-Con dâm phụ này, rõ ràng là ngươi ôm Sở Vương không buông, Bổn vương tận mắt nhìn thấy, ngươi còn dám nói xấu là Sở Vương khinh bạc ngươi?
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên đầy phẫn nộ, trong mắt bắn ra ánh nhìn tức giận rất sắc bén.
-Ngươi cứ cho là thế đi!
Khinh Vân Nhiễm cắn môi, không hề giải thích, bọn họ lúc này đều không có chút tin tưởng, trong mắt chuyện nhìn thấy là thật nhưng cũng có thể vặn sang một hướng khác, trái tim băng giá như băng.
-Người thừa nhận chuyện này?!
Tiêu Thần Hiên nhìn thấy bộ dáng của nàng lợn chết không sợ nước sôi, là thái độ không biết hối lỗi sửa sai, lồng ngực như muốn nổ ra.
-Hiên Vương!
Sở Diệu Phong cười yếu ớt, một tay ôm lấy vai Khinh Vân Nhiễm, thắm thiết nói:
-Có thể đem người phụ nữ này tặng cho Bổn vương không?
-KHÔNG ĐƯỢC!
Tiêu Thần Hiên cự tuyệt theo phản xạ ngay lập tức, nhìn thấy cánh tay đang dặt trên vai Khinh Vân Nhiễm, cơ hồ rít lên như sấm, sau khi khẩu khí cực kỳ cứng nhắc liền cố lạnh giọng mà nói:
-Nàng vốn là nữ nhi của Khinh Thừa tướng, là Vương phi mới tân hôn không lâu của Bổn vương.
-Vương phi?
Sở Diệu Phong nhướn mày cười lãnh đạm, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
-Không thể nào, kiều thê mới tân hôn của Hiên Vương làm sao có thể ở một đình viện hoang vu hẻo lánh thế này được?
-Sở Vương, ngươi bỏ tay ra! Ta nói lại lần nữa, nàng là Vương phi của Bổn vương, sao ngươi có thể tùy tiện ôm ấp?!
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm, con mắt tối dần mơ hồ như xuất hiện hàn băng.
-Vậy là Bổn vương đã mạo phạm rồi!
Sở Diệu Phong lãnh đạm cười, hai tay giơ lên nhưng trong mắt tràn đầy ý cười, không có cảm giác mình đã mạo phạm, ngược lại muốn trêu chọc làm cho đối phương tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình.
Tiêu Thần Hiên tức giận đến nỗi không kiềm chế được, một tay đoạt lại Khinh Vân Nhiễm từ trong lòng Sở Diệu Phong, gắt gao ôm thắt lưng Khinh Vân Nhiễm, một tay nắm chặt thành quyền:
-Tiện nhân, ngươi chờ xem Bổn vương xử lý ngươi thế nào!?
-Muốn chém muốn giết tùy ngươi! Có phu quân như ngươi, chết với không chết thì có gì khác nhau?
Khinh Vân Nhiễm thấy chết không sợ, cùng chung sống với hắn không khác gì như ở địa ngục, nàng mệt mỏi lắm rồi, nàng một khắc cũng không nghĩ ở lại nơi này, muốn rời khỏi nơi này, rời xa nơi có nam nhân làm cho nàng thống khổ.
-Làm chuyện vô sỉ như thế này mà ngươi vẫn có gan cãi lại? Bổn vương xem ngươi mạnh miệng hay là gân cốt mạnh?
Tiêu Thần Hiên nổi giận, ánh mắt hận không thể đem Khinh Vân Nhiễm bóp nát nuốt vào trong bụng, quát to một tiếng:
-Người đâu? Đem con dâm phụ tiện nhân này kéo xuống đánh năm mươi gậy!
-Chờ đã!
Sở Diệu Phong hét lớn, trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên một tia lạnh lẽo.
-Hiên Vương, ngươi đối với Vương phi như thế không được, ngươi cũng biết, Bổn vương thường ngày bản tính phóng đãng, cũng không biết được thân phận của Vương phi nên đã mạo phạm, mong Hiên Vương thứ lỗi.
Ánh mắt Sở Diệu Phong lạnh lẽo, hắn không muốn làm cho Khinh Vân Nhiễm bị chịu phạt như vậy.
-Sở Vương, đây là việc nhà của Bổn vương, ngươi không nên tham gia!
Tiêu Thần Hiên khách khí nói nhưng tư thái thì không như thế, cả người giương cung bạt kiếm.
-Bổn vương thấy mỹ nhân phải chịu khổ, Vương phi lại là nữ tử thanh lệ thoát tục như vậy mà ngươi cũng cam lòng để nàng ấy chịu phạt, Bổn vương đau lòng rồi!
Sở Diệu Phong cười, trong mắt hiện lên ánh nhìn sắc bén.
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi thật lợi hại, mới giở chút thủ đoạn ra là đã tìm ngay được Sở Vương làm chỗ dựa.
Con mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, trong mắt lạnh như băng nhìn Khinh Vân Nhiễm.
-Ngươi muốn nghĩ thế nào thì tùy ngươi, dù sao ta cũng không làm chuyện có lỗi với ngươi.
Khinh Vân Nhiễm nhịn đau ngẩng đầu lên, liếc nhìn Sở Diệu Phong, lúc đầu là hắn khinh bạc nàng, đối với hắn cảm thấy rất chán ghét nhưng chỉ có bản tính phóng đãng là không kiềm chế được, tâm địa tốt hơn nhiều so với tên Vương gia ác ma này.
-Ngươi nhìn đi đâu?
Tiêu Thần Hiên kéo vạt áo Khinh Vân Nhiễm, một tay vừa vặn nắm chặt cằm nàng, cùng nàng đối mặt, tức giận hờn dỗi trong lòng không có chỗ phát tiết, phụ nữ ghê tởm này lá gan càng lúc càng lớn, dám ngang nhiên làm trò trước mặt hắn, nhìn trộm Sở Diệu Phong, liếc mắt đưa tình, căn bản không để phu quân là hắn ở trong mắt, vậy uy nghiêm của hắn vứt đâu?
-Ta xem nơi nào là tự do của ta!
Khinh Vân Nhiễm mở mắt, vẻ mặt quật cường nhìn về nơi khác, cho dù có xem những vật bẩn thỉu thì cũng không thèm nhìn hắn.
-Hiên Vương, ngươi để lại chút mặt mũi cho Bổn vương đi.
Kiên nhẫn của Sở Diệu Phong đã hết chứng kiến bọn họ lúc này giống như có tình ý làm trong lòng hắn bỗng dâng lên bực mình.
-Sở Diệu Phong, ngươi vì tiện nhân này trở mặt với Bổn vương?
Tiêu Thần Hiên nâng mắt, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:
-Ngươi cũng biết, thê tử của bằng hữu không thể mạo phạm.
-Bổn vương chỉ là thương hương tiếc ngọc thôi.
Sở Diệu Phong nhướn mày, thản nhiên nói:
-Huống hồ hôm nay Bổn vương đến đây là có chuyện quan trong muốn bàn bạc cùng Hiên Vương, nếu là vì Vương phi mà không thoải mái, Bổn vương cũng…
-Việc này ngày khác bàn bạc, mời Sở Vương hôm nay về đi!
Tiêu Thần Hiên tức giận hừ một tiếng, cắt đứt lời hắn nói, hạ lệnh đuổi khách.
-Ngươi là muốn đuổi Bổn vương đi? Bổn vương còn muốn ở lại nói chuyện vui vẻ với Vương phi vài câu.
Sở Diệu Phong nhìn mặt Tiêu Thần Hiên đầy hàn băng, mơ hồ như sắp bộc phát, không nhịn được nói một câu trêu chọc, xem núi băng hóa thành biển lửa thật là thú vị.
-Sở Diệu Phong, ngươi đừng ép Bổn vương phải động thủ!
Tiêu Thần Hiên nổi giận quát, trên trán nổi gân xanh, ngũ quan tuấn mỹ có chút vặn vẹo, sắc mặt âm trầm giống như màn đêm trước ánh bình minh.
-Hay lắm, Bổn vương chỉ chơi đùa cùng ngươi một chút, Bổn vương cáo từ!
Sở Diệu Phong chắp tay thản nhiên nói, thâm ý liếc Khinh Vân Nhiễm một cái, vốn tưởng rằng nàng là một thị thiếp không được sủng ái trong Hiên Vương phủ, không ngờ rằng nàng là Vương phi của Tiêu Thần Hiên, hắn vốn rất khinh người, chính mình thích cái gì thì phải có cái đó bằng được, hống hồ hắn nhìn ra Tiêu Thần Hiên rất chán ghét nàng, còn nhiều thời gian, hắn vẫn còn cơ hội.
-Trảm Đình, tiễn Sở Vương.
Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, lạnh lùng nói.
-Vương phi, ngày khác gặp lại!
Nói xong, Sở Diệu Phong nháy mắt với Khinh Vân Nhiễm vài cái, cười tà mị, bước đi thong dong ra khỏi viện.
Tới cuối cùng, mặt Tiêu Thần Hiên vẫn âm trầm, rất giống như có người đang thiếu nợ hắn năm trăm lượng bạc.
Đợi Sở Diệu Phong vừa đi, Tiêu Thần Hiên hung thần ác sát căm tức nhìn Khinh Vân Nhiễm, như muốn đem nàng nuốt sống vậy.
-Người đi rồi, ngươi nhìn gì? Có tin Bổn vương móc hai tròng mắt của ngươi ra không?
-Ta không hiểu ngươi nói gì!
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày. Không biết trong đầu hắn chứa cái gì, nàng đang buồn bực nhìn Tú nhi bị thị vệ chặn lại không cho vào, trong mắt hắn lại thành ra nàng đang lưu luyến nhìn Sở vương.
-Tiện nhân, đừng nghĩ có Sở Vương giúp ngươi thì ngươi có thể thoát khỏi tay bổn vương!
Tiêu Thần Hiên đột nhiên túm lấy Khinh Vân Nhiễm, bước như bay ra ngoài sân.
-Ngươi muốn làm gì? Buông ra!
Khinh Vân Nhiễm cảm giác tay bị hắn bóp nát, bước chân hắn vừa nhanh nhẹn lại vừa hùng dũng làm nàng không theo kịp, loạng choạng, nghiêng ngả. Bị Tiêu Thần Hiên kéo đi mấy thước, y phục trắng tinh trên người đã bám đầy bụi bặm.
-Vương gia!
Bọn thị vệ thấy thế đều đồng loạt đi theo, Tú nhi tới sau, hốt hoảng kêu lên:
-Vương phi!
-Cút!
Tiêu Thần Hiên gầm lên, mọi người sợ hãi vội vàng lui ra.
Tiêu Thần Hiên giận dữ cau mày, ôm Khinh Vân Nhiễm trong tay, đạp mây cưỡi gió lao vút đi, cảnh vật hai bên liên tục lùi về phía sau. Đến chiếc hang lạnh lẽo hàng ngày luyện võ công, hắn bèn ném nàng xuống.
Khinh Vân Nhiễm còn chưa kịp phản ứng thì “bõm” một tiếng, thân thể đã rơi vào một chiếc hố nước lạnh như băng, uống mấy ngụm liền, sau đó trồi lên mặt nước.
-Lạnh quá!
Nàng run cầm cập, cuộn người lại, rúc đầu vào giữa hai chân. Chỉ một chút sau, môi nàng tím tái, hàm răng đánh vào nhau lập cập. Thân thể giờ phút này chỉ có duy nhất hai từ để hình dung: chết cóng.
-Rửa sạch tất cả những chỗ hắn đã chạm vào cho ta!
Tiêu Thần Hiên khinh miệt nhìn nàng, “Ngươi thiếu nam nhân đến như vậy, ta sẽ tự tay thỏa mãn dục vọng của ngươi.