cái tên khó giải quyết kia, mới có thể nhổ được vảy trên người hắn… Nhìn kỹ một chút có thể thấy gốc vảy còn dính một chút huyết nhục… Khởi lân bạt phiến đau không kém với rút gân lóc da, Thiên Xu, hạ thủ thật đúng tàn nhẫn!

Khai Dương tưởng tượng đến tiếng rống giận rít gào của tên kia từ đỉnh Tỏa Yêu tháp, không khỏi có chút thông cảm.

Thiên Xu không để ý đến hắn, đi đến trước mặt Thiên Tuyền, đem nghịch long lân đưa vào tay Thiên Tuyền nói: “Có bảo hộ của nghịch long lân, Bách kiếp khả độ.”

Thiên Tuyền tiếp nhận: “Cảm tạ”

“Không cần.” Thiên Xu trên mặt không lộ một chút hòa hãn, thần tình nghiêm khắc, “Ngươi đã thành yêu, nếu làm điều ác để ta biết, ta sẽ không lưu tình.”

Thiên Tuyền cũng cười gật đầu: “Yên tâm. Ta tự có chừng mực.”

Khai Dương kia lại chạy đến nói: “Ta nói ngươi Thiên Xu, đã giúp thì giúp cho trót! Thiên Tuyền hiện giờ ngay cả chân thân đều không có, để nguyên thần không như vậy rất nguy hiểm. Ta nhớ rõ hai trăm năm trước ngươi từng thu một con Họa Xà tinh, da nó ngươi còn giữ lại không? Nếu có vật kia Thiên Tuyền sẽ tạm thời có được một cái hình thể!”

Thiên Xu lạnh lùng nhìn hắn: “Đầu óc nghĩ vớ vẩn, ngươi muốn nhập Thiên trì tịnh hồn?”

Khai Dương bị ngữ khí lạnh lẽo của hắn dọa chết khiếp, cuống quít lắc đầu: “Đừng, đừng! Coi như ta chưa từng nói gì!”

Thiên Xu quay đầu nhìn về phía Thiên Tuyền nói: “Họa Xà bì ta đã thiêu từ lâu, yêu vật như vậy ở trên đời là một tai họa.” Nói xong, lật tay liền có một đóa tịnh liên xuất hiện trong lòng bàn tay, cánh sen khép lại thành nụ, nhưng hoa thân trong suốt, tràn ra từng đạo tiên linh khí. “Đóa Nguyên Anh liên này chỉ cần dốc lòng tu luyện liền có thể hóa ra hình thể.”

Khai Dương ở bên cạnh chậc chậc xuýt xoa: “Nguyên Anh liên chỉ mọc lên một đóa từ xác chết của thượng cổ yêu vật chết đi sau ngàn năm. Thiên Xu, ngươi làm sao tìm được vậy?”

Thiên Xu hờ hững nói: “Ta hạ giới ngàn năm, chẳng lẽ như ngươi không việc gì chạy rông khắp nơi sao?”

“Hiển nhiên, hiển nhiên…” Khai Dương bồi cười có chút xấu hổ. Lấy tình tình cương lãnh của Tham Lang tinh quân, giúp đến như vậy là vô cùng hiếm hoi rồi, cũng không dám nói gì nữa.

Thiên Xu mặc kệ Khai Dương, chuyển mắt nhìn chăm chú yêu tiên đầu bạc mắt xích trước mặt, rồi nhìn đến thanh sư không nhịn được mà hiện ra hình người, ở phía sau Thiên Tuyền chằm chằm trừng mắt với hắn. Thiên Xu không thèm chú ý, tay phất một cái liền thấy chim loan thanh từ trên trời giáng xuống, thuận theo dừng bên cạnh hắn.

“Bảo trọng.” Ngữ khí cứng ngắc vẫn không có nửa phần dịu đi.

Thiên Xu bước lên lưng chim, không cần nhìn lại quay đầu phi thăng đi mất.


Trên mặt đất, Ly Khế nhẹ nhàng đưa tay ra, cầm lấy bàn tay lành lạnh của Thiên Tuyền. Không giống thi thể vô tình lạnh lẽo mà có dao động xôn xao của nguyên thần, là tồn tại chân thật.

Sẽ không để người rời đi lần nữa.

Cảm giác được bàn tay truyền đến chút lực, Thiên Tuyền quay đầu nhìn vào thú đồng thanh lục kia.

Giống như nghe được lời nói nhẹ nhàng trong lòng Ly Khế.

Đáp lại, thoáng kéo mạnh tay một chút, đem thân hình cao lớn của lang yêu cúi xuống nửa phân, mái tóc đen tán loạn tản ra trong tóc mai tuyết trắng, thuận tiện che đi đôi môi giao hòa nồng nàn.