Huyết Linh rất giận, điên cuồng rống lên:
- Thật là đồ cuồng vọng, ngươi còn cho là chúng ta sợ ngươi. Cự Thiên, ta cho ngươi biết, không cần phải đếm đến ba, ta lập tức tiêu diệt ngươi.
Nói rồi rống to một tiếng, con cá mập máu đứng đầu nhận lệnh xuất kích, một trận chém giết bắt đầu như vậy.
Bé gái thấy vậy, hơi bất nhẫn liền nói với Cự Thiên:
- Bọn chúng người nhiều, ngươi lập tức thối lui, để ta đi đối phó với bọn chúng.
Cự Thiên đưa tay ngăn bé gái lại, lắc đầu nói:
- Cô chính là người chủ định mệnh chúng ta chờ đợi, cho dù thế nào chúng ta cũng không để cho người nào được gây tổn thương cho cô. Bây giờ cô hãy đi lấy lại thứ thuộc về cô trước đã, sau đó ta sẽ nghĩ ra được biện pháp giúp cô rời đi.
Bé gái lắc đầu đáp lời:
- Không được, ta phải ở nơi này giúp đỡ các vị, ta không thể để cho các vị chết vì ta được.
Cự Thiên đưa mắt nhìn bé gái, muốn khuyên thêm, nhưng phát hiện vẻ mặt bé gái kiên quyết, đành than nhẹ:
- Nếu vậy cô phải cẩn thận nhiều, ta có thể không chiếu cố được cho cô.
Trước Hổ Sa lĩnh, cá mập máu, cá mập ma quái và cá mập hổ bắt đầu chiến đấu sinh tử. Bọn chúng hình dáng khác nhau, nhưng lại hung mãnh như nhau, các loại tấn công xông xáo, cắn xé, đánh, né tránh, đan xen vào nhau.
Máu tươi nhiễm đỏ cả một khu vực, chỗ nào cũng đầy mùi tanh của máu khiến cho ba loại cá mập càng thêm điên cuồng, hoàn toàn không thể dừng lại cho đến chết, không ai chịu né lui.
Trận hỗn chiến như vậy, số lượng sẽ quyết định ít nhiều đến thắng thua.
Tộc Hổ Sa, đại khái có khoảng hơn sáu trăm thành viên, lúc này đã tham chiến đến sáu trăm, chỉ còn lại một ít tử thủ trong huyệt động kia.
Cá mập máu và cá mập ma quái tổng cộng hơn tám trăm, trong đó cá mập máu kiêu dũng thiện chiến, tạo nên uy hiếp trí mạng với cá mập hổ.
Hai bên liều mạng tranh đấu, theo thời gian trôi qua, thi thể càng lúc càng nhiều, người sống sót càng lúc càng ít, chiến cuộc dần dần đi đến hồi kết.
Trận chiến này không tiền khoáng hậu, Cự Thiên vì bảo hộ bé gái, lại phát xuất mệnh lệnh công kích thêm một lần nữa.
Như vậy, trải qua gần một canh giờ liều mạng chém giết, cá mập ma chỉ còn lại chưa đến năm mươi, cá mập máu chỉ còn hơn một trăm, cá mập hổ còn gần hai mươi, đang hình thành một vòng phòng ngự nhỏ chung quanh Cự Thiên và bé gái để bảo hộ.
Nhìn thấy toàn bộ cảnh này, bé gái rất đau lòng, cũng rất giận dữ.
Bé gái nói với Cự Thiên:
- Bọn chúng đều chết vì ta, vì thế ta phải báo thù cho bọn họ.
Nói rồi không đợi Cự Thiên đáp lời, thân thể gầy gò của bé gái lắc mình bắn đi, chớp mắt đã xuyên qua cự ly vài trăm trượng, xuất hiện giữa bầy cá mập máu.
Cự Thiên thấy vậy vô cùng kinh hãi, vội vàng ra lệnh cho những con cá mập hổ còn sống tấn công, dự tính cứu bé gái trở lại.
Nhưng điều khiến hắn không ngờ, đó là bé gái ở giữa bầy cá mập máu, chỉ giơ hai tay đưa thẳng lên trời, toàn thân liền bộc phát một luồng hào quang chói lòa, lập tức hủy diệt toàn bộ cá mập máu và cá mập quỷ ở quanh đó.
Một chiêu khiến người nghe phải kinh hãi. Cự Thiên, Huyết Linh, Hắc Mị vẻ mặt biến hẳn, tỏ rõ vẻ khó mà tin được.
Một bé gái như vậy không ngờ lại có sức mạnh khủng khiếp như vậy, rốt cuộc cô ta đến từ nơi nào?
Huyết Linh hơi kinh hãi, lo lắng lên tiếng:
- Hắc Mị, trước đây ngươi chưa từng cho ta biết sức mạnh của nó lại kinh người như vậy.
Hắc Mị cười khổ đáp:
- Ta cũng chưa từng thấy nó tức giận như vậy, làm sao biết được nó lợi hại? Bất quá nhìn mặt khác, sức mạnh của nó đến từ đâu, có phải do bởi lấy được vật kia không? Nếu đúng như vậy, một khi chúng ta thành công rồi còn sợ ai nữa đây?
Huyết Linh động tâm, gật đầu nói:
- Ngươi phân tích có lý, chỉ cần bắt được nó, chúng ta liền có hy vọng thống nhất Hải vực.
Tiêu diệt cá mập máu và cá mập quỷ rồi, bé gái dần dần bình tĩnh lại, khi được Cự Thiên kêu liền quay về bên cạnh hắn.
Lúc này, từ xa xuất hiện một nhóm cao thủ Hải tộc tiến đến, số lượng nhóm này lên đến trên hai trăm, không ngờ chính là đội quân Cuồng Sa của Tây hải.
Dẫn đầu là một con tôm màu đen to lớn, thân hình hơn chục trượng, chính là Tây hải Ma Hà.
Khi hắn đến Hổ Sa lĩnh liền dừng lại, ánh mắt liếc Huyết Linh, Hắc Mị, sau đó nhìn đến bé gái, trong miệng phát ra một tiếng kêu quái dị trầm nhỏ.
Âm thanh này rất kỳ dị đặc biệt, không phải muốn diễn tả điều gì, mà là thuật thăm dò độc đáo của Ma Hà. Nó đang dò xét vật gì đó trên người bé gái.
Rất nhanh, Ma Hà liền có được kết quả, lên tiếng nói với Cự Thiên:
- Gã bự con, xem ra tình hình ngươi không ổn.
Cự Thiên hừ lạnh đáp:
- Tệ nhưng vẫn còn thu thập được ngươi. Bây giờ tốt nhất là ngươi lập tức xéo đi, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Ma Hà cười âm hiểm đáp:
- Đừng vội khoa trương, với thực lực của ta hiện nay, đối phó mấy người các ngươi chỉ là tàn binh yếu ớt thật là một hành động dễ dàng.
Cự Thiên liếc Huyết Linh và Hắc Mị, châm chọc:
- Như vậy ngươi sao không thử một lần, xem thử hai vị bên đó có ngồi yên hay không?
Ma Hà hừ giọng nói:
- Uy hiếp ta chăng? Ngươi cho là ta trẻ con sao. Nếu ta muốn đối phó ngươi, ít ra trước hết cũng sẽ thương nghị với bọn họ, đợi sau khi diệt được ngươi rồi, mọi người mới bàn đến chuyện khác cũng chưa muộn.
Cự Thiên khinh bỉ bật cười, hừ giọng nói:
- Phân tích tình hình hiện nay, người của ngươi có phần hơn, trong lúc hỗn chiến hẳn cũng thương vong nặng nề nhất. Đến lúc đó cho dù ngươi thắng lợi, ngươi cho rằng với thực lực còn lại của ngươi thì bọn ngươi có địch lại hai người bọn chúng không?
Ma Hà sửng mình, sau đó liền trầm tư.
Lúc này, bé gái bên cạnh Cự Thiên đột nhiên mở miệng:
- Có người đến, hơn nữa khí tức rất kinh người, cẩn thận.
Cự Thiên thất kinh, đưa mắt nhìn về phương xa, chỉ thấy hai bóng người phóng đến như bay, thổi đến luồng bá khí, trong chớp mắt đã đến bên cạnh Ma Hà, nhìn kỹ lại chính là Liễu Thiên Hoa và Kiếm Vô Trần.
Đương nhiên, lúc này Liễu Thiên Hoa chính do Sở Hoài Dương hóa thân. Để khống chế Ma Hà, lão tạm thời che dấu thân phận của mình.
Ma Hà thấy vậy vô cùng mừng rỡ, nghênh đón Liễu Thiên Hoa, giọng kích động cất lời:
- Cung chủ, đã tìm thấy được vật đó rồi, chính đang ở trên người của nha đầu kia.
Hoài Dương giật mình, đưa mắt nhìn bé gái, cau mày nói:
- Ngươi khẳng định như vậy?
Ma Hà trả lời:
- Tuyệt đối không sai, đang trên người nó.
Sở Hoài Dương gật gật, nói với Kiếm Vô Trần:
- Chúng ta phải đoạt lại vật kia.
Kiếm Vô Trần trầm giọng nói:
- Con bé này rất cổ quái, sức mạnh của nó dao động rất mạnh, nhưng phảng phất còn chưa nắm vững được, nhưng cũng đã rất kinh người.
Sở Hoài Dương nói:
- Chuyện này ta cũng cảm ứng được, vì thế chúng ta phải nắm vững thời cơ, một khi nó nắm vững được sức mạnh đó, chúng ta sẽ khó đối phó. Bên kia, bóng đỏ chính là một trong Hồng hải Ngũ Hung tên là Huyết Linh, bóng đen lại là một trong Hắc hải Tứ Sát tên là Hắc Mị. Còn những người bên cạnh con bé đó hẳn chính là người cầm đầu của Hổ Sa lĩnh tên Cự Thiên. Hiện nay, chúng ta chiếm được ưu thế tuyệt đối, hy vọng duy nhất là bắt được con bé đó, vì thế phải lập tức hành động.
Kiếm Vô Trần không nói gì thêm, lắc mình vọt thẳng về phía bé gái.
Sở Hoài Dương cũng đi ngay theo sau, hơn nữa còn ra lệnh cho Ma Hà ra lệnh tiến công, vì thế một trận chiến mới lại bắt đầu.
Nhưng lần này khác hẳn lần trước, do cá mập hổ số lượng không nhiều, căn bản ngăn cảnh không được tiến công của Tây hải Cuồng Sa, nhanh chóng bị phá rã thành năm sáu phần.
Chỉ còn lại Cự Thiên ở bên cạnh bé gái, giận dữ nhìn Kiếm Vô Trần và Sở Hoài Dương.
Ở xa xa, Huyết Linh, Hắc Mị phóng tới như bay, bọn chúng không thể để cho người khác bắt mất con mồi của mình, vì thế cũng gia nhập vào hàng ngũ cướp đoạt.
Cứ như thế, sáu người giằng co, bầu không khí tỏ ra kịch liệt khác thường.
Trong mắt bé gái tràn đầy lửa giận, âm thanh non nớt vang lên:
- Các ngươi bại hoại như vậy, tùy ý giết người, ta phải trừng phạt các ngươi.
Huyết Linh và Hắc Mị nghe thấy, nhịn không được bật cười lớn.
Sở Hoài Dương lại hừ lạnh nói:
- Hải Nữ, ta không cần biết lai lịch của ngươi là thế nào, nhanh chóng giao trả Tỏa Long đỉnh cho ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Hải Nữ, tên này do những người trong Hải vực đặt cho bé gái, ngụ ý nói bé gái chính là người nữ của biển cả rộng lớn, thừa kế sức mạnh to lớn vô biên của biển rộng.
Cự Thiên vừa nghe đến tên Tỏa Long đỉnh, liền kinh hãi quá mức, cất tiếng hỏi:
- Tiểu chủ nhân, quả thật chủ nhân đã lấy đi vật đó chăng?
Hải Nữ gật đầu đáp:
- Chính ta đã lấy, nó hiện trên người ta.
Cự Thiên bật cười khổ sở hỏi:
- Chủ nhân có biết truyền thuyết liên quan đến nó không?
Hải Nữ lắc đầu đáp:
- Ta không biết, ta chỉ thấy nó hữu dụng cho ta, vì thế ta đã lấy nó đi.
Nghe thấy nàng nói như vậy, Cự Thiên lắc đầu thở dài, nhẹ giọng than:
- Được rồi, nếu chủ nhân đã làm rồi thì cũng không cần phải nghĩ nhiều. Bây giờ hãy ứng phó với việc trước mắt đã.
Hải Nữ đáp:
- Ta biết, ngươi ở đây cẩn thận, ta đến đó đối phó với bọn chúng. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Sở Hoài Dương nghe vậy hừ giọng nói:
- Người không lớn nhưng khẩu khí quả không nhỏ …
Chữ nhỏ còn chưa thoát hết, Sở Hoài Dương liền đột nhiên ra tay, vùng trũng trong lòng bàn tay phải phát ra một vòng sáng màu xanh lục
Lão vừa hành động, Kiếm Vô Trần cũng không chậm, nhưng mục tiêu không phải là Cự Thiên mà là Huyết Linh.
Bên này, Cự Thiên quát lớn một tiếng, hai chưởng hào quang sắc xanh lam công thẳng về phía Sở Hoài Dương, ý đồ muốn giải trừ nguy cơ cho Hải Nữ.
Chỉ còn lại Hắc Mị bật cười âm hiểm, bóng hình như quỷ mị mau lẹ vô cùng chộp thẳng vào trước ngực của Hải Nữ.
Đối mặt với công kích của Sở Hoài Dương, Hải Nữ tuyệt đối không kinh hoàng, chỉ quát lên lảnh lót, toàn thân lóe hiện ánh bảy màu, một luồng bá khí hùng hồn cùng với sức mạnh uy hiếp thú biển, dễ dàng làm tê liệt thế công của Sở Hoài Dương.
Sau đó, thân thể xinh xắn của Hải Nữ xoay tròn tại chỗ, lập tức phân thành bốn bóng hình, tám cánh tay nhỏ nhắn múa lên đong đưa theo những tiết tấu rất kỳ dị đặc biệt, bắn ra bốn con rồng ánh sáng, lập tức hất bắn bốn người Sở Hoài Dương thối lui trong ánh mắt kinh ngạc.
Sức mạnh của một chiêu này rất mạnh mẽ, nhưng nguyên nhân thật sự đẩy lùi bốn người lại chính là biểu hiện bất ngờ của Hải Nữ, khiến bốn người cảm thấy chấn động run sợ.
Cự Thiên vì thế cảm thấy rất kinh ngạc, quát lớn:
- Tốt, đánh rất tốt, tiếp tục phát huy.
Nói rồi công thẳng về phía Sở Hoài Dương, toàn lực cuốn lấy hắn.
Thực lực Cự Thiên không yếu hơn Liễu Thiên Hoa, nhưng khi đối diện với Sở Hoài Dương thì có phần thua kém một chút. Nhưng hắn không sợ chút nào, bản tính hiếu chiến tăng thêm dũng khí cho hắn, khiến hắn từ trước đến nay chưa từng sợ hãi.
Hải Nữ nhìn ba người còn lại, ánh mắt dừng ở Kiếm Vô Trần. Hải Nữ tuy còn nhỏ tuổi, nhưng linh thức vượt quá người thường khiến nàng cảm thấy Kiếm Vô Trần mới là mối uy hiếp lớn nhất đối với nàng.
Hắc Mị chăm chú nhìn nàng, thấy nàng tập trung vào Kiếm Vô Trần, vội vàng truyền âm cho Huyết Linh:
- Ta đi cầm chân tiểu tử kia lại, giao Hải Nữ cho ngươi, nhớ nắm chắc thời cơ, không để cô ta chạy mất đi.
Huyết Linh nói:
- Ngươi yên tâm, bắt đầu thôi.
Bóng máu lóe lên, Huyết Linh ảo hóa thành vài chục bóng hình phân bố quanh người Hải Nữ.
Hắc Mị bật cười âm hiểm lạnh lùng, lợi dụng lúc thân thể Kiếm Vô Trần tiến lên, lắc mình xuất hiện sau lưng hắn, một chưởng đen tuyền lấp lánh ánh điện màu đen đánh thẳng vào não của hắn.