Liễu Tàn Hồng không sao đáp lại, chỉ có thể gật đầu nói:
- Nếu trong lòng cung chủ đã quyết định như vậy, thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị.
Nói rồi đứng lên chuẩn bị rời đi.
Sở Hoài Dương kêu lại, lên tiếng hỏi:
- Về vấn đề Tỏa Long đỉnh, ngươi có ý kiến gì không?
Liễu Tàn Hồng nghĩ một lát, rồi trả lời:
- Theo suy đoán của thuộc hạ, người ngầm tham gia vào Tây hải, trước tiên phải có thực lực kinh người, thứ hai không thể là cao thủ của bốn hải, như vậy chỉ còn lại cao thủ của ba hải đại tà ác. Nhưng bọn họ vì sao lại làm như vậy, trong nhất thời thuộc hạ còn chưa hiểu rõ được.
Sở Hoài Dương nghi ngờ nói:
- Truyền thuyết về Tỏa Long đỉnh cả bảy hải đều biết, ta nghĩ ba hải kia cũng không dám ngang nhiên vọng động. Lần này có phải cao thủ của nhân gian làm không, hay là …
- Hay là thế nào? Vì sao đột nhiên ngừng lại không nói?
Liễu Tàn Hồng hiếu kỳ nhìn Liễu Thiên Hoa hỏi.
Sở Hoài Dương chần chừ rồi đáp:
- Ta đang suy nghĩ, có phải là tiểu nha đầu gần đây khiến người ta đau đầu làm không?
Liễu Tàn Hồng sửng sốt, sau đó hiểu được nghi ngờ lên tiếng:
- Hải nữ? Khó là nó, nó mới được bao nhiêu tuổi đầu đâu?
Sở Hoài Dương đáp:
- Điều này ta cũng không thể nói chính xác được, hay ngươi cho Ma Hà biết, để hắn lưu ý đến động tĩnh của con quỷ nha đầu đó, nếu nó không thật sự làm thì thật sự phiền phức rồi.
Liễu Tàn Hồng nói:
- Được, thuộc hạ biết phải làm thế nào, chủ nhân yên tâm.
Nói rồi rời đi.
Nhìn theo bóng của hắn, Sở Hoài Dương thầm nói:
- Muốn đấu với ta, ngươi hãy còn non kém lắm.
Sở Hoài Dương xoay người rời khỏi đại điện, không lâu sau đã đến phòng của Kiếm Vô Trần.
Ngồi bên bàn, Sở Hoài Dương nhìn Kiếm Vô Trần im lặng, cất tiếng hỏi:
- Sao không hỏi điều gì, ta tới nơi đây làm gì chăng?
Kiếm Vô Trần lạnh nhạt trả lời:
- Có chuyện ngươi tự nhiên sẽ hỏi, ta cần gì lên tiếng?
Sở Hoài Dương lắc đầu thở dài, nói tiếp:
- Như vậy tỏ ra rất bình tĩnh, đồng thời cũng bớt đi kích động, đối với người làm đại sự là chuyện không thể không làm. Được, không bàn luận nữa, ta vừa mới nhận được tin, người được Lục Doanh thỉnh từ nhân gian đến giúp chính là kẻ tử thù đối đầu của ngươi Lục Vân, tin tức này có đáng giá không?
Kiếm Vô Trần nghe vậy chấn động, giọng run rẩy quát lên:
- Không thể nào như vậy, Lục Vân rõ ràng đã chết rồi, làm sao lại xuất hiện ở Hải vực? Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta thôi!
Sở Hoài Dương lạnh lùng nhìn hắn, châm chọc:
- Như vậy mà là truyền nhân của Hậu Nghệ thần cung chăng? Với lập trường hiện nay của chúng ta, ngươi thấy ta lừa ngươi có vui vẻ gì chăng? Theo tin tức báo về, lần này không phải một mình Lục Vân đến đây, đi theo còn có ba người nữ và một người nam, tên bọn chúng ta không hỏi vì dù sao ta phần nhiều là không biết bọn chúng.
Kiếm Vô Trần nghe vậy dần tỉnh táo lại, miệng lẩm bẩm tự nói:
- Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy được đây! Nếu như quả thật là hắn, ba người nữ đi theo hắn, ngoại trừ Bách Linh ra còn hai người nữa là ai đây?
Sở Hoài Dương quát lên:
- Đủ rồi, vấn đề này ngươi cứ từ từ mà biết, bây giờ ta cho ngươi biết điều này, chỉ để cho ngươi hiểu rằng, muốn đối phó với tử thù đó của ngươi thì cần phải hợp tác tốt với ta. Nếu không Lục Vân có được Đông hải Lục Doanh bên cạnh, đừng nói ở nhân gian ngươi không thắng được hắn, ngay cả trong Hải vực ngươi cũng như vậy. Biết chưa?
Kiếm Vô Trần đột nhiên bừng tỉnh, nhìn lão một lúc rồi trầm giọng nói:
- Ngươi yên tâm, ta đã nhận lời với ngươi thì sẽ làm đến cùng, chỉ hy vọng ngươi đừng quên những lời hứa của mình, nếu không Hậu Nghệ thần cung của ta cũng không biết người nào đâu.
Sở Hoài Dương hừ giọng nói:
- Ngươi yên tâm, chỉ cần đại sự của ta thành công, tự nhiên sẽ không mất phần tốt của ngươi.
Nói rồi đứng lên bỏ đi, chỉ còn lại một mình Kiếm Vô Trần ngồi yên yên lặng lặng trên giường.
--------------------
Đông hải, Định Thiên cung, Lục Vân và ba người nữ vừa nghe Bắc hải Long vương thuật lại quan hệ bản thân và Hồng hải, biết được không ít sự tình của Hồng hải, còn đang nhận định về tình huống Ngũ Hung của Hồng hải.
Theo lời Bắc hải Long vương, Hồng hải Ngũ Hung chia ra là Huyết Ma, Huyết Yêu, Huyết Linh, Huyết Sát và Huyết Ảnh vương giả. Trong đó, Huyết Ảnh vương giả chính là người thống trị Hồng hải, nghe nói có ba thế thân, thực lực rất mạnh, có thể đứng hàng thứ nhất thứ nhì của Hải vực.
Hiểu được những chuyện này rồi, Lục Vân lại hỏi đến chuyện Hắc hải. Theo lời tường thuật của Bắc hải Long vương, Hắc hải tương đối thần bí, cái gọi là Hắc hải Tứ Sát, ngoại trừ người đứng thống trị là Ma Vương Sa Ngoại ra, ông chỉ biết thêm một cao thủ tên là Ám Vô Ảnh. Còn ba đại cao thủ kia bình thường ít xuất hiện, vì thế lời đồn đãi rất ít, ông cũng không rõ.
Lục Vân nghe xong điềm nhiên nói:
- Có được những tin tức này, hiện nay cũng tương đối đầy đủ cho chúng ta. Còn lại những chuyện chưa biết khác, trong lúc đến tự nhiên sẽ xuất hiện dần trong mắt chúng ta.
Bắc hải Long vương lo lắng nói:
- Hành trình qua Tử hải hung hiểm khó lường, các vị cần phải bảo trọng.
Lục Vân mỉm cười gật đầu, đang muốn mở miệng, đột nhiên Quy trưởng lão xuất hiện bên ngoài điện. Điều này không khỏi khiến mọi người quay lại nhìn ông.
Đông hải Long vương nhìn ông, kinh ngạc cất tiếng:
- Quy trưởng lão, có tin tức nhanh như vậy sao?
Quy trưởng lão đến gần mọi người, thở hổn hển đáp:
- Bẩm cung chủ, thuộc hạ đi giữa đường nhận được tin tức, vì thế vội vội vàng vàng quay lại liền.
Đông hải Long vương phất tay cho ông ngồi, hỏi lại:
- Nói nhanh lên, có được tin tức gì vậy?
Quy trưởng lão trả lời:
- Theo những gì bọn thuộc hạ biết được, Tây hải hiện nay đang vừa điều động binh lực, vừa thông báo ra bên ngoài chuyện của Tỏa Long đỉnh. Theo tin tức từ bên trong bọn chúng loan ra, Tỏa Long đỉnh hầu như không phải chỉ dịch chuyển mà biến mất, không biết người nào đã lấy đi rồi.
Đông hải Long vương biến hẳn sắc mặt, kinh khiếp nói:
- Tỏa Long đỉnh biến mất thần bí? Chuyện này làm sao có thể được?
Quy trưởng lão cười khổ trả lời:
- Điều này ai biết được? Theo tình hình của Tây hải, chuyện này hẳn không giả trá, nếu không bọn họ cũng không kinh hoảng như vậy. Hơn nữa, còn dò được một chuyện, nghe nói Liễu Thiên Hoa giả quay lại Tây hải rồi, còn có một cao thủ nhân gian nữa. Còn tên của người này tạm thời chưa ai biết được.
Lục Vân cau mày, liếc nhìn ba người nữ và Phần Thiên, nghi hoặc nói:
- Kỳ quái, ngoại trừ bọn Diệp Tâm Nghi ra, làm sao còn có cao thủ nhân gian xâm nhập vào Hải vực đây?
Phần Thiên trả lời:
- Chuyện này hẳn phải làm rõ, nếu không sẽ vô cùng bất lợi cho chúng ta. Theo suy đoán của ta, Liễu Thiên Hoa đó cho dù thật giả, hành sự đều không có vẻ là chánh đạo. Cao thủ nhân gian đi theo hắn hẳn cũng không phải là loại tốt lành gì. Loại người như vậy đến Hải vực rất có thể đối đầu Đông hải, bất lợi rất nhiều cho chúng ta.
Bách Linh nghe vậy trầm ngâm trả lời:
- Theo những gì huynh vừa mới suy đoán, người đến từ nhân gian này hẳn là loại tà ác, thế thì hắn là ai đây?
Thấy mọi người trầm ngâm, Quy trưởng lão tiếp tục lên tiếng:
- Ngoài ra còn có một tin tức, đó là mười cao thủ đến từ nhân gian, sau khi cầm giữ được Thất Tà thiên quân giả, lập tức đến Nam hải. Có đệ tử Nam hải phát hiện, bọn họ đang đi thẳng về phía Ma Thánh phong.
Lục Doanh nghe vậy kinh ngạc nói:
- Ma Thánh phong? Bọn họ có bị làm sao không vậy?
Phần Thiên cười đáp:
- Không phải là bị làm sao, ta xem ra hẳn Thất Tà thiên quân giả đã lừa bọn họ rồi.
Đông hải Long vương cau mày nói:
- Nói như vậy là bọn họ gặp xui xẻo rồi.
Lục Vân khẽ cười lên tiếng:
- Không nhất định, biết đâu bọn họ có thể trừ bớt được ác ma Huyết Ma Thiên Cơ của Hải vực.
Đông hải Long vương nghi ngờ nói:
- Chuyện này sợ là rất khó khăn đây. Huyết Ma Thiên Cơ dương danh Hải vực đã vài ngàn năm, trước giờ chưa có đối thủ, ai có thể làm gì được bà ta?
Lục Vân cười nói:
- Nhóm người đó chính là cao thủ cao cấp nhất của nhân gian, bọn họ cũng không phải là loại dễ đối phó. Được rồi, không nói chuyện này nữa. Hay chúng ta bàn luận động thái của Tây hải.
Thấy Lục Vân quay lại chủ đề, Lục Doanh cất tiếng nói trước tiên:
- Lúc này, ý đồ Tây hải cũng khó nắm chắc được, chúng ta hiện nay chỉ còn cách ngồi chờ mà thôi.
Bắc hải Long vương lại nói:
- Cứ chờ mãi cũng không phải là cách, chúng ta phải biến bị động thành chủ động.
Đông hải Long vương nghe vậy hỏi lại:
- Hồng huynh, huynh có ý tưởng gì cứ nói thẳng ra đi đừng ngại.
Bắc hải Long vương liếc mọi người, trầm giọng lên tiếng:
- Ta thấy, hiện nay chúng ta nếu đã không rõ ý đồ của Tây hải, thế thì chúng ta nghĩ biện pháp thăm dò xem. Trước mắt, Đông hải tạm thời ổn định, bọn ta cần phải thủ giữ nơi này cho chắc. Hướng duy nhất có thể thử thăm dò động thái của Tây hải chính là Bắc hải, chúng ta có thể sai Ngạc trưởng lão thống lĩnh bộ hạ Bắc hải còn sót, mở cuộc phản kích có tính thăm dò để quan sát phản ứng của Tây hải. Nếu như bọn chúng xuất kích, chúng ta lập tức thu quân. Nếu như bọn chúng không có động tĩnh, chúng ta lợi dụng cơ hội tiến công, lập tức thu lại được Bắc hải. Mọi người thấy thế nào?
Mọi người trầm mặc, vấn đề này rõ ràng cần phải thận trọng.
Hồi lâu sau, Đông hải Long vương mở miệng nói:
- Nếu Hồng huynh đã tính toán như thế, ta tự nhiên sẽ ửng hộ hoàn toàn, hơn nữa còn phái người hỗ trợ.
Bắc hải Long vương rất mừng cười trả lời:
- Được, chúng ta cứ thế hành động. Trước hết hãy thông báo cho Ngạc trưởng lão, sai ông ấy hành động một mình, đợi đến đúng thời cơ mới phái binh hỗ trợ.
Đông hải Long vương gật đầu tán đồng, sai Quy trưởng lão đi theo Bắc hải Long vương hoàn thành nhiệm vụ này.
Đưa tiễn hai người rồi, Đông hải Long vương nói với Lục Vân:
- Hiện nay tình hình Tây hải không rõ, xem ra còn phải lo lắng chuyện bọn chúng một ít thời gian nữa.
Lục Vân cười đáp:
- Cung chủ khách khí rồi. Chúng ta đến đây là để hỗ trợ Lục Doanh, lúc này Đông hải có việc, chúng ta làm sao có thể ngồi yên được.
Đông hải Long vương cảm kích tiếp lời:
- Doanh nhi đời này có được bằng hữu như các vị quả thật là có phúc phận. Bây giờ mọi người ngồi lâu cũng đã chán rồi, hay là để Doanh nhi đưa mọi người đi khắp nơi, còn ta phải đi xử lý một chút việc.
Nói rồi rời đi, chỉ để lại mấy người Lục Vân nói chuyện với Lục Doanh. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Bước chậm về Đông hải Long cung, ba người nữ Bách Linh được Lục Doanh dẫn đi, đầy hứng thú quan sát cảnh tượng kỳ lạ trải ra dưới đáy biển.
Lục Vân và Phần Thiên chầm chậm theo sau, đang nhỏ giọng chuyện trò:
- Thế nào rồi? Nơi đây có thích hợp được không?
Phần Thiên nghe vậy cười nhẹ nói:
- Mới bắt đầu có chút mất tự nhiên, bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.
Lục Vân cười hỏi:
- Có nghĩ tới việc từ nay về sau ở lại Đông hải không?
Phần Thiên sửng sốt, mở to hai mắt nhìn Lục Vân, cười ngượng ngùng nói:
- Huynh đừng đi theo đùa giỡn ta, ta chính là truyền nhân của Hỏa Diễm sơn, làm sao có thể sinh sống trong biển được?
Lục Vân điềm nhiên trả lời:
- Chuyện này hoàn toàn không có quan hệ đến thân phận của huynh, quan trọng nhất chính là lòng của huynh. Lục Doanh chính là Đông hải Long nữ, thân phận cao quý. Quan trọng hơn nữa là nàng ấy có tình cảm tốt với huynh, lẽ nào huynh không cảm thấy được?
Phần Thiên né ánh mắt chàng, lên tiếng phủ nhận:
- Huynh đừng đoán lung tung, làm sao có chuyện đó được.
Lục Vân cười thầm trong lòng, miệng lại nói:
- Như vậy à, vậy thôi. Đợi khi mọi chuyện ở Hải vực kết thúc rồi, ta dẫn Lục Doanh về nhân gian, hơn nữa còn tìm một lang quân như ý cho nàng ta là được rồi.