Thanh loan như hiểu tham lang chí
Mạc niệm thế lương nhất biệt thì
Thiên Tuyền chưa kịp mở miệng thì trên trời cất lên một tiếng lanh lảnh, gió đột ngột thổi tới, một bóng ảnh che lấp mặt trời.
Ly Khế không hiểu sao phát run. Mặc dù đã đối mặt với bao nhiêu cường địch hắn cũng không có cái cảm giác bị áp bách từ bốn phương tám hướng thế này, lông mao đều dựng thẳng như lâm phải đại địch.
Thiên Tuyền cũng giật mình, nhưng so với Ly Khế trấn định hơn, liền phân phó.
“Tý nữa dù thấy cái gì, nghe được gì, cũng không được nhiều chuyện, có biết không?”
Ly Khế chưa kịp trả lời thì một con chim khổng lồ đã dừng ở ngoài hang.
Con chim này thân mang màu xanh của trời, đầu màu hồng, mỏ như móc sắt, cánh đuôi rũ xuống, một lần đập cánh là một lần tạo ra gió dữ thổi bay khói bụi loạn thạch bốn phía. Đó là một con chim loan xanh.
Từ trên lưng chim đi xuống một người, y bào xanh đen, tiên phong đạo cốt, cao kỳ tuấn lãng, tóc đen buông dài, ở giữa mi tồn tại một phần sát khí.
Không hiểu tại sao, Ly Khế nhìn thấy người nam nhân này, tự bản năng lui về phía sau. Người này ngoài mặt có vẻ là phàm nhân, nhưng một thân tiên khí không dấu diếm, khí thế nặng như núi thái sơn, thậm chí còn ẩn chứa khí tức chết chóc.
Nam nhân không thèm nhìn đến Ly Khế một cái, chỉ tập trung vào Thiên Tuyền. Đêm qua giao hợp, trên người Thiên Tuyền lây dính yêu khí của Ly Khế vẫn chưa tẫn tán, nam nhân kia nhìn vào vô cùng chướng mắt.
Chỉ nghe hắn nói: “Một thân yêu khí, chẳng ra thể thống gì.” Âm thanh của hắn thật lãnh, hoàn toàn bất đồng với vẻ đạm mạc của Thiên Tuyền. Người nam nhân này, là nghiêm khắc, là vô tình.
Nếu nói Thiên Tuyền là vụn băng từ núi tuyết chảy xuống suối nước vào đầu xuân, thì người nam nhân này là hàn băng vạn năm nằm dưới ba thước của thiết nham.
Ly Khế bên cạnh buồn bực, nghĩ muốn lên tiếng bảo vệ nhưng lại nhớ Thiên Tuyền vừa rồi nhắc nhở, đành phải cắn răng không cam lòng nhìn nam nhân kia trừng trừng.
Thanh y nam tử kia hừ nói: “Nhất giới tinh quân thế nhưng lại sa đọa như vậy, chẳng lẽ ngươi không biết tự xấu hổ sao?”
Thiên Tuyền bình thản trả lời: “Thiên Tuyền không thẹn với lương tâm.”
“Hừ. Không biết hối cải. Ngươi cùng yêu quái giao mật, lại ở trong Yêu vực trở thành Yêu chúa. Chẳng lẽ không sợ thiên đình biết được thì sẽ là đại tội sao?!”
“Có giấu cũng vô ích, ta căn bản không muốn giấu diếm.”
Thấy thái độ lạnh nhạt của hắn coi việc tiên yêu kết giao chẳng qua là chuyện bình thường, thanh y nam tử không khỏi tức giận: “Thiên Tuyền, ngươi tùy ý làm bậy quá mức rồi!”
“Trong Yêu vực Cửu Anh tác loạn, giết hàng trăm yêu quái để hấp thu yêu lực. Nếu nó tụ lực thành ma, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”
Nam tử nghe vậy, ánh mắt nghiêm khắc thoáng dịu xuống nói: “Lời đó không sai, ngươi đã loại bỏ Cửu Anh thì liền cùng ta hồi Thiên đình phục mệnh thôi.”
Thiên Tuyền lắc đầu: “Cửu Anh bản thể thì đã chết, nhưng ngày đó hắn hấp thu hàng trăm yêu lực, hóa thành Yêu vụ thoát đi đến nay không rõ tung tích. Yêu vật này tâm ác, nhất định sẽ làm hại nhân gian, không thể không trừ.”
“Việc này giao cho ta lo liệu. Ngươi trước cứ về Thiên đình báo cáo với Đế quân, miễn cho tên Thiên Lý Nhãn lắm mồm sinh đa sự.”
Thiên Tuyền vẫn là không đáp ứng: “Ta còn có nhiệm vụ tầm châu chưa xong, không thể cứ như vậy mà về Thiên đình.”
Nam tử nhìn chằm chằm Thiên Tuyền một lát, lạnh nhạt nói: “Ngươi thoái thác nhiều như vậy là muốn giấu diếm ta cùng với yêu nghiệt tiếp tục lén lút?!”
Thiên Tuyên không đáp nam tử kia lại càng để ý, tiếng tới từng bước quát: “Cự môn tinh quân!! Ngươi lập tức phản hồi Thiên đình cùng ta, nếu không chớ trách ta không niệm tình đồng tông!!” Thân thủ giữ lấy bả vai Thiên Tuyền, mạnh mẽ kéo hắn mang đi.
Ly Khế một bên làm sao nhịn được, hắn quát lớn một tiếng: “Dừng tay!! Buông hắn ra!!” Khoát kiếm rút ra, điện thanh kiếm hồ như liêm đao cắt đến.
Nam tử cũng không bỏ vào mắt, tay trái chỉ đảo nhẹ qua nhưng đã có thể chẻ đôi kiếm hồ trở nên vô tung. Ngay sau đó, năm ngón tay thành trảo thu lại, Ly Khế liền bị một lực vô hình đánh bay vào vách đá, tạo ra một hố cạn, dính chặt ở đó không thể động đậy.
Mắt phượng của nam tử nhíu lại, không che dấu sát ý trong mắt: “Xem ra là bởi vì đầu yêu quái này mà ngươi không chịu trở về. Hôm nay ta phải xóa bỏ ý niệm này của ngươi.”
Chỉ thấy năm ngón tay hắn dần dần thu chặt lại, Ly Khế cảm giác cự thạch đè ép, lục phủ ngũ tạng tựa hồ bị nghiền nát, sau lưng vách tường dần dần sụp đổ, cả người muốn dần dần nhập vào tường đá. Máu từ mắt, miệng, hai tai bắt đầu chảy ra nhưng lang yêu cũng không hừ một tiếng, gắt gao trừng mắt nhìn nam nhân, giống như chỉ cần một cơ hội liền phản phệ.
“Thượng cổ thiên thú. Đáng tiếc.”
Nam tử tưởng như muốn lấy tính mạng Ly Khế, nhưng bỗng nhiên lại buông tay.
Mất sức ép, Ly Khế từ vách tường rơi xuống.
Nam tử chuyển mắt nhìn, bàn tay giữ trên vai Thiên Tuyền đã muốn đóng băng, mặt đất bốn phía cũng dần dần dâng lên băng sương vụ khí, cỏ cây nháy mắt bị đông cứng thành băng, ngay cả đá tảng trên đất cũng biến thành lạnh cứng.
Ly Khế bên kia mặc dù té trên mặt đất, toàn thân mệt mỏi nhưng đôi con ngươi lang yêu vẫn nổi lên yêu mị dị sắc. Miệng hắn khẽ nhếch, một mảnh trời quang trung đột nhiên tụ lại mây đen, tiếng sấm ầm ầm, nổi lên một hồi sấm chớp mưa bão.
“Thiên Tuyền, ngươi muốn cản ta?”
Nam tử có chút không tin nổi, hàng vạn năm rồi, vô luận ở Thiên đình hay Tinh điện, vị Cự môn tinh quân trước mặt đều gặp sao yên vậy, cho tới bây giờ không vì bất cứ chuyện gì mà đưa ra ý kiến, chứ đừng nói đến vì cái gì mà đấu tranh. Hiện giờ, lại vì một đầu yêu quái mà cùng hắn đối kháng.
“Không thể tổn thương hắn. Cho dù là Tinh quân cũng không được lạm sát.” Âm thanh của Thiên Tuyền vẫn là bình thản, nhưng bên trong còn có một sự kiên định không thể dao động.
Thanh y nam tử chăm chú nhìn Thiên Tuyền một lát, đôi mắt sắc bén như muốn xuyến thấu người khác tựa hồ phát hiện ra cái gì. Rồi quay lại nhìn lang yêu trên mặt đất một cái, cuối cùng thu liễm sát khí.
“Ta hôm nay sẽ buông tha hắn. Nhưng Thiên Tuyền ngươi phải nhớ kỹ, tiên yêu thù đồ, ngươi che chở yêu nghiệt như vậy một khi trở lại Thiên đình sẽ không tránh được trách phạt.”
“Đa tạ quan tâm.”
Thanh y nam tử thu hồi bàn tay bị đóng băng, cười lạnh.
“Ngươi liền như vậy đối xử với ta? Hừ.” Ý cười vẫn lãnh, lại dẫn theo một chút chua sót. Chỉ thấy tay hắn nhoáng lên một cái, hàn băng tán đi.
“Thiên Tuyền lỗ mãng, xin lượng thứ.”
Nam tử trầm ngâm một lát, cuối cùng nói: “Ta chỉ khuyên ngươi, không có gì chống nổi ý trời, hãy tự giải quyết cho tốt.” Dứt lời liền xoay người, ống tay áo vừa phất, sương khí xung quanh lập tức biến mất vô hình, băng lãnh tẫn giải, cỏ xanh hoa lá khẽ lay động như thường, bầu trời cuồn cuộn lôi âm yên tĩnh trở lại, điện quang cũng không còn.
Lúc hắn ra khỏi động, lại hơi dừng bước, lạnh lùng quát: “Khai Dương, trốn làm gì?”
Một tiểu oa nhi khẽ cười không biết từ khe đá nào đi ra, đúng là Khai Dương tinh quân. Hắn le lưỡi cười đáp.
“Ha hả, ta chỉ là tới để giúp vui…”
“Lưu ý Thiên Tuyền cho ta, nếu không ngươi trở về cũng sẽ cùng tội!”
“Uy uy uy! Cái này không công bình tí nào?!”
Nam tử không để ý đến tiểu oa nhi oa oa kêu to, đi lên lưng thanh loan. Tiếng kêu lanh lảnh của chim loan xanh vang lên tận trời rồi biến mất.
Tiểu oa nhi tặc lưỡi, Thiên Tuyền đã đi qua nâng Ly Khế dậy. Lang yêu tuy rằng thất lỗ (hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng) đổ máu, bộ dạng thê thảm nhưng vẫn không phải phần yếu hại nên cũng không sao. Nhưng Thiên Tuyền không thể yên lòng, lấy ra từ túi Càn Khôn một viên linh dược trắng tuyết, nhét vào miệng Ly Khế.
Dược vừa vào miệng liền tan, thanh lương khí tức tỏa toàn thân. Ly Khế cảm thấy đau đớn lúc nãy đều dần tan đi, mặc dù vẫn còn mệt mỏi nhưng đã tốt hơn nhiều lắm.
“Yêu quái, coi như ngươi lợi hại, dám khiêu chiến hắn.”
Tiểu oa nhi đến gần, ngồi xổm bên hai người nói tiếp.
“Hắn chính là Tham Lang tinh quân, thụ mệnh trảm sát vô số yêu nghiệt ở hạ giới. Đừng nói một con lang yêu nho nhỏ không đánh lại hắn, ngay cả tiền nhiệm Yêu Đế cũng là bị chính tay hắn bắt giam vào Tỏa yêu tháp.”
Thiên Tuyền thượng linh dược cho Ly Khế, ngẩng đầu nhìn Khai Dương lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi đến đây làm gì?”
“Uy uy! Ngươi người này thật không biết điều! Ta là lo cho các ngươi nói chuyện nhàm chán chọc cho Thiên Xu nóng nảy, mất hứng một cái sẽ tiêu diệt lang yêu, rồi dùng bạo lực ép Thiên Tuyền trở về!” Hắn thì thầm, “Bất quá, chính ta cũng không có khả năng đánh thắng được hắn. Nếu hắn thật sự hạ thủ hủy thân thể rồi ép nguyên thuần của ngươi trở về thì rất dễ dàng.”
Thiên Tuyền không nói gì nhưng Ly Khế lại bắt đầu lo lắng. Mặc dù hắn sớm biết Thiên Tuyền thân là tinh quân, sớm muộn gì cũng quay trở lại thiên đình. Tâm tuy biết nhưng ý không đành, trong lòng lúc này xao động mạnh, nghĩ muốn ngăn cản lại bất đắc dĩ.
Hắn bất quá chỉ là một con yêu quái, dựa vào cái gì để lưu lại thiên thượng tôn quý thần nhân…
Nhịn không được, cánh tay nắm chặt thắt lưng của Thiên Tuyền.
Khai Dương nhìn bộ dáng hai người, không khỏi thở dài. Thiên Xu tuy rằng mãnh liệt nhưng không phải dạng người làm việc vô lý. Giờ để Thiên Tuyền và đầu lang yêu này rằng buộc càng sâu, tương lai nếu bị chia lìa, cũng không biết nháo ra họa gì nữa.
Lang yêu vô cùng uể oải, ngồi xổm bên suối, cắm khoát kiếm xuống dưới nước.
Khai Dương tinh quân kia chỉ bảo Thiên Tuyền phải cẩn thận rồi rời đi, lưu lại một đống nan đề làm hắn thật phiền não.
Cách đó không xa, Thiên Tuyền đứng trên mặt nước khe suối, gió mát hiu hiu thổi lay động vạt áo bào, cả người khinh phiêu phản phất như tiên giáng trần, rõ ràng, hắn thật sự là thiên thượng tinh tử.
Thế nhưng Ly Khế hai mắt vẫn chằm chằm nhìn mặt nước gợn gợn sóng, hoàn toàn không để ý đến thánh cảnh bên kia.
Thiên Tuyền niệm động pháp chú, nước dưới chân hắn dần thành gợn sóng, quyển quyển xoay tròn, rồi chợt biến thành lốc xoáy, trong tâm lốc, từ từ dâng lên một thăng thạch đỏ lửa. Thiên Tuyền đưa tay tiếp lấy vật kia, viên đá phát sáng rồi tắt ngúm, trở thành một viên Xích hồng hỏa huyền thạch.
Thiên Tuyên bỏ hỏa huyền thạch vào túi Càn Khôn, thu hồi pháp chú khiến suối nước trở lại bình thường, xoay người rời đi.
Bên bờ suối kia, nhìn thấy lang yêu một thân ướt nước.
Ly Khế đại khái không ngờ được suối nước đột nhiên có sóng lớn, hơn nữa lại ngồi thất thần nên liền bị tạt ướt sạch, tóc tai rối bời rũ xuống ót, trông thật chật vật.
Có điều hắn thật sự quá mức buồn nản, không thèm quan tâm đến một thân ướt sũng nước, đem khoát kiếm đã chém vô số yêu tà ngồi nghịch nước.
Thiên Tuyền cũng biết hắn trong lòng không yên liền đi đến bên cạnh, tay đặt lên trên đỉnh đầu ướt nước của hắn, một luồng khí lạnh lẽo thổi qua, Ly Khế rùng mình một cái, hơi nước biến thành bột băng đinh đinh đang đang rơi khỏi quần áo tóc tai của hắn.
“Thiên Tuyền…”
Ly Khế ngẩng đầu, tinh thần đã hồi phục ít nhiều, do dự một chút rốt cục hỏi, “Ngươi chừng nào thì đi?”
“Đi?”
“Ý của ta là… trở về Thiên đình.”
“Ngươi muốn ta trở về?”
“Đương nhiên không phải!!” Ly Khế la lên, hắn dời tầm mắt qua chỗ khác, không cam lòng nói, “Nếu ở lại đây đã không có lợi gì nữa… Ngươi tốt nhất là nên trở về…”
Thiên Tuyền nhìn hắn, tại đôi mắt kia hiện ra lang nhãn màu xanh lục, ẩn ẩn kiềm nén gì đó. Bỗng nhiên hắn muốn nhìn rõ ràng một chút, muốn sự thống khổ kia hoàn toàn phơi bày ra.
“Nếu ta trở về Thiên đình, đại khái sẽ không hạ phàm nữa.”
Quả nhiên như hắn sở liệu, ánh mắt lang yêu lộ ra đau đớn từ tận sâu đáy lòng, hắn nhắm mắt lại, muốn khóa đi tình cảm không kiềm nén được của mình, nhưng hai bàn tay nắm thật chặt cùng với âm thanh run rẩy đã không thể dấu được tình tự mãnh liệt dao động của hắn.
“… Cũng không còn cách nào khác, phải không?”
Hắn có thể nói không phải. Nhưng trên thực tế hàng tỉ năm qua, hắn chưa bao giờ tự mình từ Thiên đình xuống hạ giới, hàng tỉ năm sau, có lẽ cùng là như vậy.
Ly Khế thật vất vả đem đau đớn dằn xuống đáy lòng, ngẩng đầu lên mỉm cười không chút vui vẻ.
“Cũng không phải là không thấy được nhau. Nhìn xem, ngươi là Thiên Tuyền tinh quân, ở trên trời, đỉnh Côn Lôn. Ban đêm chỉ cần ngẩng đầu ta có thể nhìn thấy ngươi được. Còn nếu… Nếu ngươi cũng muốn nhìn ta, chỉ cần cúi đầu tìm cái sơn cốc đầy tràn quân ảnh thảo, ta vẫn sẽ ngồi ở chỗ đó.”
Thiên Tuyền giơ tay lên, che lại ánh mắt của hắn. Ly Khế như vậy làm cho nguyên thần của hắn dao động không ngừng, phảng phất có cái gì muốn bung ra, cả yêu khí trong cơ thể cũng tự rối loạn lên.
“Thiên Tuyền?”
Bàn tay không thể che được khinh động của môi, Thiên Tuyền vô thức chậm rãi cúi đầu, dùng môi mình đè lên. Hắn nhẹ nhàng cắn lấy môi dưới của Ly Khế, giống như nhấm nháp một món ăn trân quý thật cẩn thận.
Ly Khế bị che hai mắt, đột nhiên cảm thấy được đôi môi bị cái gì đó lạnh như băng cắn gặm, không thể nhìn khiến cho cảm giác càng mẫn tuệ, ma sát đau đớn này khiến người trở thành thiêu thân. Hắn chậm rãi vươn tay, ôm lấy thắt lưng của Thiên Tuyền, dần dần dùng sức, siết càng lúc càng chặt làm cho khoảng cách giữa hai môi hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại nóng bỏng dây dưa.
Thế nhưng, sự băng lãnh quen thuộc này, sự đạm mạc quen thuộc này, cho dù hắn có dùng lực, dù có đem cả người thu tiến thân thể mình, cũng không thể nào thay đổi được chuyện người kia sẽ trở về thiên giới.
Bàn tay che trên hai mắt đã thấm ướt nước, nhưng chủ nhân nó không phát giác được