Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 897: Phượng tường vân thiên (Thái Phượng xây mộng với Vân Thiên)

Liễu Tinh Hồn lo lắng lên tiếng:

- Vô Trần, con đi đâu với hắn? Ta sẽ đi theo con để trên đường chiếu cố lẫn nhau càng tốt.

Kiếm Vô Trần trả lời:

- Điều này sư thúc không cần phải lo lắng, con có Hậu Nghệ thần cung trong tay, hắn không đả thương được con. Hơn nữa, trong khi hắn còn chưa hoàn thành được điều mong muốn, cho dù hắn không thành tâm với con cũng không lập tức gây bất lợi cho con. Được rồi, cứ như thế, sư thúc hãy đi trước đi, con làm xong sự việc sẽ quay về kiếm sư thúc.

Nói rồi không chờ lão đáp lời, Kiếm Vô Trần liền xoay mình bỏ đi.

Liễu Tinh Hồn kêu nhỏ mấy tiếng, thấy không có phản ứng gì, thoáng chần chừ một lúc rồi mới xoay người lướt đi. Nhưng lần này lão thật sự quay về Thái Huyền sơn hay còn đi đến nơi khác nữa?

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong một sơn cốc vô danh, một người phụ nữ y phục rực rỡ hờ hững đứng. Nhìn xa xa, người này hệt như một đóa hoa dại nở rộ trong gió nhẹ, mơ hồ ẩn chút cô đơn.

Ngắm nhìn ngôi mộ mới trước mặt, Thái Phượng tiên tử muốn khóc nhưng không còn nước mắt, bà đã đứng ở đây cả một ngày, nước mắt đã sớm khô đi, hai mắt sưng đỏ, lộ ra hối hận và đau thương vô cùng.

Đã vài trăm năm, khúc tình cảm này dây dưa mãi đến hôm nay đột nhiên kết thúc, điều này ít nhiều khiến bà khó mà chấp nhận được, cũng không cách nào đối mặt.

Khi Thiên Kiếm khách mất, đã nói ra tình cảm vài trăm năm, một câu tình ái thâm sâu với bà hệt như một ngọn đao nhọn tàn độc cắm vào tim của Thái Phượng tiên tử.

Tình ái đến muộn khiến người ta tiếc hận, càng khiến người ta khó mà chấp nhận được. Té ra chọn lựa mấy trăm năm trước của bản thân là đúng, nhưng bản thân lại không nắm chắc, khiến cho ba người cuối cùng trở nên giằng co không ngừng, đau khổ mất mấy trăm năm.

Hôm nay, mọi chuyện đã rõ, nhưng người chết cũng đã xong, chỉ còn lại rất nhiều hối hận và tự trách, ngoại trừ đau xót nhiều hơn còn có thể làm sao đây?

Muốn hiểu rõ những điều này rất dễ dàng, nhưng muốn quên đi tình cảm là chuyện cực kỳ khó khăn. Thái Phượng tiên tử yên lặng không nói, cả ngày nước mắt đã khô hết, nhưng bà còn chưa hề cảm thấy được giải thoát, bởi vì vết thương trong lòng bà đã tồn tại vài trăm năm, sẽ không vì mọi chuyện kết thúc mà có thể dễ dàng được xoa dịu.

Chiều hoàng hôn, sơn cốc càng thêm u tĩnh. Tiếng chim kêu thánh thót nhắc nhở người phàm màn đêm đang đến, nhanh chóng quay về, nhanh chóng quay về. Nhưng tấm lòng đã tan nát rồi có còn để ý đến điều này chăng?

Trong màn đêm, một bóng người đột nhiên xuất hiện ở trên bầu trời, không một chút âm thanh, cứ âm thầm lặng lẽ nhìn vào sơn cốc, ngắm nhìn hình ảnh cô đơn thanh thoát.

Trên mặt đất, Thái Phượng tiên tử đứng yên tĩnh lặng, trên bầu trời, hình bóng kia yên ắng không lên tiếng. Hai người ai cũng không nói gì, cứ như thế thưởng thức sự cô đơn trong màn đêm, thoáng một chút một đêm đã trôi qua.

Một đêm đó, bầu trời nhân gian biến ảo không ngừng, duy chỉ có hai người không một chút thay đổi. Giữa bọn họ không hề có thế tục ngăn cách, không hề có khoảng cách không gian, cự ly cứ như xa như gần, quan hệ mơ hồ không rõ, cứ như hai thân thể có cùng một tâm hồn, tần suất giữ nguyên không đổi.

Buổi sáng, giọt sương theo lá xanh nhỏ xuống mặt đất truyền lại những âm thanh tí tách.

Tiếng rất nhẹ, nhưng lại khiến Thái Phượng tiên tử phải chú ý. Sau một đêm đứng yên, bà thẩn thờ nghiêng đầu nhìn về một gốc cỏ nhỏ, trên bề mặt lúc này sương đang chầm chậm chảy, hơi hơi lấp lánh một tia ánh sáng.

Lúc này, Thái Phượng tiên tử tập trung tinh thần, ánh mắt nhìn qua giọt sương thấy được một thế giới kỳ diệu.


Một ngã ba, hai người nam một người nữ từ ba nơi đồng thời gặp nhau, ba người ánh mắt giao lại, một sự bắt đầu mới lạ xuất hiện trong đầu cả ba người.

Thời khắc đó, định mệnh đã liên kết ba người làm một, từ đây một khúc tình cảm không rõ dây dưa cứ thế kéo dài, chớp mắt đã đi qua vài trăm năm. Trong đó, chua ngọt khổ cay, có buồn có vui, kích động mê man, tâm tình không chừng. Chỉ đáng tiếc …

Một âm thanh nhẹ vang lên, giọt sương rơi xuống mặt đất, mọi ảo ảnh quay lại bình thường. Thái Phượng tiên tử vừa mới tỉnh lại, miệng thở dài u oán, sau đó ngửng đầu nhìn lền trời, muốn hỏi ý trời, lại phát hiện một bóng hình đang yên lặng ở nơi đó.

Ánh mắt gặp nhau, thân thể Thái Phượng tiên tử run lên, khổ sở lên tiếng:

- Huynh đến từ lúc nào, vì sao không nói gì cả?

Trên bầu trời, người đó nhẹ nhàng hạ xuống, chính là Thiên Ma giáo chủ Âu Dương Vân Thiên, chỉ nghe thấy ông lẩm bẩm nho nhỏ:

- Tới từ tối hôm qua …

Thái Phượng tiên tử run lên trong lòng, ánh mắt phức tạp nhìn ông, thở dài nhè nhẹ lên tiếng:

- Huynh hà tất phải làm như vậy?

Âu Dương Vân Thiên đáp xuống mặt đất, ánh mắt thản nhiên nhìn bà, cười nhỏ nói:

- Vui mừng âu sầu, ta đều sẽ ở bên cạnh muội để bầu bạn sẻ chia.

Thái Phượng tiên tử nghe thế muốn khóc, đáng tiếc lệ bà đã khô, chỉ có thể nhìn ông cảm động, đôi môi run run, không biết phải thể hiện ý nghĩ trong lòng thế nào.

Âu Dương Vân Thiên tiến lên một bước, nhẹ nhàng ôm lấy thân thể bà, lẩm bẩm bên tai bà:

- Phượng, trong lòng đau thương hãy khóc trong vòng tay ta. Bất cứ lúc nào, bờ vai của ta đều có thể che chở cho muội vượt qua giông bão. Đêm qua, hết thảy đau thương đã đi xa trong màn đêm, sáng sớm nay, ngay lúc muội nhìn thấy ta, mọi sự vui mừng liền nảy nở ở sơn cốc này, hơn nữa còn mãi mãi kéo dài, mãi cho đến ngày chúng ta rời khỏi nhân thế, hạnh phúc sẽ luôn bao quanh muội.

Thái Phượng tiên tử bật khóc, khóc rất thương tâm, hệt như một cô bé, hết thảy mọi uất ức trong mấy trăm năm qua đều được theo dòng nước mắt tuôn trào, người kiên định như Thái Phượng tiên tử lúc này đã hoàn toàn sụp đổ.

Âu Dương Vân Thiên ôm chặt bà, hai tay vuốt ve mái tóc của bà, miệng không ngớt an ủi, chầm chậm xóa đi những vết tích tàn dư của đau thương mấy trăm năm.

Thời khắc này, ở trong sơn cốc nơi đây, đối với đôi tình nhân yêu thương khổ sở đã mấy trăm năm, hai trái tim cuối cùng cũng đã ghép vào nhau không một chút xa rời.

Rất lâu sau, Thái Phượng tiên tử dần dần bình tĩnh, khuôn mặt xinh đẹp vương đầy nước mắt, hơi hơi ửng đỏ cất tiếng:

- Thiên, muội thất thố rồi.

Âu Dương Vân Thiên cười đồng cảm:

- Không sao, Phượng nhi của ta vĩnh viễn xinh đẹp.


Ngượng ngùng bật cười, Thái Phượng tiên tử nhẹ nhàng thoát ra khỏi ngực ông, ánh mắt quét qua mộ phần của Thiên Kiếm khách, nhỏ giọng nói:

- Thiên, dù sao cũng là người quen đã lâu, huynh hãy cúi đầu thi lễ với huynh ấy, xem như không quên tình cảm của cố nhân.

Âu Dương Vân Thiên hơi chần chừ một chút, nhưng sau đó liền theo lời đã nói, cúi đầu thi lễ trước mộ phần của Thiên Kiếm khách, miệng điềm nhiên lên tiếng:

- Người chết hận thù cũng tan, những ân oán giữa ta và ngươi từ nay không nhắc đến nữa. Một lễ này xem như đại diện Phượng nhi để cám ơn ngươi. Tuy ngươi thương muội ấy rất thâm sâu, nhưng ít ra ngươi còn là quân tử, một điểm này ta không thể không thừa nhận được.

Thái Phượng tiên tử hơi kích động, đã mấy trăm năm rồi, mãi đến khi một người đã chết, đoạn tình cảm dây dưa kéo dài này mới kết thúc được, điều này có tàn khốc quá hay không.

Nhìn vẻ mặt đau thương của bà, Âu Dương Vân Thiên khuyên bảo:

- Đi thôi, rời khỏi nơi thương tâm này, con đường hạnh phúc đang chờ đón trước mặt ta và muội.

Thái Phượng tiên tử hơi không nỡ, đi vài bước lại nhịn không được quay đầu, ánh mắt lộ ra vẻ đau thương vô tận.

Âu Dương Vân Thiên không hề cưỡng bức, chỉ nhẹ giọng an ủi, mãi đến khi rời khỏi sơn cốc, ông mới nắm lấy tay bà, mang bà bay thẳng lên tầng mây.

Trong khi đang bay, Âu Dương Vân Thiên lên tiếng:

- Phượng, chúng ta đi tìm một nơi an bình, ở đó không có chiến tranh, không có chém giết, chỉ có ta và muội.

Thái Phượng tiên tử nhìn ông, cảm động nghiêng đầu ghé lên vai ông, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Thiên, đa tạ huynh. Chỉ có điều Thiên Chi đô đã bị hủy, Chánh đạo đã suy bại, muội …

Âu Dương Vân Thiên vuốt ve má bà, nhỏ nhẹ cắt ngang lời, lên tiếng an ủi:

- Phượng, quên hết mọi thứ đi. Mỗi một người đều có vận mệnh của mình, muội không lo được mọi chuyện đâu, cho dù có lòng cũng không có sức.

- Nhưng muội là người của Vân Chi Pháp giới, bây giờ nhân gian nguy hiểm, muội làm sao có thể …

Ngừng lời không nói nữa, Thái Phượng tiên tử nhìn ông, chờ đợi ông đáp lời.

Âu Dương Vân Thiên đáp:

- Trước đây ta đã từng nói qua, nếu như có một ngày Vân Chi Pháp giới không tồn tại nữa, muội cần phải nhanh chóng rời đi, nếu không khó mà thoát được kiếp nạn. Bây giờ nhân gian hỗn loạn, hơn nữa chưa nói tới Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần, Yêu Hoàng tu vi kinh người không cách nào ứng phó nổi, ngay cả Lục Vân, mọi người quả thật cho là hành động của mình ngày trước là đúng chăng?

Thái Phượng tiên tử trầm ngâm, trong lòng bà biết rất rõ, trận chiến ngày trước với Lục Vân thật ra toàn là vì Kiếm Vô Trần. Hiện nay, Vân Chi Pháp giới đã bị hủy rồi, cũng coi như gieo gió ắt phải gặt bão, đứng trên lập trường công bình hẳn không trách được Lục Vân.

Ngẫm lại chuyện thị phi của nhân gian, Kiếm Vô Trần của Chánh đạo đột nhiên trở thành tà ác, phá vỡ hết mọi thứ. Trái hẳn với Lục Vân, từ khi bắt đầu đã rất được lòng người, nếu như Lục Vân quả thật tà ác, hẳn sẽ không có nhiều người không tiếc tính mạng để cứu Lục Vân đúng không?

Thở dài sườn sượt, Thái Phượng tiên tử vùi đầu vào lòng Âu Dương Vân Thiên, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Trước đây huynh đã có nói, nếu như Kiếm Thu chết trước, như vậy ông trời đã cho muội quyết định. Bây giờ nếu như ý trời đã như vậy, muội cũng không muốn nghĩ đến chuyện nhân gian dĩ vãng quá nhiều, mọi thứ cứ để huynh quyết định, huynh đi đâu muội sẽ theo đó. Tương lai tới, muội sẽ đền bù lại mấy trăm năm mất mát tình cảm của huynh. Nguồn: https://truyenfull.vn

Âu Dương Vân Thiên khuôn mặt vui mừng, cao hứng lên tiếng:

- Phượng, muội yên tâm, ta đảm bảo tương lai của muội sẽ ngập đầy tiếng cười và hạnh phúc, không còn một chút gì khó chịu.

Dứt lời đột nhiên tăng tốc, cả hai bóng người liền biến mất trong biển mây.

Âu Dương Vân Thiên và Thái Phượng tiên tử, sau khi đã trải qua mấy trăm năm đau thương khó khăn, cuối cùng đã đi đến với nhau. Tuy đã mất đi mấy trăm năm, nhưng kết quả như vậy cũng rất đáng vui mừng, dù sao cũng còn có một khoảng thời gian tốt đẹp đang chờ đợi hai người, như vậy cũng xem là ông trời ban phước!