Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, nói:
-Đừng nói như vậy, đây không phải là lỗi của ngươi.
Tú nhi lau miệng, bất bình nói:
-Vương gia cũng quá nhẫn tâm rồi, hạ thủ với người nặng đến như vậy.
Khinh Vân Nhiễm có chút buông mắt, cho dù lúc nãy nàng không thấy, nhưng biểu hiện vừa rồi của Tú nhi làm cho nàng nghĩ vết thương trên lưng nhất định là huyết nhục mơ hồ, làm cho người khác nhìn thấy có cảm giác vô cùng thê thảm.
Tú nhi nhìn vẻ mặt của nàng, trong mắt hiện lên lo lắng, nhẹ giọng an ủi:
-Vương phi, người đừng quá lo lắng, thuốc trị thương bây giờ người đang dùng là do Duẫn đại phu vì người mà đặc biệt chuẩn bị, thuốc này làm vết thương hồi phục rất nhanh, quan trọng nhất là còn có thể không để lại sẹo.
-Duẫn đại phu?
Khinh Vân Nhiễm có chút sửng sốt. Tú nhi cười nói:
-Vương phi không biết rồi, đây chính là thần y nổi danh nhất kinh thành Duẫn Mặc Băng đại phu, nghe nói hắn học y có nửa năm nhưng y thuật đã đạt tới trình độ cao minh, hơn nữa hắn cùng Vương gia có quan hệ rất tốt nên thường xuyên tới Vương phủ, không chỉ có y thuật cao siêu lại còn rất tuấn mỹ, cử chỉ thanh nhã, rất nhiều nha hoàn trong phủ ái mộ.
-Tú nhi cũng là một trong số đó?
Khinh Vân Nhiễm hỏi, môi anh đào vẽ nên một đường hình cung tuyệt đẹp.
-Người ta cao quý, nô tỳ nào dám hy vọng về duyên phận xa vời không thuộc về mình!?
Tú nhi nói không có vẻ gượng ép, gương mặt vi huân, nhẹ nhàng nói:
-Bất quá, nam tử xuất chúng như vậy, trong lòng cũng không tránh khỏi có chút mơ mộng.
-Không thử làm sao biết được không thuộc về mình?
Khinh Vân Nhiễm lãnh đạm cười, con ngươi đen trong suốt sạch sẽ, không nhiễm chút bụi bẩn.
Tú nhi kinh ngạc nhìn nàng, trong lòng không khỏi run lên, có chút cúi đầu, thấp giọng nói:
-Vương phi, nô tỳ cùng người không phải cùng một thứ bậc, nô tỳ là hạ nhân, không có tư cách. Đối với Duẫn đại phu chỉ là tâm tình ngưỡng mộ của nữ nhi mà thôi.
Khinh Vân Nhiễm mím môi, vấn đề cấp bậc không phải nàng nói một hai câu là có thể thay đổi được, khẽ thở dài một cái, ôn nhu hỏi:
-Tú nhi, ngươi có biết một nha hoàn tên Lan nhi bị nhốt nơi nào không?
Tú nhi ngẩng đầu, thấp giọng nói:
-Cái này nô tỳ không rõ lắm, nô tỳ mới vào phủ chưa đầy một tháng, lúc trước là ở phòng bếp phụ việc sau đó mới bị Lâm ma ma là tổng quản phái đi phục vụ Vương phi.
Nàng thực ra cũng không có tư cách đến hầu hạ Vương phi, nhưng nhiều nha hoàn cũng không muốn lại đây hầu hạ vì trong phủ nghe đồn nói hễ là nha hoàn hầu hạ Vương phi đều không có kết cục tốt, cuối cùng Lâm ma ma tổng quản lựa chọn, chọn trúng nàng.
Nghe vậy, Khinh Vân Nhiễm có chút nhíu mày, tâm tình trong lòng có chút mất mát, mình có thể bình an sau sóng gió nhưng còn Lan nhi thì sao?
Tú nhi chứng kiến vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm nghiêm trọng, không khỏi đề nghị nói:
-Không bằng để nô tỳ đi hỏi thăm tỷ muội ở cùng chỗ với nô tỳ, họ vào phủ sớm hơn nô tỳ, hẳn họ cũng biết một chút.
-Cũng tốt!
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên hy vọng:
-Tú nhi, chuyện này phải nhờ vả ngươi rồi! Nếu có tin thì lập tức báo cho ta biết.
-Nô tỳ biết!
Tú nhi gật đầu, sau đó đi xem bên ngoài một chút, quay đầu lại nói:
-Vương phi, cũng đã đến canh ba buổi trưa, nô tỳ đi chuẩn bị ngọ thiện.
Khinh Vân Nhiễm nghe Tú nhi nói mới có cảm giác bụng đói kêu vang liền gật đầu nói:
-Ngươi không nói ta cũng quên khuấy mất, đi đi.
Tú nhi có chút cúi người, sau đó liền đi ra ngoài, Khinh Vân Nhiễm đột nhiên nghĩ đến một việc, gọi Tú nhi lại nói:
-Tú nhi, chờ một chút!
Tú nhi quay đầu lại hỏi:
-Vương phi, người còn chuyện gì căn dặn sao?
Khinh Vân Nhiễm cười đạm, nhẹ giọng nói:
-Đem hộp trang điểm của ta lại đây.
Tú nhi gật đầu, xoay người đi đến chỗ bao quần áo tìm hộp trang điểm, sau khi tìm đuoạc liền bước nhanh đến giường đưa cho nàng.
Khinh Vân Nhiễm cúi đầu, bên trong là đồ mang từ phủ Thừa tướng về đay, không nghĩ tới những đồ này còn có thể giúp mình.
Khinh Vân Nhiễm lấy ra vài đồ trang sức đưa cho Tú nhi, nhẹ giọng nói:
-Cầm đi, khi hỏi thăm tin tức sẽ có lúc dùng.
Tú nhi có chút khó xử nhìn Khinh Vân Nhiễm:
-Vương phi, đồ quý như vậy…
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu nói:
-Tài sản là vật ngoài thân, khi sinh không mang đến, khi chết cũng không thể mang theo, không cần phải có cảm giác nặng nề.
Tú nhi gật đầu nhận lấy, nói:
-Vương phi, nô tỳ đi ra ngoài, người thân thể không tiện, mọi việc cần phải cẩn thận, chờ nô tỳ trở về.
Nói xong xoay người đi nhanh ra ngoài.
Khinh Vân Nhiễm lãnh đạm cười đồng ý, chờ tú nhi đi rồi, nụ cười trên mặt cũng hạ xuống.
Nàng nhìn vào bên trong chỉ thấy vô cùng thê lương, trên bàn phủ đầy bụi, có mấy cái ghế thì đều đổ trên mặt đất.
Ngảng đầu nhìn lại chỉ thấy trên tường đầy mạng nhện, mình đang ngồi trên một cái giường lớn khắc hoa nhưng đầy tro bụi, những tấm ván gỗ thì như sắp long ra, đầy mùi vị ẩm mốc. Chiếc đệm trên giường thì cứng đơ làm cho các khớp xương của nàng mơ hồ bị đau.
Đều nói hoàn cảnh làm nên tâm tình của con người, chính xã là như vậy, thân đang ở tại nơi có tình cảnh rất thê lương, rất khó làm tâm tình người ta trở nên vui vẻ. Hơn nữa lúc này nàng đang ngã bệnh làm cho tâm tình cảm thấy chán nản.
Nàng mím môi cười khổ, chính mình không kiên cường thế này làm cho nàng có chút chán ghét, quay đầu ra bên ngoài hưởng khí trời, mặt trời tươi đẹp trên cao tựa hồ như có thể xua tan đi chút tâm tình không tốt của nàng.
Không biết qua bao lâu Tú nhi trở về, trên người ướt sũng, khuôn mặt sưng phù, khóe miệng dính máu, trên trán xanh tím một mảng.
Trong tay Tú nhi bưng hai cái bát nhỏ, bên trong là cơm nhão, phía trên còn có lẫn một vài lá cây vàng úa, tựa hồ như tỏa ra mùi ôi thiu.
-Tú nhi, ngươi làm sao vậy?
Khinh Vân nhiễm thấy tình cảnh như vậy sắc mặt có chút giật mình.
-Vương phi, nô tỳ xin lỗi người, nô tỳ…Ô ô…
Tú nhi vừa nói hốc mắt vừa đỏ lên, nước mắt rơi xuống, từng giọt nước mắt rơi vào trong bát.