Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 870: Nhất chiêu bại bắc

Lục Vân ánh mắt mơ hồ, bán tín bán nghi nói:

- Trên người ta có nhược điểm thế nào, trong lòng ta biết rõ. Ngươi nói ngươi biết được, sợ rằng đây chỉ là một loại chiến thuật tâm lý, cố tình lừa ta.

Thấy chàng không tin, người nữ đó hừ giọng nói:

- Lục Vân, ngươi đừng quên thân phận của ta. Hễ là lời nguyền do bởi oán khí, lệ khí, âm khí, sát khí tạo nên, không có dạng nào vượt qua được mắt ta. Trên người ngươi tà khí tụ trên đỉnh, trong cơ thể có một luồng khí u oán rất mạnh, chính là "Vong Linh trớ chú" thế gian hiếm thấy, nó có thể khiến ngươi trở thành điên cuồng hóa ma, chìm vào cảnh vạn kiếp không trỗi dậy được. Tuy ngươi có thần vật, liên tục khắc chế luồng lệ khí này, nhưng một khi bị kích dẫn hẳn sẽ không cách nào thu thập được. Đến lúc đó thần trí ngươi đại loạn, bị sự tà ác xâm chiếm hết, ngươi nghĩ còn có thể chống lại được ta chăng.

Lục Vân nghe vậy vẻ mặt biến hẳn, trầm giọng nói:

- Không hổ là người kế thừa của Cửu U, quả nhiên nhãn quang độc đáo. Nhưng cho dù ngươi biết được điểm này, cũng không nhất định có thể tìm được cơ hội lợi dụng.

Người nữ cười lạnh đáp:

- Ít ra điểm này cũng là điểm yếu trí mạng của ngươi, lời nguyền đó sẽ kềm chế ngươi cả đời. Hơn nữa, ta nắm được sức mạnh Cửu U, có thể tùy lúc khêu gợi lời nguyền trong cơ thể ngươi, khiến ngươi chìm vào cảnh vạn kiếp không trỗi dậy được.

Lục Vân vẻ mặt âm trầm, lạnh lùng tàn khốc nói:

- Ngươi đã nhắc nhở ta như vậy chỉ càng tăng nhanh tốc độ đến cái chết của ngươi rồi.

Nhìn thấy sát cơ hiện lên vẻ mặt của Lục Vân, người nữ điềm nhiên cười lên tiếng:

- Trên cả thế gian này, người duy nhất có thể giải trừ được Vong Linh trớ chú trong người ngươi ngoại trừ người làm chỉ còn mình ta, không còn ai khác, ngươi muốn ra tay tốt nhất phải suy nghĩ cho cặn kẽ. Trước mắt, lời nguyền của ngươi hẳn đã bị ngươi áp chế được, nhưng ngươi có thể áp chế nó cả đời cả kiếp chăng? Sớm muộn có một ngày, lời nguyền trong người ngươi sẽ phát tác. Đến lúc đó, ngươi dĩ nhiên áp chế không được, thế gian này sẽ nhanh chóng xuất hiện một ác ma âm hiểm tàn bạo, những người ở bên cạnh ngươi cuối cùng đều bị ngươi ra tay hủy diệt. Cứ nghĩ đi, tình cảnh đó trở nên như thế nào? Tự mình hủy diệt những người mình thân ái nhất, cảm giác nhất định rất phức tạp, ảo não, hối hận, đau đến không muốn sống nữa?

- Câm miệng!

Giận dữ trừng mắt người nữ, Lục Vân tàn bạo nói:

- Chớ vội đắc ý, ngươi tuyệt đối không thấy được ngày đó xuất hiện.

Người nữ cười tà đạo nói:

- Ta thấy hay không cũng không quan hệ, quan trọng nhất là khi ngươi đến lúc cuối cùng, tự mình ra tay giết chết người nữ yêu thương nhất. Lúc đó ngươi sẽ không hối hận chứ?

Lục Vân giọng hận thù nói:

- Không có khả năng đó! Sớm muộn cũng có ngày ta sẽ giải trừ được Vong Linh trớ chú, lấy lại tự do bản thân.

Người nữ cười cười, không tin đáp trả:

- Phải vậy chăng? Đó là ngươi nói với ta, theo suy nghĩ trong lòng ngươi, phải làm sao mới có thể giải trừ được Vong Linh trớ chú đây?

Lục Vân không nói, suy tư chìm vào trầm ngâm, một lúc sau mới trầm giọng nói:

- Muốn giải trừ được lời nguyền này, hẳn có hai loại phương pháp, thứ nhất là như ngươi đã biết, mà ngươi không biết đây là phương pháp tà ác. Thứ hai, dùng khí cực thần cực thánh để luyện hóa oán khí và lệ khí trong cơ thể.

Người nữ cười trào lộng lên tiếng:

- Khí thần thánh? Với tu vi hiện tại của ngươi, cùng với pháp quyết ngươi tu luyện được, lại thêm những kỳ ngộ của ngươi, lẽ nào ngươi không biết được điều đó căn bản không thể làm được.

Lục Vân thản nhiên nói:

- Thân thể ta khác với người thường, tự bản thân tự nhiên không cách nào làm được. Chỉ cần tìm được phương pháp chính xác, dùng ngoại lực hỗ trợ hẳn sẽ có cơ hội.

Người nữ hừ giọng nói:


- Ngoại lực hỗ trợ? Ngươi ở Vân Chi Pháp giới bị sức mạnh thần thánh đánh trúng cũng chưa từng tiêu trừ được lệ khí trong cơ thể ngươi, ngươi cho là còn có ai nắm được sức mạnh thần thánh lại có thể đạt đến cảnh giới như vậy nữa?

Lục Vân nghe vậy kinh hãi cất giọng chất vấn:

- Ngươi làm sao biết được chuyện của ta ở Vân Chi Pháp giới?

Người nữ cười đáp:

- Sức mạnh của ta đến từ trời đất, thế gian có chuyện gì mà ta lại không biết được đây?

Lục Vân không phục đáp trả:

- Người tinh thông tính toán, một đời đều không tính ra được mệnh vận của bản thân. Ngươi cho dù biết được chuyện của người khác, lại không biết được kết cục của bản thân thế cũng chỉ là uổng phí mà thôi.

Bật cười yêu kiều, người nữ đó không chút để ý, ánh mắt quét khắp bốn phương, mỉm cười nói:

- Lục Vân, nói cả nửa ngày rồi, mọi người cũng đều đã quen thuộc rồi, ngươi xem có cần thiết theo ta đi Cửu U Minh giới một chuyến, xem những điều thần bí ở nơi đó chăng?

Lục Vân hừ giọng nói:

- Cửu U Minh giới, nơi chốn âm hiểm, cứ để ngươi từ từ thưởng thức, ta không hề có hứng thú.

Người nữ nghe vậy bật cười lớn, cười có phần mơ hồ, khiến Lục Vân nghe được trong lòng bốc giận.

- Cười cái gì mà cười, có gì đáng cười đâu.

- Không có gì, ta chỉ đột nhiên phát hiện ra, Lục Vân vốn không sợ trời đất nhưng không ngờ cũng có chút úy kỵ với ta, điều này lẽ nào không đáng để cao hứng chăng?

Vẻ mặt tà dị, người nữ nhìn Lục Vân khiêu khích.

Hừ lạnh một tiếng, Lục Vân đáp trả:

- Cách khích tướng của ngươi được che dấu rất cẩn thận, nhưng ngươi có thấy ta đã biết được nguồn gốc của ngươi mà ta lại ngu xuẩn lầm mưu ngươi chăng? Cửu U Minh giới chính là nguồn gốc sức mạnh của ngươi, ta theo ngươi đi vào đó chẳng phải là chui đầu vào rọ chăng.

Người nữ mất đi nụ cười, cất tiếng:

- Lục Vân thật lạnh lùng bình tĩnh, quả thật không dễ hí lộng. Nhưng hôm nay đã gặp mặt, lẽ nào ngươi lại không muốn biết thêm một số chuyện của ta chăng?

Lục Vân lạnh nhạt đáp:

- Chuyện cần biết, ngươi đều đã tự mình nói ra rồi, ngươi nghĩ còn có chuyện trọng yếu nào nữa?

Người nữ cười thần bí nói:

- Vừa rồi chỉ là một phần mà thôi, còn liên quan đến chuyện của Địa Âm Thiên Sát, Vân Chi Pháp giới, lẽ nào ngươi lại không có hứng thú.

Lục Vân có phần không nhìn thấu được người nữ trước mắt, đoán không ra trên người cô ta thật ra còn có ẩn chứa bí mật nhiều ít. Hai lần gặp nhau, Lục Vân đều có cảm giác bị cô ta áp chế, trong lòng vô cùng tức giận.

Nghĩ đến điều này, trong lòng Lục Vân tỉnh lại, cả người chớp mắt trở thành lạnh lùng đầy lý trí, vẻ mặt lạnh băng nói:

- Những chuyện có liên quan đến ta, trong lòng ta hiểu rõ, những chuyện không liên quan ta cũng không muốn nghe nhiều. Hôm nay đã gặp nhau, lập trường khác biệt, nói nhiều cũng chỉ vô dụng, hay là hãy cho ta thấy, ngươi được cho là bá chủ Nam Cương thật ra bằng vào gì để liệt ngang bằng với Yêu Hoàng Liệt Thiên.

Thấy ánh mắt vô tình của Lục Vân, người nữ hừ lạnh nói:


- Không hổ là kẻ nghịch thiên, tâm trí quả nhiên kiên định. Nhưng thời cơ giao đấu còn chưa đến, ta chỉ muốn tiếp ngươi một chiêu để thỏa tâm nguyện của ngươi. Nếu ngươi thắng được chiêu này, ta liền cho ngươi biết một việc quan hệ đến vận mệnh đại sự của ngươi sau này. Nếu như ngang bằng hoặc ngươi thua, muốn biết được những tin tức đó có thể phải trả một giá đắt mới được.

Lục Vân bật cười lạnh đáp:

- Một chiêu phân định thắng thua. Hay, thế cũng đơn giản đi phần nào, xuất chiêu đi.

Người nữ cười nho nhỏ, tư thế ưu nhã bay lên giữa không trung, tay trái múa lên tùy ý, đóa hoa kỳ lạ trong tay tự động dài ra, nhanh chóng hóa thành một đóa mẫu đơn đen to lớn, nhụy hoa đỏ hồng bắn ra vài trăm làn sáng, ngưng tụ thành một cột sáng đỏ máu xuất hiện trên đỉnh đầu Lục Vân.

Một chiêu này không chút kỳ quái, xem ra bình bình thường thường, lẽ nào người nữ này đã tính toán dùng một chiêu này tranh hơn thua với Lục Vân?

Ánh mắt Lục Vân nghi hoặc. Chàng phát hiện có chút nghi binh, vì thế tuyệt đối không một chút khinh thường, ngược lại thần sắc nghiêm túc, ngay khi cột sáng đến gần, thân thể liền xoay tròn một vòng trên mặt đất, toàn thân bộc phát uy thế rung trời hóa thành một cột sáng bảy màu đón lấy một chiêu của người nữ nhân đó.

Hai bên giao tranh, sức mạnh hội tụ. Chớp mắt trên không trung Lục Vân đã hình thành một quả cầu ánh sáng, hơn nữa còn bành trướng nhanh chóng, lập tức bao quanh hai người vào trong quả cầu ánh sáng.

Trong lòng Lục Vân thất kinh, một chiêu trông có vẻ tầm thường của người nữ đó, nhưng khi sức mạnh của mình xông vào, không ngờ lại phát sinh chuyển biến, liền nuốt lấy quá nửa sức công kích mình phát ra, hơn nữa còn nhanh chóng chuyển thành sức mạnh của cô ta, quay lại tấn công chính mình.

Loại thế công quỷ dị này, Lục Vân mới lần đầu gặp phải, trong lòng không khỏi phân vân, một chút sơ hở lập tức hiện ra, bị người nữ đó tận dụng, lập tức áp chế khí thế của Lục Vân, ép cho chàng phải toàn lực phòng ngự.

Lúc này, quả cầu sáng bành trướng đã vượt quá cực hạn, sức mạnh to lớn bên trong không nơi phát tiết, cuối cùng phát nổ, lập tức hất bắn hai người đang giao chiến.

Người nữ đó ngạo nghễ giữa không gian cười nhẹ nói:

- Lục Vân, chiêu này ngươi thua rồi, trong lòng có chút giận dữ bất bình phải không?

Hừ lạnh một tiếng, Lục Vân trả lời:

- Ngươi thắng cũng không đủ quang minh.

Vẻ mặt người nữ không chút tình cảm, cười tà dị nói:

- Từ nay về sau còn cơ hội, ngươi hà tất phải nóng nảy. Bây giờ ngươi đi hay tính theo ta đi Cửu U Minh giới một chuyến?

Lục Vân liếc nhìn nước đầm đen ngòm, lạnh lùng đáp:

- Sau này còn có cơ hội ta sẽ tự đi, hôm nay xin thứ lỗi không thể bồi tiếp được.

Người nữ dường như đã sớm biết được kết quả này, vẻ mặt không chút để ý, điềm nhiên nói:

- Thế ta cũng không đưa tiễn xa được. Lên đường mạnh giỏi, lần gặp tới sẽ tiếp tục chuyện ngày hôm nay còn chưa dứt.

Lục Vân hừ giận một tiếng, xoay mình vừa bay thẳng lên, vừa nói:

- Vu Thần, ngươi tốt nhất là kềm chế thuộc hạ của mình, để tránh đến lúc sau này phải hối hận.

Té ra, người nữ này không ngờ chính là hóa thân của Vu Thần, khó trách Lục Vân không chiếm được chút tiện nghi nào trong tay hắn. Theo truyền thuyết Vu Thần là nam nữ cùng một thể xác, có cả nam và nữ, nhưng Lục Vân hai lần gặp đều là người nữ, thế nên khó trách chàng mãi chưa từng đoán ra được lai lịch của đối phương.

- Không cần phải nhọc tâm lo lắng, bổn thần tự có an bài.

Còn đang nói, khuôn mặt xinh đẹp của người nữ mờ dần, giây lát liền khôi phục lại khuôn mặt người nam xấu xí, quả nhiên chính là Vu Thần.

Giữa không trung, Lục Vân dĩ nhiên đã biến mất không nhìn thấy tung tích, khuôn mặt xấu xí của Vu Thần lộ ra nụ cười tà dị, tự nói với mình: "Nghịch thiên tử, đường đi của ngươi còn dài. Có thể đi đến cuối cùng không, bây giờ còn chưa nói rõ được. Lần tới gặp mặt, ta tin tưởng có thể nhìn thấu được vận mệnh của ngươi, đến lúc đó lại đối phó với ngươi cũng chưa muộn.

Ánh sáng âm u lóe lên, hình bóng biến mất, cốc hẹp lập tức khôi phục lại sự yên tĩnh.

******

Trên đường bươn chải, Bổn Nhất mang theo Thiên Mục Phong nhanh chóng bỏ đi. Trong lúc bỏ chạy thỉnh thoảng nhìn lại, thấy Lý Trường Xuân không hề đuổi theo, Bổn Nhất mới từ từ lấy hơi lại.

Cúi đầu, Bổn Nhất lo lắng nói:

- Thiên Mục Phong, bây giờ ngươi thế nào rồi, thương thế có quan trọng không?

Thiên Mục Phong bật cười khổ sở đáp: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

- Trận chiến vừa rồi, ta đã bị thương nguyên khí, cần phải tìm một nơi để tĩnh tâm trị thương mới được.

Bổn Nhất liếc nhìn vùng lân cận, phát hiện phía trước có một ngọn núi cao đến trời, vội vàng mở miệng nói:

- Không cần gấp, ta lập tức mang ngươi đến, ngươi cần kiên trì hơn một chút.

Hạ mình xuống, Bổn Nhất nhanh chóng đến trên đỉnh ngọn núi, tìm kiếm một bóng cây để đặt Thiên Mục Phong xuống đất.

Đứng lên, Bổn Nhất phát linh thức dò xét một lượt quanh ngọn núi, thấy không có chút dị thường mới đến sau lưng Thiên Mục Phong, vận chân nguyên Phật môn bắt đầu trị thương cho hắn.