Trong lúc suy tư, hình ảnh trước mắt không ngừng biến chuyển, khiến Bạch Như Sương nhìn thấy hô lên thất kinh không ngừng, trong lòng đầy sự lo lắng. Nhưng đối với cuộc gặp cuối cùng của hai người yêu nhau, Bạch Như Sương ban đầu rất cảm động bởi vì Liệt Thiên vì nàng đã không tiếc bỏ hết mọi thứ. Nhưng khi nhìn đến cuối cùng, nàng đã khóc, nàng cảm nhận bi thương đau khổ cho bản thân mình kiếp trước, càng cảm thấy tự trách mình cho kết quả của Liệt Thiên.
Nhìn thấy hình bóng áo trắng từ giữa không trung rơi xuống, Bạch Như Sương vẻ mặt thê lương, miệng lại lẩm bẩm nho nhỏ:
- Ngàn năm sau, nếu chuyện xưa lại xảy đến, thiếp cũng sẽ nhất định dùng cái chết để hoàn trả, chỉ có điều thiếp có thể hoàn trả những thương hại của chàng được chăng? Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Liệt Thiên không trả lời, Liệt Thiên đang chờ đợi, chờ đợi cả ngàn năm lời đáp trả của người tình chuyển thế sang kiếp sau. Bạch Như Sương không nói lời nào, nàng chỉ khóc lóc thảm thiết, vì đau thương kiếp trước, vì di hận của kiếp trước.
Nạp Tuyết Thiên Hoa thở dài nhè nhẹ, nhỏ giọng ngâm:
- Người nữ si tình, nói về tình trường, tình nghiệt ngàn năm trước được bồi thường bây giờ. Luân hồi biến đổi, thời gian không gian chuyển dịch, duyên xưa như mộng, một chuỗi nhân duyên.
Bạch Như Sương nghe thấy chấn động, liếc nhìn bà, sau đó đưa mắt sang Liệt Thiên, miệng khẽ nói:
- Thiên, tạ ơn chàng đã giúp thiếp nhìn lại chuyện trước đây. Tuy ký ức kiếp trước đã bay theo gió, nhưng mọi chuyện ngày trước, thiếp sẽ bồi thường lại. Giống như lời cô ta (Bạch Như Sương kiếp trước) đã nói, cho dù ngàn năm cũng không thể quên được, để chúng ta ngày nay tiếp tục đoạn tình duyên đó.
Liệt Thiên nghe vậy, vẻ mặt hơi mơ hồ cười cười, giọng đầy tình ái đáp lời:
- Như Sương, thật ra nếu muốn nàng nhìn thấy cảnh này, tự bản thân ta cũng có thể làm được. Nhưng ta lại không hề làm như vậy, mà lại đi tìm Đại Luân Hồi bàn, để nàng thực sự nhìn thấy tận mắt, chỉ hy vọng nàng tự mình nhìn thấy rõ rồi, có tâm trạng khác để cảm nhận đoạn tình ái thương tang đó. Một đời của ta, hối tiếc lớn nhất chính là đoạn tình ái đó, ta mãi hy vọng có được một ngày, ta có thể quay lại nơi đây, tự tay biến chuyển nó đi. Bây giờ ta đã quay lại rồi, nàng có tình nguyện cùng ta biến đổi nó đi được không?
Bạch Như Sương mạnh mẽ gật đầu, kích động nói:
- Thiên, thiếp tình nguyện, cho dù chàng làm điều gì, thiếp đều sẽ đi theo chàng.
Liệt Thiên bật cười, cười rất cởi mở.
- Bây giờ, chúng ta hãy cùng nhau thay đổi kết cục đó.
Nạp Tuyết Thiên Hoa ngăn cản lại:
- Không được, các ngươi không thể thay đổi được nó.
Liệt Thiên vẻ mặt trầm xuống, hỏi ngược lại:
- Vì sao?
Nạp Tuyết Thiên Hoa giải thích:
- Nguyên nhân rất đơn giản, định mệnh không thể thay đổi. Các ngươi nếu cố gắng cưỡng cầu, bây giờ hẳn sẽ bị trời khiển trách.
Liệt Thiên nghe thấy cười lạnh nói:
- Trời khiển trách như thế nào, ta căn bản không sợ. Đời này chỉ cần có thể bồi bổ lại điều hối tiếc, cho dù trả giá lớn thế nào ta đều tình nguyện.
Bạch Như Sương nghe vậy đầy vẻ cảm động, Nạp Tuyết Thiên Hoa lại giận dữ trừng mắt nhìn Liệt Thiên, giọng lạnh lẽo nói:
- Ngươi thật sự muốn nghịch lại trời?
Liệt Thiên thản nhiên đáp:
- Không sai, nếu không như vậy, ta hà tất phải kiếm Đại Luân Hồi bàn của ngươi.
Nạp Tuyết Thiên Hoa trầm mặc không nói, mãi một lúc sau mới mở miệng lên tiếng:
- Bây giờ ta cũng không tiện nói nhiều, nhưng trước khi ngươi ra tay, còn có một cảnh cần ngươi phải nhìn thấy.
Nói rồi biến đổi pháp quyết, thời gian không gian thay đổi, liền xuất hiện một cảnh trước mặt Liệt Thiên và Bạch Như Sương.
Giữa rừng rậm, một cái hồ nước xanh như một khối ngọc lục bích, hệt như kính trong, tỏ ra chói mắt đặc biệt. Nước hồ trong xanh, không thấy bất kỳ sinh vật nào, hệt như nước thánh không nhiễm chút bụi trần.
Bốn bề, núi non trùng điệp, hoa cỏ dày đặc, Bạch Như Sương nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp tâm thần cởi mở, nhìn thấy vẻ mặt Liệt Thiên biến đổi hẳn. Nơi này, Liệt Thiên rất quen thuộc, bởi vì đó là nơi Liệt Thiên sinh ra, nên quen thuộc với mọi thứ chung quanh.
Nhưng Nạp Tuyết Thiên Hoa dẫn Liệt Thiên đến nơi này, thật ra có dụng ý gì đây?
Còn đang suy nghĩ, trên tầng không hồ nước đột nhiên mở ra một cánh cửa không gian, từ trong đó bay ra một vầng mây bảy màu, không ngừng chuyển biến hình dáng.
Quá trình này kéo dài trong một thời gian nhất định, đợi đến lúc ngừng lại, trong vầng mây bảy màu phát ra một luồng hào quang bảy màu, bắn thẳng vào giữa hồ nước, ở đó liền hình thành một điểm sáng bảy màu, theo thời gian dần dần lớn lên.
Cho đến một ngày, một quả cầu bảy màu từ trên trời rơi xuống, từ trong đài sen bắn ra một hạt ngọc châu bảy màu, cả hai kết hợp lại, cuối cùng tạo nên một sinh mệnh mới, đó chính là Yêu Hoàng Liệt Thiên.
Nhìn thấy cảnh này, Bạch Như Sương la lên một tiếng thất kinh, không ngờ Yêu Hoàng Liệt Thiên vốn lại sinh ra như vậy, thật sự khiến người ta thất kinh và bất ngờ. Thấy vậy, Liệt Thiên cũng rất bất ngờ, bởi trong ký ức của Liệt Thiên không có đoạn này. Mà đoạn này lại vừa hay quan hệ đến thân thế Liệt Thiên, đã từng khiến Liệt Thiên phải khổ sở truy tìm, cuối cùng cũng chưa từng tìm ra.
Trước đây, Liệt Thiên đã từng đi qua hồ nước này, đã phát hiện được một sinh mệnh mới, còn tiến nhập vào một không gian kỳ diệu. Bên trong đó, Liệt Thiên phát giác một số chuyện, nhưng không hề thấy được bất cứ vết tích nào liên quan đến lai lịch sơ khởi nhất của mình.
Chấn động kinh ngạc nhìn Nạp Tuyết Thiên Hoa, Liệt Thiên nghiêm túc nói:
- Cảnh tượng này là thật sự sao?
Nạp Tuyết Thiên Hoa hừ giọng nói:
- Tự nhiên là thật, bất quá đã trải qua ba ngàn sáu trăm năm trước đây.
Liệt Thiên trong lòng chấn động, hỏi tiếp:
- Theo như lời bà nói, ta nằm trong bào thai chín trăm năm mới sinh ra sao. Vậy thật ra ta đến từ nơi nào đây?
Nạp Tuyết Thiên Hoa lắc đầu nói:
- Ta chỉ có thể cho ngươi biết nhiều đến thế, còn lại ngươi phải tự mình suy đoán thôi. Thiên cơ không thể tiết lộ, có những chuyện ta không thể nói, bởi vì nói sẽ tạo nên nguy hại cho ngươi.
Liệt Thiên không nói, một lúc sau mới lên tiếng:
- Nếu đã như thế, ngươi dẫn ta đến xem nơi này có dụng ý gì đây?
Nạp Tuyết Thiên Hoa vẻ mặt quái dị, cất giọng dị thường trả lời:
- Để cho ngươi thấy cảnh này, chỉ hy vọng ngươi không nên kích động hành sự, tự tiện biến đổi định mệnh. Tuy đây đều là những chuyện quá khứ, nhưng nếu ngươi chỉ cần biến đổi một chút, sẽ tạo nên nguy hại rất lớn cho hậu thế của ngươi.
Liệt Thiên hừ giọng nói:
- Ta không sợ.
Nạp Tuyết Thiên Hoa đáp:
- Ta biết, nhưng cô ta sợ.
Liệt Thiên lặng đi, hơi hơi bình tĩnh trở lại.
- Ngươi nói như vậy là có ý gì?
Nạp Tuyết Thiên Hoa điềm nhiên đáp:
- Ý của ta rất rõ ràng, ngươi hẳn không sợ trời khiển trách, nhưng Bạch Như Sương lại sợ hãi. Ngày đó, tình ái đau thương giữa các ngươi, cho dù ngươi có sức mạnh kinh trời nhưng không thay đổi được định mệnh. Bây giờ, ngươi đã trở lại nhân gian, thực lực đương nhiên mạnh hơn ngày trước, nhưng ngươi dám chắc ngươi nhất định có thể chiến thắng được trời đất, khiến cho đoạn tình cảm giữa hai ngươi trở thành viên mãn được chăng?
Liệt Thiên trầm ngâm, chuyện này chính là chuyện Liệt Thiên rất lo lắng, khiến lòng hơi bất an. Nạp Tuyết Thiên Hoa thấy Liệt Thiên không đáp, tiếp tục nói:
- Ý trời khó lường, có lúc ông trời chỉ trách phạt ngươi một chút, cũng đủ khiến ngươi hối tiếc cả một đời. Trên thế gian này, không phải hoàn toàn không có người có thể thay đổi định mệnh, nhưng người đó không phải là ngươi, cũng không phải là ta.
Liệt Thiên trừng mắt nhìn bà, lạnh giọng nói:
- Ngươi nói là Lục Vân?
Nạp Tuyết Thiên Hoa gật đầu trả lời:
- Không sai, chính là hắn, bởi vì hắn là người nghịch thiên, là người duy nhất có cơ hội thay đổi định mệnh. Còn ngươi do bởi nguyên nhân của thân phận, đã định sẵn chỉ có thể thuận theo ý trời, nếu không chắc chắn có kiếp nạn.
Bạch Như Sương nghe vậy, nắm lấy tay Liệt Thiên, nhẹ giọng khuyên nhủ:
- Thiên, nếu đã như vậy, thì cứ như vậy, thiếp không hy vọng chàng có chuyện bất ngờ gì, càng không muốn chúng ta bước theo vết cũ. Đời này chỉ cần có chàng bên mình, bình thường cũng tốt, phú quý cũng không sao, thiếp đều không mong cầu chuyện khác nữa.
Nhìn vẻ mặt đầy khát vọng của Bạch Như Sương, Liệt Thiên khổ sở đáp:
- Ta biết rồi, nhưng như vậy khiến cho trong lòng chúng ta mãi mãi phải hối tiếc.
Bạch Như Sương lắc đầu nhè nhẹ, giọng êm ái nói:
- Đời người ai không có hối tiếc, chỉ cần ở cùng nhau không có phiền não là tốt rồi. Kiếp trước đã trôi quá xa, chúng ta mong chờ chính là tương lai, không phải vậy chăng?
Liệt Thiên nhìn vào hai mắt nàng, thấy nàng đã bỏ qua quá khứ, không khỏi gật đầu đáp:
- Nàng nói đúng, quá khứ thủy chung chỉ có thể hoài niệm, chỉ có tương lai mới là đáng quý.
Bạch Như Sương nghe vậy bật cười lên tiếng:
- Tốt rồi, chúng ta hãy quên hết những điều không vui trong quá khứ, quay lại hiện tại, trân trọng từng ngày được ở bên cạnh nhau.
Cảm nhận được niềm vui mừng của nàng, Liệt Thiên lộ vẻ tươi cười hớn hở, trịnh trọng đáp:
- Được, mọi điều quá khứ hãy để nó ở đó. Đợi khi chúng ta quay về lại, mọi chuyện sẽ bắt đầu từ đầu.
Thấy Liệt Thiên cuối cùng đã bỏ qua ý niệm cố chấp, Nạp Tuyết Thiên Hoa không khỏi thở hắt ra, mở miệng nói:
- Được, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta đã lưu lại kiếp trước quá lâu, hẳn phải quay về thôi.
Liệt Thiên quay đầu nhìn bà một lúc, điềm nhiên nói:
- Được, quay về thôi. Nhưng ta có một chuyện muốn hỏi bà. Thi triển pháp thuật lần này, bà không mong muốn chuyện gì. Đây là điều vô cùng khác thường, bà có giải thích gì chăng?
Nạp Tuyết Thiên Hoa không lập tức đáp lại, trầm ngâm khá lâu mới thở dài nói:
- Đây là vấn đề ta không muốn trả lời, bởi vì quan hệ đến bí mật của Đại Luân Hồi bàn, thân là người thủ giữ nó, ta không thể tiết lộ. Đương nhiên, câu trả lời này ngươi sẽ không vừa ý, nhưng ta có thể nói cho ngươi biết một điểm, tộc Thiên Hoa sở dĩ nhiều đời bị ông trời nguyền rủa, đó là bởi vì lời nguyền nằm trên Đại Luân Hồi bàn, mỗi một người thủ giữ nó đều không thể tránh được nếu tiếp xúc đến, vì thế cuối cùng khó tránh được kiếp nạn.
Liệt Thiên không chúng nao núng, lạnh lùng thản nhiên nói:
- Điều bà vừa nói không có quan hệ với ta.
Nạp Tuyết Thiên Hoa chần chừ một lúc, hơi oán hận nói:
- Hiện nay trên thế gian có thể giải trừ được lời nguyền của Đại Luân Hồi bàn có hai người, một là kẻ nghịch thiên Lục Vân, hai chính là ngươi. Trước đây, ta thúc động Đại Luân Hồi bàn cần có máu tươi làm chất dẫn. Điểm này tuyệt đối không lừa ngươi, ta chỉ che giấu ngươi một điểm, đó chính là máu tươi của ngươi có thể giải trừ được lời nguyền trên bề mặt, khiến ta có cơ hội thoát qua một kiếp.
Nghe vậy, Liệt Thiên vẻ mặt hơi tốt lại, hừ nhẹ nói:
- Nếu là như vậy, ngươi có thể nói rõ trước đây, vì sao lại muốn che giấu?
Nạp Tuyết Thiên Hoa khổ sở đáp:
- Thân là người thủ giữ cửa Luân Hồi, rất nhiều chuyện cần phải bảo mật. Nếu không sao tộc Thiên Hoa của ta lại có thể kéo dài đến hiện tại được?
Liệt Thiên nghĩ cũng thấy đúng, không muốn dây dưa với bà nữa, nói thẳng:
- Được, bổn Hoàng cũng không phải là người hẹp lượng, chuyện này ngừng ở đây không cần phải đề cập đến nữa, chúng ta quay về thôi.
Nạp Tuyết Thiên Hoa ừ một tiếng, hai tay biến chuyển pháp quyết, ba người liền biến mất trong một cột sáng xoay tròn.
Ánh sáng huyền diệu lóe lên, luân hồi hiện ra trở lại. Trong không gian kỳ diệu đó, Đại Luân Hồi bàn vốn đã hóa thành một điểm trở về lại hình dáng ban đầu, mang theo Nạp Tuyết Thiên Hoa, Liệt Thiên và Bạch Như Sương từ một ngàn hai trăm năm trước quay về hiện tại.
Đứng lên, Nạp Tuyết Thiên Hoa quay mình lại hai người bên cạnh nói:
- Định mệnh đã định sẵn, một mặt là duyên. Ta và các ngươi từ giờ sẽ vĩnh viễn không gặp lại. Trước khi đi, ta tặng hai ngươi một câu. Ngàn năm đã trôi qua, tình duyên khó mà cắt đứt, muốn cầu dài lâu, một lời thề nguyền!
Hai người nghe thấy lặng đi, ai nấy đầu cảm thấy hoang mang. Muốn hỏi lại thấy Nạp Tuyết Thiên Hoa đã nhắm mắt ngồi yên, hai tay bắt pháp quyết, trước mặt hai người liền lộ ra một cửa thời gian không gian, thôi thúc bọn họ rời đi.
Cười thản nhiên một tiếng, Liệt Thiên vẻ mặt ngạo nghễ, Bạch Như Sương lại nhẹ câu cáo từ, sau đó liền bị Liệt Thiên kéo vào trong cửa thời gian không gian, biến mất không thấy nữa.
Mở hai mắt ra, Nạp Tuyết Thiên Hoa thở dài than:
- Thiên đạo thật bất nhân, ta cuối cùng không thoát khỏi định mệnh. Liệt Thiên ơi Liệt Thiên, ngươi là con trời máu tươi tuy giải trừ được lời nguyền, lại cũng mang đến cho ta tai nạn.
Tiếng thở dài u oán phiêu tán bốn bề, đáng tiếc Liệt Thiên đã đi, hoàn toàn không nghe thấy được.