Hứa Khiết cảm nhận được tình cảm kích động của ba người, lớn giọng nói:
- Trên dưới một lòng, nhất định thành công. Chúng ta cùng nhau nỗ lực lên!
Như vậy, bốn người liền bỏ hết đau thương, toàn thân toát lên vẻ kiên định.
Nhìn thấy tình hình của bốn người, Trần Ngọc Loan nhỏ giọng nói:
- Bách Linh tỷ, vì sao không thấy sư phụ của Ngạo Tuyết tỷ tỷ quay về vậy?
Bách Linh than thở:
- Bọn họ đã không về được rồi.
Trần Ngọc Loan thất kinh, sau đó giọng thương cảm:
- Ba người đi, ba người về, chỉ có một người cũ. Ôi …
Quy Vô đạo trưởng đau lòng lên tiếng:
- Sớm biết như vậy hà tất phải làm thế? Ngày trước nếu bọn họ nghe lời ta khuyến cáo không rời khỏi liên minh hẳn đã không có chuyện rồi.
Bách Linh khổ sở nói:
- Định mệnh đã sắp sẵn, ai cũng không thoát khỏi được. Trước đây ta đã từng cảnh cáo qua bọn họ, gặp được Lục Vân còn có hy vọng, gặp được Lâm Vân Phong chỉ có đau thương mà thôi.
Trần Ngọc Loan thở dài lên tiếng:
- Được rồi, hay là bớt nói đến chuyện này để tránh trong lòng bọn họ càng thêm khó bỏ qua. Được, bọn họ về lại rồi, chúng ta gặp gỡ thôi.
Bỏ đi vẻ đau thương, ba người tươi cười nhiệt tình nghênh đón.
Lâm Vân Phong và Hứa Khiết lần đầu tiên gặp Trần Ngọc Loan, sau khi được Trương Ngạo Tuyết giới thiệu, hai bên liền nói mấy câu khách sáo. Sau đó, mọi người vừa đi vừa nói chuyện, không bao lâu đã về đến đại điện của liên minh.
Mời mấy người Dịch viên ngồi xong, Trần Ngọc Loan giới thiệu một lượt mọi người ở đây. Đợi mọi người đã quen biết rồi, Quy Vô đạo trưởng cũng đã chuẩn bị tiệc trưa xong, vì thế Trần Ngọc Loan liền dẫn mọi người đi vào hậu viện dùng tiệc.
Sau tiệc trưa thịnh soạn, mọi người lại quay vào đại điện. Ở trong đó, ai nấy cười nói, không khí vô cùng hòa hợp.
Phía trên, Trần Ngọc Loan nhìn quanh mọi người, cất tiếng nói:
- Hôm nay, các vị đã có duyên gặp gỡ nơi đây, ta trước hết xin đại diện Trừ Ma liên minh hoan nghênh. Ở đây, ai cũng là đại hiệp tiền bối, ai cũng là dẫn đầu một phái, Ngọc Loan có phần xưng hô không được chu toàn, xin các vị rộng lòng bỏ qua.
- Minh chủ khiêm tốn quá, mọi người nếu như đã ngồi ở đây đều là bằng hữu. Nếu như đã là bằng hữu hà tất phải khách sáo với nhau?
Bắc Phong cười ha hả nói, tỏ ra rất sảng khoái.
Càn Nguyên chân nhân nghe vậy cất tiếng tán đồng:
- Lời của Bắc đại hiệp rất đúng. Người ở nơi đây, đều là người hiệp nghĩa trảm yêu trừ ma, đều có quan hệ rất thân với Lục Vân. Mọi người ngồi cùng nhau là duyên phận, minh chủ không cần phải đa lễ như vậy.
Trần Ngọc Loan cười đáp:
- Nếu như vậy, chúng ta nghĩ được điều gì nói điều đó. Hiện nay tình thế nhân gian thế nào, mọi người ít nhiều trong lòng hiểu rõ. Chánh Đạo liên minh hiện nay đã bị hủy diệt rồi, với vai trò là tổ chức trừ ma duy nhất còn tồn tại, chúng ta cần phải suy xét sự tình, tất cả vì an nguy của nhân gian. Vì thế ta hy vọng mọi người ai nấy đều ra sức, cống hiến cho hòa bình nhân gian.
Bắc Phong cười nói:
- Ý của minh chủ là hy vọng chúng ta cùng nhau kết hợp lại, cùng nhau đối phó với chuỗi tai nạn này chăng?
Trần Ngọc Loan đáp:
- Đúng như thế, ta đúng là có ý tứ như thế, hy vọng các vị có thể tận sức tương trợ, chúng ta cùng nhau đối phó với Địa Âm Thiên Sát. Còn về phương thức rất đơn giản, vào lúc nguy nan, chúng ta nắm tay cùng tiến, đợi đến lúc vượt qua quan ải khó khăn, mọi người tự làm theo ý mình, không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Bắc Phong lại lên tiếng:
- Biện pháp này không sai, ta không có ý kiến nào cả.
Dương Thiên điềm nhiên mở lời:
- Giữa bằng hữu với nhau, hỗ trợ giúp đỡ là đúng rồi.
Trần Ngọc Loan cười yêu kiều cất giọng:
- Nếu như vậy, Ngọc Loan xin đại diện cho bá tánh nhân gian tạ ơn hai vị đại hiệp trước.
Trong lúc nói, nàng đứng lên thi lễ từ xa với hai người.
Bắc Phong và Dương Thiên biến sắc, cùng nhau đứng lên đồng thời vẫy tay ngăn cản lễ này của Trần Ngọc Loan.
- Minh chủ thân phận cao quý, tuyệt đối không thể làm như thế.
Trần Ngọc Loan cũng không miễn cưỡng, chỉ thân ái nói:
- Ngọc Loan còn nhỏ tuổi, được Lục đại ca và các vị tiền bối thương yêu, mới có may mắn trở thành chủ của liên minh, chỉ hy vọng có thể dùng sức lực yếu ớt của mình để tạo phúc cho thiên hạ, trả lại cho nhân gian sự an tường.
Bắc Phong nhìn nàng, ánh mắt từ kinh dị chuyển thành kính phục, vì thế đáp lại:
- Nói thật, trước kia không hiểu rõ lắm về Trừ Ma liên minh, ta cũng chỉ có thể trông vào tài sức Lục Vân mới đồng ý hỗ trợ. Bây giờ nghe được những lời này của minh chủ, ta không thể không thừa nhận Lục Vân quả là rất có tầm nhìn. Trên người minh chủ lóe lên một loại ánh sáng khiến người ta cảm thấy thân thiết, khiến người người cùng nhau chung sức, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái sung sướng.
Khóe miệng của Trần Ngọc Loan hơi nhếch lên, yêu kiều quyến rũ nói:
- Quả thật vậy sao? Nói như thế, ta cũng có chỗ đáng để kiêu ngạo à?
Ánh mắt chớp chớp, làm vẻ kỳ quái với mọi người, lập tức nổ lên một trận cười lớn.
Dương Thiên cảm thán nói:
- Sắc dáng của minh chủ quả hệt như gió xuân, khiến người ta mất hết tâm lý khó chịu.
Phật Thánh Đạo Tiên cười lên tiếng:
- Vì thế ta không đi nơi khác, cứ một mực ở lại nơi này.
Trừng Phật Thánh Đạo Tiên một cái, Trần Ngọc Loan rủa yêu:
- Đáng tiếc ông là một hòa thượng, lại quá già, nếu không có lẽ ta sẽ xem xét cơ hội này.
Phật Thánh Đạo Tiên mặt đen lại, hầm hừ nói:
- Hay cho nha đầu ngươi, không ngờ dám trêu chọc ta.
Trần Ngọc Loan bỉu môi phản bác lại:
- Ai kêu ông đã chọc ta trước, mà cho là ta muốn chọc ông đi nữa thì thế nào đây?
Mọi người thấy vậy càng cười bạo hơn, bị hai người bọn họ chọc cho vui vẻ hẳn lên.
Thật lâu sau, mọi người bình tĩnh trở lại. Trần Ngọc Loan đi đến bên Trương Ngạo Tuyết, cười nhỏ nói:
- Ngạo Tuyết tỷ tỷ, các vị cũng ở lại hỗ trợ Ngọc Loan cùng nhau đối đầu với yêu ma, vậy có được không?
Trương Ngạo Tuyết nhìn thấy vẻ mời mọc của nàng, không nỡ cự tuyệt:
- Chuyện này muội phải hỏi sư bá ta, bây giờ sư bá là trưởng bối duy nhất của Dịch viên,chuyện đều do sư bá làm chủ hết.
Trần Ngọc Loan dời mắt sang Càn Nguyên chân nhân, mỉm cười lên tiếng:
- Tiền bối, lần này quay về, người có thể gần như không thể đi lại nữa rồi.
Càn Nguyên chân nhân chần chừ một lúc, gật đầu nói:
- Dịch viên hiện nay chỉ còn lại mấy người chúng ta. Thân là trưởng bối, ta không hy vọng vì ta mà kiềm chế bọn họ, vì thế chỉ cần chuyện có lợi cho bọn họ, ta đều không cản trở. Phóng mắt ra thiên hạ, nơi đây là đất duy nhất có thể ổn định, lại thêm mối quan hệ giữa liên minh và Lục Vân cùng chúng ta, ta tự nhiên sẽ toàn lực hỗ trợ các vị.
Trần Ngọc Loan cười lên tiếng:
- Như vậy thật tốt, có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết. Đợi tương lai khi Lục đại ca quay lại, có bất kỳ biến hóa gì mới lại thương nghị trở lại là được rồi. Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau đàm luận tình huống trước mắt, xem liên minh hẳn phải làm thế nào mới tốt được.
Nói rồi quay về chỗ ngồi, khí thế toàn thân Trần Ngọc Loan biến hẳn, cả thân hình phát ra uy nghiêm chấn động lòng người, khiến cho đại điện lập tức yên tĩnh trở lại.
Kinh ngạc nhìn nàng, Bắc Phong, Dương Thiên, Lâm Vân Phong, Hứa Khiết đều là lần đầu gặp được vẻ nghiêm túc của nàng, trong lòng cảm thấy kinh ngạc vô cùng, không ngờ được nàng nghiêm túc trở lại thì thánh khiết hoàn toàn không thua kém ai.
Bật cười ha hả, Phật Thánh Đạo Tiên cười nói:
- Nha đầu này khi làm trò mặt cười cũng được, khi nghiêm túc trở lại hệt như một nữ hoàng, khiến người ta cả hồn và xác như không còn.
Lưu Tinh cười lên tiếng:
- Lời này nực cười, không có được khí thế uy nghiêm, cô ta làm sao có thể thống lãnh thủ hạ được, làm sao có thể hiệu lệnh thiên hạ được?
Trần Ngọc Loan cũng không thèm để ý đến hai người, ánh mắt quét qua mọi người một lượt, mở miệng nói:
- Bách Linh tỷ tỷ, tình thế hiện nay thế nào tỷ là người hiểu rõ nhất, vậy tỷ hãy cho biết ý kiến trước đi.
Bách Linh điềm nhiên cất tiếng:
- Nhân gian hiện nay đã biến hóa trăm lần trong chớp mắt, đứng trên quan điểm Trừ Ma liên minh, rất nhiều kế hoạch đều có liên quan đến thời gian, bởi vì một khi để lỡ cơ hội rồi, kế hoạch liền phải thay đổi. Trước mắt, Thiên Chi đô đã bị hủy diệt, thế lực của Quỷ vực ở nhân gian cũng không còn tồn tại. Chỉ còn lại Ma vực và Yêu vực, ngoại trừ Yêu Hoàng Liệt Thiên không kể đến, cao thủ còn lại chúng ta đều có thể đối phó được. Như thế chỉ còn lại Địa Âm, Thiên Sát, Vu Thần cùng với Kiếm Vô Trần.
Nhìn thấy Bách Linh hơi ngừng lại, Quy Vô đạo trưởng nói tiếp theo:
- Trước mắt, cục diện hỗn loạn đã dần dần trở nên rõ nét, mục tiêu của chúng ta cũng càng lúc càng rõ ràng, nhưng nhiệm vụ chúng ta so với dĩ vãng còn gian nan, đang chờ đợi chúng ta khảo cứu nghiêm chỉnh. Thu thập tin tức tình báo thế nào, nắm vững tình huống địch nhân thế nào, đây là những điều kiện ban đầu cần thiết để tác chiến. Nhưng hiện tại, mục tiêu của chúng ta lại là thiên hạ vô song, cũng hung hăng tàn bạo, liên minh đệ tử căn bản không dám đến gần. Vấn đề này vô cùng nghiêm trọng, cần phải giải quyết.
Nghe vậy, mọi người đều suy xét, Khiếu Thiên lại lên tiếng:
- Về vấn đề này, ta có thể thay thế đệ tử liên minh để đi dò xét tình huống của địch nhân.
Quy Vô đạo trưởng lắc đầu nói:
- Chỉ bằng vào một mình ông thì không đủ, chúng ta cần phải nghĩ được biện pháp giải quyết thỏa đáng, nếu không sau này chúng ta sẽ cực kỳ bất lợi.
Phần Thiên lên tiếng: Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Chuyện này nhất thời sợ là không tìm được biện pháp thỏa đáng, chúng ta chỉ có thể tùy theo từng đối phương triển khai một số bước xem ứng phó thế nào đã.
- Một số bước? Thiếu hiệp có kiến nghị gì?
Quy Vô đạo trưởng nhìn Phần Thiên hỏi.
Phần Thiên đáp:
- Chuyện này theo ý ta, chúng ta cần phải tìm cho ra được mục tiêu chủ yếu, sau đó mới căn cứ vào những đặc điểm của từng mục tiêu, dùng những hiểu biết của chúng ta, dùng chiến lược thực hiện từng bước xem từng bước. Lấy ví dụ, nếu cho là Địa Âm Tà Linh, nói về thực lực chúng ta ai cũng không vượt qua hắn được, người theo dõi hẳn phải có tu vi tinh thâm, hơn nữa còn tinh thông thuật tiềm ẩn, còn cần có khả năng quan sát từ xa, như thế mới có thể an toàn thu được những tư liệu nhất định. Còn những mục tiêu khác, chúng ta cũng tuân thủ những biện pháp tương tự, phải bảo đảm ở trong điều kiện an toàn, cẩn thận theo dõi.
Trần Ngọc Loan nghe hết, liền cất tiếng tán đồng:
- Suy nghĩ này không sai, mọi người còn có biện pháp nào tốt hơn không?
Mọi người không nói, rõ ràng còn chưa nghĩ ra được.
Thấy vậy, Trần Ngọc Loan nói tiếp:
- Nếu đã như thế, chúng ta trước hết hãy kể ra một số mục tiêu, mọi người cùng nhau bàn tính. Đứng đầu, có thể lấy Âm Đế làm mục tiêu số một, Thiên Sát là mục tiêu số hai, số ba là Vu Thần, số bốn là Yêu Hoàng, số năm là Kiếm Vô Trần, số sáu là Ma Thiên tôn chủ. Mọi người thấy thế nào xin hãy nói ra.
Trầm ngâm một lúc, Phần Thiên nói:
- Sáu người minh chủ nhắc đến đúng là những nhân vật trọng yếu nhất trước mắt. Nhưng sáu người này, chúng ta có hiểu biết nhiều ít đây? Thiên Sát thì chưa từng thấy qua, Vu Thần và Yêu Hoàng cũng đều chỉ là nghe danh mà còn chưa thấy được mặt, như vậy chẳng khác nào uổng công bàn luận.
Tư Đồ Thần Phong lên tiếng:
- Không quen thuộc hẳn trước tiên chưa cần lý đến bọn họ, ngược lại chúng ta cũng không có khả năng đồng thời ứng phó mấy người, trước hết hãy loại trừ những kẻ đã quen thuộc, bớt đi một người tốt một người.
Trần Ngọc Loan thấy có lý, ánh mắt quét qua mọi người hỏi:
- Mọi người cũng thấy vậy chăng?