Phá nhật xuyên vân tỏa tinh quân
Thử chí bất ly lập huyết hồn
Lưỡng yêu vừa đặt chân lên tràng thượng, không cần phải nhiều lời, lập tức ra tay.
Trên tay bọn họ một là khoái kiếm, một là đại đao, đều nặng hơn trăm cân, cộng thêm lực của song phương tựa như thiên quân, binh khí giao kích không ngừng kêu keng keng, vang vọng một góc trời.
Lúc này yêu lực của Ly Khế khuếch đại, Hâm Tông kia cũng không chịu yếu thế, trong tràng đấu thanh hoàng yêu khí va chạm, trùng kích dây dưa có lúc lấn ra bên ngoài, đánh xuống mặt đất, khiến cho đá thạch nứt ra, cũng liên lụy đến yêu quái đứng nhìn. Kẻ vận khí tốt thì bị đoạn gãy tay chân, kẻ xui thì lập tức toi mạng. Chúng yêu không dám đụng đến nhị yêu khí thế bá đạo, chỗ họ vừa đặt chân đến, bọn chúng vội vàng lui hết về sau.
Cả hai càng đấu càng kịch liệt. Một cỗ yêu khí sắc bén dữ dội vụt lên không trung rồi lại quay trút trở xuống, đập vào lũ yêu dưới đất. Đám yêu quái thấy thế bỏ chạy tứ phía, chỉ có một người vẫn thờ ơ đứng yên một chỗ.
Bầy yêu không nhận ra người này. Có điều thấy một phàm nhân bình thường như hắn lại đứng giữa đám yêu quái đã quái dị, đối mặt với bá đạo yêu khí cũng không né không lùi lại càng quái dị hơn.
Yêu khí hướng hắn đánh lại, mà hắn chỉ đưa tay phẩy một cái liền dễ dàng hóa giải yêu khí lợi hại kia, coi đám yêu khí đã làm chúng yêu chạy đến thất linh bát lạc bất quá giống một cơn gió mát, chỉ lướt nhẹ qua ống tay áo của hắn. Người nọ như trước nhẹ nhàng thanh nhã, vững vàng mà đứng.
Chỉ có Hỏa Thiềm đồng tử nhận ra được người này: “Hắn chính là thủ lĩnh Thiên Tuyền!!”
Mặc dù nhận ra Thiên Tuyền, chúng yêu cũng lại không dám tiến lên.
Chỉ một mình Ly Khế đã lợi hại như thế, đấu ngang tay được với Hâm Tông, thì thủ lĩnh Thiên Tuyền dĩ nhiên càng lợi hại hơn. Nghe nói tại Kình Thiên Bích hắn chỉ giơ tay nhấc chân một cái, liền tiêu diệt hơn mười mãnh tướng dưới trướng Hâm Tông. Làm sao có yêu quái dám xông lên nhận lấy cái chết?
Thiên Tuyền không thèm để ý đến lũ yêu kinh nghi, trong mắt chỉ chăm chú nhìn màn đấu kịch liệt giữa đương trường. Ly Khế càng đánh càng hăng, khoát kiếm dù chưa thêm Chú yêu lực, cũng đã đủ áp chế được Hâm Tông. Ngược lại Hâm Tông đại đạo hùng hồn, lực độ có thừa nhưng cương mãnh không đủ, hẳn do sống an nhàn sung sướng đã lâu, so với lang yêu thị võ hiếu chiến, dĩ nhiên là không thể bằng.
Yêu quái đối nghịch cũng nhìn ra Hâm Tông đang ở thế hạ phong, mà Ly Khế kia không có nửa điểm mệt nhọc, đương nhiên lo lắng. Hỏa Thiềm đồng tử tâm sinh nhất kể, tay ở sau lưng gọi ra một hỏa cầu. Chân thân của hắn là xích thiềm tinh quái, vì chịu thiên hỏa đốt người để bất tử nên trong cơ thể có thiên hỏa chân khí. Lúc sau biến thành người càng tập Hỏa chúc yêu pháp, có thể thao túng sí liệt hỏa diễm. Một hỏa cầu này mặc dù nhỏ nhắn, nhưng nếu trúng phải người, dù thân hình có là sắt đá cũng hóa thành bột mịn ngay tức khắc.
Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm nhị yêu cao thấp tới lui, tìm kiếm cơ hội phóng cầu lửa kia ra ám toán Ly Khế.
Nhưng tay hắn vừa nhấc lên, bàn tay nóng cháy đột nhiên cảm thấy lạnh băng, cúi đầu nhìn liền tấy một bản tay trắng nõn bao phủ ở trên. Liệt diễm hỏa cầu kia đã bị hàn khí ăn mòn biến thành sương trắng bay ra, còn bàn tay của mình đã bị đóng băng, hoàn toàn vô tri vô giác.
Không biết Thiên Tuyền từ lúc nào đã đứng bên cạnh hắn, cũng không liếc mắt lấy một cái, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn vào trân đấu, thần thái thản nhiên, như có như không lãnh đạm nói: “Chớ quấy rầy.”
Hỏa Thiềm đồng tử sợ tới mức không dám lên tiếng. Người này vô thanh vô tức, tựa như gió tự tại, rồi như gió có ở mọi nơi, bất động thanh sắc nhưng nắm giữ tất cả.
Tự biết không phải đối thủ của hắn, Hỏa Thiềm đồng tử ôm cánh tay đóng băng né ra chỗ khác, không dám tái khinh suất.
Sự việc diễn ra trong âm thầm, còn bên kia hàm đấu đã dần đến kết thúc.
Hâm Tông không thể ngăn được khoát kiếm của Ly Khế, đã sắp thua trận.
Chợt nghe “Đương!!” một tiếng thật lớn, tử kim đại đao bị hất văng ra, Hâm Tông vô cùng sợ hãi, cúi đầu nhìn lại, khoái kiếm của Ly Khế đã đặt trên cổ hắn.
“Kim mao sư tử, ngươi chịu thua chưa?”
Hâm Tông trừng mặt nhìn Ly Khế, hận nói: “Thắng làm vua, thua làm giặc, ngươi muốn gì?”
“Không gì cả.” Ly Khế vỗ vỗ thân huyết thiết khoái kiếm, “Nếu trận này đã xong thì cứ vậy từ biệt! Khuyên ngươi đừng có ý lộn xộn nữa. Nếu không lần sau liền cắt lấy sư đầu của ngươi.”
Ly Khế nói xong đang muốn cất kiếm ly tràng, đột nhiên Hâm Tông quỷ mị cười, có vẻ bất thường. Chưa kịp suy nghĩ chỉ cảm thấy phía sau yêu khí trùng thiên, vội quay đầu lại đã thấy một bóng đen hư ảo di động sau người. Không kịp nhìn rõ ràng thì lượng ngân đại cung trong tay hắc ảnh quái vật dương ra, tiễn đã lên dây, một lịch kim tiễn lợi hại.
Ly Khế nghĩ muốn rút kiếm ra, đáng tiếc quá trễ. Tiễn rời cung bay đến, giống như lưu tinh được bao bọc kim sắc, bắn thẳng vào ngực Ly Khế.
Ly Khế trở tay không kịp, bỗng nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, bóng dáng tím nhạt đã che ở trước. Tiễn xuyên qua người, kình lực vẫn chưa tiêu kéo toàn thân người nọ đập thẳng vào ngực Ly Khế.
“Thiên Tuyền!!”
Ly Khế đem Thiên Tuyền ôm chặt, cúi đầu nhìn thấy kim tiễn cắm trên ngực của hắn, huyết nhiễm vạt áo. Thiên Tuyền trên mặt mặc dù không có thống khổ biểu tình gì nhưng đã vô cùng tái nhợt, khóe miệng chảy ra một đạo huyết tuyến, cũng biết bị thương không nhẹ. Ly Khế lập tức lửa giận lôi đình, không thèm theo thứ tự niệm phát chú, quát lên một tiếng lớn: “Bạo lôi!!”
Chỉ nghe không trung như bị xé rách, nổ lên phá thiên đại lôi, không phân thiện ác, bất quản địch ta, đâm đầu đánh xuống.
Đáng thương đám yêu quái đứng xem kia vô lực chống đỡ, ngay lập tức bị đánh huyết nhục bay tứ tung. Hâm Tông may mà đứng ở phía sau Ly Khế, chưa bị lan đến nhưng trong lòng đã sợ hãi vạn phần. Nếu hắn sớm sử dụng chiêu này, đừng nói chống đỡ, cả trốn cũng vô phương, chỉ còn đứng chờ chết mà thôi.
Lôi dừng, biến địa tiêu thổ, khói nhẹ lượn lờ, chỉ có quái vật hắc sắc không bị chút tổn thương nào, giống như lôi kia chỉ là đánh vào hư không.
Ly Khế giật mình, Thiên Tuyền trong lòng ngực bỗng nhiên đứng dậy.
Hắn dựa vào bả vai Ly Khế, đem kim tiễn trước ngực rút ra, nhét vào túi Càn Khôn, rồi lại nhìn quái vật màu đen kia nói: “Hư huyễn hóa ảnh, thoát khỏi tam giới, không thuộc ngũ hành, ngươi rốt cuộc là ai?”
Quái vật hắc sắc bỗng nhiên khặc khặc cười nhẹ, âm thanh khàn khàn tựa như lão nhân vạn năm tuổi vang lên: “Hảo nhãn lực… Khặc khặc… Không hổ là Cự môn tinh quân…”
Nghe thấy lời hắn nói Thiên Tuyền không khỏi nhíu mày. Tên này biết được lai lịch hắn, xem ra không đơn giản. Hâm Tông lại càng cả kinh. Hắn mặc dù dự đoán được phàm nhân này không phải tục vật, nhưng nếu nói là thần nhân tinh quân hạ phàm, thật là chuẩn bị không kịp. Còn Ly Khế kia, lúc này đang cố sức ấn miệng vết thương không ngừng đổ máu của Thiên Tuyền, làm sao để ý bọn họ đang nói cái gì.
Chỉ nghe hắc sắc quái vật lại nói: “Tiểu lang yêu tư chất không tồi… Khặc khặc… Tinh quân mang theo hắn, không lẽ là muốn lấy luyện tiên đan? Khặc khặc…”
Thiên Tuyền mặc dù không cảm giác đau, nhưng biết được thân thể đang dần suy nhược, muốn nói cũng phải rất cố sức. Cúi đầu nhìn đến vết thương chảy máu không ngừng, biết nguyên thần không thể duy trì được như vậy mãi, phài tìm một nơi an toàn chữa trị thân thể.
Tâm niệm vừa động, chỉ thấy hắn nắm tay, niệm động chú ngữ.
Phần đất bị bạo lôi đánh cháy xém bỗng nhiên dâng lên băng sương vụ khí, tràn ngập khắp nơi, thậm chí kết xuất ra những mảnh tuyết tinh trong suốt, thi thể yêu quái trên mặt đất chớp mắt bị đông lạnh thành khối băng, dù là những yêu quái chưa chết cũng không may mắn thoát khỏi, chỉ chống đỡ không đến một lát liền bị đông cứng lại. Chỉ còn Hâm Tông và Hỏa Thiềm đồng tử có thiên hỏa nhiệt khí miễn cưỡng lấy yêu lực chống đỡ.
Khí lạnh này tựa hồ cũng không làm gì được bóng đen hắc sắc: “Tinh quân quả nhiên lợi hại… Có điều băng sương lực có thể duy trì được bao lâu?… khặc khặc…”
“Ngươi bất quá chỉ là một hư ảnh, không có Liệt Thiên Phá Nhật làm trung gian, vô phương cản trở ta.”
Thiên Tuyền không để ý đến hắc sắc quái vật kia, thẳng xoay người, nhưng chỉ đi được vài bược liền lảo đảo suýt nữa té ngã. Ly Khê đứng bên cạnh vội vàng đỡ lấy hắn, cũng không quan tâm đối phương có đồng ý hay không, một tay ôm hắn nâng lên.
Thiên Tuyền cũng biết điều, để hắn ôm lấy. Dù sao thân thể đổ máu quá nhiều, nếu là thường nhân đã sớm chết ngẻo. Ly Khế thi hạ Khinh phong vân thể chú pháp, đằng không khi khởi, hướng xa bay đi.
Còn lại đám Hâm Tông, chịu băng sương sở khốn, chỉ có thể trơ mắt nhìn thân ảnh bọn họ rời đi. Hắc sắc quái vật kia cũng không truy không đuổi, đợi Thiên Tuyền Ly Khế thân ảnh xa đến khó có thể nhìn thấy, mới chậm rãi biến mất trong không trung.
Ly Khế bế Thiên Tuyền bay ước chừng được nửa khắc, thân thể đột nhiên trầm xuống, Thiên Tuyền không còn đủ lực để thi triển pháp thuật nữa, lập tức rơi thẳng từ không trung xuống mặt đất.
Ở giữa không trung, Ly Khế ôm chặt Thiên Tuyền, xoay người một cái, thân pháp nhẹ nhàng không đụng đến miệng vết thương của Thiên Tuyền.
Vết thương do Phá Nhật tiễn gây ra máu không thể khô, vẫn còn rươm rướm mãi. Ly Khế nhìn khắp nơi xung quanh, đáp xuống một hoang cốc trong yêu vực, bề mặt chót vót, quái thạch chập trùng. Nếu ẩn thân ở nơi này cũng không bị dễ dàng tìm được, cách đó không xa có một sơn động, Ly Khế vội vàng bế Thiên Tuyền đến đó.
Sơn động này nhìn có vẻ bình thường, nhưng bên trong lại vô cùng sâu. Huyệt động tối đen bên trong truyền đến tí tách tiếng nước, không khí cũng vô cùng ẩm ướt nhưng ở gần bên ngoài cũng có thể gọi là khô mát. Ly Khế đem Thiên Tuyền nhẹ nhàng đặt trên mặt đất, để hắn dựa vào vách tường trong động, cởi ra y phục của hắn, lộ ra miệng vết thương. Nhìn thấy tiễn kia ngay ngắn tạo ra trên ngực một vết thương sâu, không hiểu vì sao máu lại chảy không ngừng.
“Viêm Dương sâm! Thiên Tuyền, mau đưa Viêm Dương sâm cho ta!”
Thiên Tuyền lắc đầu nói: “Phá Nhật tiễn là thần binh tiên khí, thương tích do nó gây ra rất khó khép lại. Dù có tiên đan linh dược cũng chưa chắc làm gì được.”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ?”
“Chỉ còn một cách là xuất ra nguyên thần, trùng tu thân thể.” Thiên Tuyền chớp mắt nói nhỏ, “May mà thân thể này sớm đã lục mạch đoạn tuyệt. Hiện nay cũng chỉ là chết rồi thêm thương, không quá trở ngại.” Hắn ngẩng đầu nhìn tứ phía đối Ly Khế nói, “Nơi này bí ẩn, có thể để ta cư trú tu thể. Ngươi cứ rời đi trước, ba ngày sau lại đến tìm ta.”
Ly Khế quyết liệt lắc đầu: “Nếu ngươi nguyên thần xuất thể, tựa như rùa bò khỏi vỏ, vô cùng hung hiểm!! Ta sao có thể rời đi?!” Hắn rút ra khoái kiếm, cắm xuống mặt nham thạch, khoanh chân ngồi trước mặt Thiên Tuyền. “Ta sẽ ở chỗ này, chuyện gì cũng không đi.”
Thiên Tuyến tự biết nguy hiểm khi xuất ra nguyên thần, lúc này đang ở yêu vực, không có nơi nào cầu trợ. Nếu thật bị yêu quái thừa cơ mà vào, liền chỉ có nhâm kỳ đồ tể, vì vậy hắn cố ý li khai Ly Khế. Nhưng mà đối phương vô cùng cố chấp, Thiên Tuyền cũng không nghĩ nhiều liền thẳng thừng nói: “Ngươi đã biết ta là thiên giới tinh quân, tiên yêu thù đồ, địch ta phân minh. Ngươi tốt nhất đi đi.”
Nghe lời hắn nói, Ly Khế mở to hai mắt nhìn. Hắn nghẹn họng, hồi lâu mới mở miệng: “Ngươi, là lo lắng ta thừa lúc ngươi không đề phòng, hãm hại nguyên thần của ngươi?”
Thiên Tuyền không nói. Thái độ không phủ nhận của hắn làm đôi thanh lục yêu đồng hiện lên vẻ đau đớn không tin được.
Sơn động không một chút tiếng động trở nên vô cùng nặng nề. Hồi sau, âm thanh lạnh nhạt của Thiên Tuyền vang lên: “Ngươi đi đi.”
“…”
Ly Khế vẫn bất động, hắn hỏi: “Vậy ngươi vì sao lại cứu ta?” Thanh âm khàn khàn ẩn nhẫn không khỏi khiến người nghe khó chịu.
Thiên Tuyền bị hắn hỏi hơi sửng sốt. Vì sao cứu hắn? Mọi thứ cứ như một lẽ hiển nhiên, hoàn toàn không có lý do. Hắn dĩ nhiên có thể không cần đếm xỉa đến. Chính là một khắc kia, hắn biết Phá Nhật tiễn là thiên giới chí cương binh khí. Nếu bắn vào yêu quái, nhất định sẽ phá hồn hủy đan, hồn phách không thể nhập luân hồi, cũng không thể xuống địa phủ, vĩnh viễn trôi nổi trong hư không. Trước khi nghĩ ra giải pháp thì chính mình đã đứng trước Ly Khế rồi.
Hắn không đáp được, Ly Khế lại tiếng thêm một bước: “Nếu ta có ý muốn hại ngươi, ngươi cần gì phải cứu ta?”
Thiên Tuyền không thể đáp lại, rời vào đường cùng chỉ còn cách nhắm mắt thở dài. Máu tươi đỏ sẫm cùng dung nhan tái nhợt, như vậy mà chói mắt.
Ly Khế ngoan cố nghiến răng. Hiện tại không phải thời điểm chấp nhất như vậy, nếu không nhanh chóng giải quyết, Thiên Tuyền không thể an tâm tu thể.
Hắn nhìn chằm chằm Thiên Tuyền, bỗng nhiên tay trái duỗi ra, năm ngón tay sát mạnh vào mũi khoái khiếm, máu tươi lập tức chảy ròng.
Thiên Tuyền cảm giác dị dạng dao động, vội vàng mở mắt. Ly Khế niệm động chú ngữ, máu tươi trên đầu ngón tay từ từ dâng lên, hình thành trên không trung một huyết phù dữ tợn. Ly Khế bàn tay vừa mới cứa vào khoái kiếm chặn ngay miệng vết thương còn lưu lại máu tươi của Thiên Tuyền, làm động tác tương tự dung nhập vào huyết phù.
“Huyết hồn chú?! Ly Khế! Dừng tay!!” Thiên Tuyền muốn ngăn lại nhưng Ly Khế còn nhanh hơn, bàn tay ngửa ra đem huyết phù nhập vào trong ngực.
Huyết phù vừa vào trong cơ thể, chớp mắt như vạn trùng phệ hồn. Ly Khế đau đớn khó nhịn ôm ngực ngã xuống đất, trên trán mồ hôi đầm đìa, môi bị răng nanh sắc bén cắn đến bật máu.
Huyết hồn chú này là khế ước tàn độc và hữu hiệu nhất của yêu tộc.
Lấy tinh huyết làm ước, lấy hồn phách làm khế, tạo ra Huyết hồn phù chú.
Vô luận yêu lực mạnh thế nào, nếu lập Huyết hồn chú, một khi bội ước sẽ chịu khế chú phản phệ, tan hết yêu khí, hồn phách vỡ vụn, không được siêu sinh. Nếu hòa tan máu của người khác, tức coi người đó là chủ, lấy hồn vi thệ không được phản bội. Cho dù yêu quái mất mạng nhưng hồn phách chuyển sang kiếp khác thì huyết chú vẫn còn hiệu lực.
Thiên Tuyền không ngờ được Ly Khế lại làm như thế. Trong chốc lát nội tâm sinh rối loạn, thân thể suy yếu như được gia chú thêm lực lượng, loạng choạng đưa tay đến chỗ Ly Khế.
Ly Khế lúc này đau đến hai mắt hóa đen, nhưng thanh lục mâu nhìn thấy bàn tay đang hướng tới, vô thức đưa tay lên cầm lấy tay đối phương.
Chỉ trong nháy mắt, đau đớn kịch liệt biến đâu mất hết. Huyết hồn chú thành lập khế ước diễn ra nhanh chóng đến không ngờ.
Ly Khế bò dậy nửa thân, không để ý bản thân mồ hôi chật vật, nhìn về phía Thiên Tuyền nhếch môi nở nụ cười.
“Ta không đi. Luôn luôn, cùng ngươi.”