Cảm nhận được tình huống không ổn, Lăng Thiên vừa dùng Thiên Kiếm quyết phá hủy địch nhân trước mắt, vừa lớn tiếng nói:
- Mọi người toàn lực lại gần nhau, chúng ta kết trận chờ đợi!
Nói rồi bắn mình lên, ý đồ khiến bảy người còn lại biết được chỗ của mình.
Nhưng cá mập máu hung tàn căn bản không cho ông có cơ hội, vài chục con vọt mạnh đến, dùng quán tính mạnh mẽ để xông thẳng đến gần thân thể ông, khiến cho làn kiếm của ông bị thân thể cá mập máu ngăn cản trở lại.
Như vậy, cá mập máu phía sau không chút cố kỵ điên cuồng tấn công, từng lớp từng lớp nối tiếp, dùng phương thức đơn giản nhất, tốc độ làm tăng sức mạnh, đánh cho khí huyết Lăng Thiên không còn thông suốt.
Bốn bề, bảy người giao chiến tình hình có khác nhau. Bá Kiếm Vương Hầu có binh khí trong tay, sức sát thương hơi mạnh, tuy áp lực hơi lớn nhưng cũng tạo nên thương tổn rất lớn cho cá mập máu.
Hắc Thạch thiên quân luyện được Hắc Thạch pháp thể, có thể nói da cứng thịt dày, khi phòng ngự chiếm được ưu thế không kém, nhất thời cũng có thể xem là còn tốt được.
Huyền Đan vũ sĩ pháp thuật huyền diệu, tinh thông thuật Không Gian Khiêu Dược, mỗi khi gặp nguy hiểm liền rút lui nhanh chóng theo nhiều hướng khác nhau.
Còn lại bốn người, Diệp Tâm Nghi chỉ tay chân, Đạo Nhất và Trương Phong sở học thiên về phòng ngự mà bất lợi trong tiến công, tình huống tự nhiên vô cùng bất ổn.
Còn Bạch Quang, ông dù sao cũng là thủ tịch hộ pháp của Hư Vô Giới Thiên, có thực lực kinh người, trong lúc liều mạng thẳng thắn không được liền ra sức phòng ngự, nhất thời còn có thể chống đỡ nổi.
Nhìn cuộc chém giết trước mắt, Huyết Ảnh Vương Giả bật cười tàn khốc, lớn tiếng nói:
- Các ngươi nói xem tám địch nhân này, có mấy người vượt qua được cửa quan này?
Huyết Yêu mở miệng trước hết:
- Thuộc hạ xem ra chỉ một hai người.
Huyết Sát lại nói:
- Sợ rằng cỡ một nửa.
Thế thân Tam Hào nói:
- Sáu người.
Thế thân Nhị Hào nói:
- Bảy người.
Chỉ còn lại thế thân Nhất Hào lại không nói gì cả.
Huyết Ảnh Vương Giả trầm ngâm nhìn thế thân Nhất Hào hỏi:
- Sao vậy, ngươi muốn nói tám người chăng?
Thế thân Nhất Hào lắc đầu nói:
- Không phải. Thuộc hạ chỉ muốn nói, phương pháp này đúng là có thể gây trọng thương bọn họ, nhưng chúng ta cũng bị tổn thất không ít. Thật ra đối phó với tám người chỉ cần phái đi một phần ba số người là đủ rồi.
Huyết Ảnh Vương Giả ánh mắt lóe lên ánh máu, quát lên:
- Được, cứ theo lời ngươi, lập tức triệu hồi lại hai phần ba cá mập máu.
Huyết Yêu chần chừ một lúc, muốn mở miệng nhưng cuối cùng lại kìm lại, tiến lên phát ra tín hiệu.
Giây lát, số lượng lớn cá mập máu chỉnh tề thối lui, trong cốc hẹp, chỉ còn chừng vài trăm con cá mập máu đang vây lấy tám người Lăng Thiên.
Số lượng địch nhân giảm bớt hoàn toàn không thay đổi tình cảnh của tám người Lăng Thiên.
Ngược lại, bớt đi một số cá mập máu, lại tạo nên không gian nhiều hơn, càng có lợi cho sự tiến công của cá mập máu.
Như vậy, tình hình tám người Lăng Thiên càng thêm khó khăn.
Lúc này, Diệp Tâm Nghi dĩ nhiên đã bị trọng thương, kết giới phòng ngự của nàng tuy hết lần này đến lần khác hất văng những con cá mập máu xông đến, nhưng mỗi lần như vậy cũng làm chấn động tạng phủ bên trong của nàng, khiến nàng từng bước từng bước đi vào đường chết.
Bên này, Hắc Thạch thiên quân là phiền não nhất. Khi đã đầy lửa giận trong lòng, cuối cùng ông điên cuồng kêu lên giận dữ, chân nguyên toàn thân đột nhiên nghịch chuyển, lập tức nâng thực lực lên ba lần, thi triển tuyệt kỹ thành danh là Hắc Thạch Thần Diễm!
Thời khắc đó, một luồng khí thế rung động ngập khắp chiến trường. Chỉ thấy chỗ Hắc Thạch thiên quân vốn ở đó, đột nhiên thoát ra một một ngọn lửa sắc đen, lập tức bao phủ phương viên năm trượng, chớp mắt đã nuốt lấy hai mươi chín con cá mập máu bên trong hóa thành bụi trần ai.
Cảnh tượng kinh khiếp làm cho cao thủ Hồng hải kinh ngạc.
Nhưng tiếp theo đó, Hắc Thạch thiên quân hệt như tử thần, ngọn lửa sắc đen bập bùng quanh thân như thần binh cực bá đạo, đến nơi nào không gì chống nổi. Chỉ trong một lát đã tiêu diệt gần hai trăm con cá mập máu, cứu được Diệp Tâm Nghi, Trường Phong, Đạo Nhất, Bá Kiếm Vương Hầu, để bọn họ ở cùng với nhau liên thủ phòng ngự.
Thấy vậy, Lăng Thiên, Bạch Quang, Huyền Đan vũ sĩ vô cùng phấn chấn. Huyết Ảnh Vương Giả lại bốc lửa giận, hạ lệnh cho Huyết Yêu bắt lấy Hắc Thạch thiên quân.
Nhìn thấy cự ly giữa mình và Bạch Quang càng lúc càng gần, Hắc Thạch thiên quân trong mắt lóe lên nét mừng. Nhưng đúng lúc đó, một bóng đỏ đột nhiên xuất hiện, Huyết Yêu ngăn ngay trước mặt ông.
Ỷ mình có Hắc Thạch Thần Diễm bảo vệ, Hắc Thạch thiên quân vừa tiếp tục tiến lên, vừa giận dữ nói:
- Cút ngay đi.
Huyết Yêu bật cười âm hiểm tàn độc, quát lên:
- Vào Hồng hải của ta, đừng mong sống sót rời đi được, chịu chết thôi!
Hai tay trái phải múa lên, chưởng lực mạnh mẽ theo sự xoay tròn của thân thể hóa thành một bóng máu xông thẳng về phía Hắc Thạch thiên quân.
Giữa không trung, hai bóng một đỏ một đen va chạm mãnh liệt, giữa cả hai sét đánh không dứt, hoa lửa chói mắt, sức va chạm mạnh mẽ hình thành dòng khí kinh người, kêu lên một tiếng liền rẻ đôi nước biển.
Trong lúc đối kháng, ngọn lửa của Hắc Thạch thiên quân gặp phải lửa máu của Huyết Yêu, hai bên hòa tan lẫn nhau rồi lại dung hợp, cuối cùng sau khi giằng co một lúc, bóng máu liền xuyên qua bóng đen, hai người ai nấy phân ra.
Thời khắc đó, ngọn lửa trên người Hắc Thạch thiên quân lập tức tắt ngóm, trong mắt ông đầy vẻ kinh ngạc và đau khổ, xông được đến trước Bạch Quang.
Cảm nhận được ông ấy đến gần, Bạch Quang nhanh chóng hất bay những con cá mập máu quanh người, ân cần hỏi han:
- Thế nào rồi, có khẩn cấp …
Âm thanh chợt dừng lại, Bạch Quang nhìn thấy ánh mắt của ông dần dần ảm đạm, đột nhiên ý thức được không ổn, lập tức quát lớn:
- Hắc Thạch thiên quân, ông hãy tỉnh lại!
Bật cười khổ sở, Hắc Thạch thiên quân đã không cách gì nói nên lời, ông chỉ ngã vào lòng Bạch Quang, khóe miệng hơi động đậy, dường như để lại nụ cười mỉm, đáng tiếc lại quá trễ rồi.
Ôm lấy thân thể Hắc Thạch thiên quân, Bạch Quang đang muốn cứu lấy sinh mạng của ông, nhưng ai ngờ được thời khắc đó, thân thể huyết nhục của Hắc Thạch thiên quân hệt một bọt nước đột nhiên tan biến.
Đau khổ xuất hiện trong lòng Bạch Quang, ông còn không kịp nổi giận, âm thanh của Diệp Tâm Nghi liền vang lên bên tai.
- Cẩn thận, tránh nhanh.
Trong lòng Bạch Quang chấn động, ông vội vàng búng người lên. Kết quả tuy ông tránh được đòn trước mặt, nhưng cũng bị cá mập máu va chạm đến choáng váng đầu óc, bị thương không nhẹ.
Bóng người lóe lên, Huyền Đan vũ sĩ đột nhiên xuất hiện, lập tức đỡ lấy thân thể Bạch Quang, bay về bên phía bốn người Diệp Tâm Nghi.
Bốn bề, cá mập máu ùn ùn vọt đến, chúng mở to cái mồm như chậu máu, tốc độ lại rất nhanh, dễ dàng ngăn hai người trở lại.
Cách đó vài chục trượng, Lăng Thiên liên tục quan sát tình hình bốn bề, lúc này thấy hai người hoàn cảnh không ổn, lập tức thi triển pháp quyết Hư Vô, cả người lắc lên đến liền, kéo hai người bắn lên không, sau đó mới quay trở lại né tránh được cá mập máu truy kích, rơi vào trong vòng bao vây của bốn người Diệp Tâm Nghi.
Một phen khổ chiến, sau khi Hắc Thạch thiên quân đã mất đi sinh mạng, bảy người còn sống cuối cùng đã tụ lại thành nhóm.
Tiếp theo, đối mặt với cao thủ Hồng hải hiếu chiến, bản tính tàn bạo, bảy người Lăng Thiên dùng yếu đấu mạnh, kết quả cuối cùng sẽ như thế nào đây?
Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc, bắt đầu từ điểm giao nhau giữa Tây hải và Bắc hải, kéo dài theo hướng Đông Tây, là một vực thẳm dài đến vài ngàn dặm thần bí.
Đi dọc theo vực nước này này tiến lên, chia ra Hồng hải, Hắc hải và Tử hải. Ba hải đại tà ác, mỗi cái đều có đặc điểm, trong đó thần bí nhất tự nhiên là Tử hải.
Nhưng còn một điểm khiến người ta không hiểu, cao thủ của ba hải đại tà ác ra vào như thế nào mới được?
Với tình hình được cao thủ bốn hải nắm được, Tuyệt Thiên Đại Hiệp cốc thật ra là một vực nước đặc thù, nó nằm trong dãy núi Tuyệt Thiên, hệt như một dải lụa uốn lượn thành đường hầm vài ngàn dặm, trên đỉnh hoàn toàn bị che kín.
Các cao thủ Hắc hải và Tử hải muốn tiến vào bốn hải, hẳn phải đi qua đường Hồng hải, nếu không sẽ không còn đường nào khác.
Nhưng sự thật rõ ràng không phải vậy, thế sự huyền bí nằm ở đâu đây?
Đi ra từ Hổ Sa lĩnh, Bách Linh, Thương Nguyệt, Trương Ngạo Tuyết ba người dẫn Hải Nữ đi thẳng về phía trước. Trên đường đi dọc theo dãy núi Tuyệt Thiên, sau khi đi mất nhiều thời gian, cuối cùng thuận theo thế núi lại đến bên trong Bắc hải, điều này khiến ba người nữ rất kinh ngạc.
Ngừng lại, Thương Nguyệt nhìn về phía trước nhỏ nhẹ lẩm bẩm:
- Xem ra như vậy muốn tìm được lối vào khác sợ là rất khó khăn.
Bách Linh đáp:
- Tự nhiên không đơn giản như vậy, nếu không đã vài ngàn năm trôi qua, bốn hải hẳn đã sớm phát giác được bí mật này.
Hải Nữ nhìn bốn phía, dịu dàng nói:
- Ba dì thương yêu, chúng ta còn phải tiếp tục đi tìm hay không?
Hải Nữ vốn phải gọi ba người nữ là sư nương, nhưng vừa mới bắt đầu ba người nữ còn chưa quen, vì thế liền để Hải Nữ đổi thành kêu dì trước đã, đợi sau này quay về nhân gian mới thay đổi lại.
Trương Ngạo Tuyết vuốt mái tóc của nó, mỉm cười nói:
- Nếu đến rồi, chúng ta tự nhiên phải tiếp tục tìm kiếm. Đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện.
Bách Linh nhìn về núi lớn không thấy điểm dừng trước mắt, đưa ra một ý kiến:
- Chúng ta cứ vậy tiến lên cũng không phải là biện pháp, hay là ngồi trên lưng của Tam Đầu linh xà, như vậy vừa mau lẹ vừa tiện lợi.
Thương Nguyệt và Trương Ngạo Tuyết không có ý kiến, vì thế ba người nữ liền cùng Hải Nữ lên lưng Tam Đầu linh xà, đi dọc theo thế núi tăng tốc tiến lên.
Có được Tam Đầu linh xà đỡ bước, ba người nữ ung dung thoải mái nhiều hơn, đều tập trung vào chuyện tìm kiếm đường vào.
Hải Nữ ngồi bên cạnh ba người, một mình bật cười to ha hả, nó vốn luôn luôn cảm thấy hứng thú với Tứ Linh thần thú, lúc này chộp lấy Tứ Linh thần thú trên vai của Trương Ngạo Tuyết ôm vào lòng, trở thành vật yêu chơi đùa.
Thấy vậy, ba người nữ chỉ cười cười. Còn Tứ Linh thần thú cũng không trách, không biết bởi vì Hải Nữ là đồ đệ của Lục Vân hay còn có nguyên nhân nào khác, Tứ Linh thần thú rất thân thiết với nó, hoàn toàn không để lòng những cử chỉ của nó.
Trên đường tiến lên, Tam Đầu linh xà đưa bốn người đi không lâu liền vượt qua được vài trăm dặm.
Trong lúc này, ba người nữ không thu hoạch được gì, ít nhiều cảm thấy thất vọng.
Nhưng đúng lúc đó, Tứ Linh thần thú vốn luôn bình thản đột nhiên nhỏ giọng rít lên khiến ba người nữ chú ý, lần lượt đưa mắt dò hỏi.
Hải Nữ càng kỳ quái, hai tay ôm lấy Tứ Linh thần thú, ngây thơ hỏi:
- Tiểu bảo bảo, ngươi phát hiện được gì vậy?
Tứ Linh thần thú trừng Hải Nữ một cái, cất tiếng nói:
- Ngoài trăm dặm phía trước, có một động huyệt là nơi thú biển ẩn mình.
Hải Nữ vẻ mặt đầy kinh ngạc, lớn giọng hét lên:
- Dì thương yêu, tiểu bảo bảo biết nói chuyện à. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Bách Linh cười nhẹ đáp:
- Chuyện này chúng ta đã biết lâu rồi. Được rồi, chúng ta còn phải nghe lại ý kiến của nó thôi.
Tứ Linh thần thú đáp:
- Thú biển nơi đó rất to lớn, mà huyệt động lại rất sâu. Ta nghĩ nó có khả năng đang bảo hộ gì đó.
Trương Ngạo Tuyết trong lòng lóe lên, cất tiếng hỏi:
- Ý ngươi cho là đó rất có khả năng chính là đường vào chúng ta đang tìm kiếm chăng?
Tứ Linh thần thú đáp:
- Ta cũng có ý nghĩ như vậy, nhưng tình hình cụ thể cần phải đến đó mới biết được.