Huyền Dạ để ý đến vẻ thay đổi của nàng, mở miệng nói:
- Không cần phải lo lắng, ta đã hạ lệnh cấm không cho các cao thủ Yêu vực quấy nhiễu nơi đây, các vị ở đây sẽ không phải chịu sự đả kích nào.
Trương Ngạo Tuyết nhìn hắn, hơi cảm kích lên tiếng:
- Đa tạ ngươi, hy vọng trong tương lai chúng ta không phải giao tranh với nhau. Được, ta phải đi rồi, đi đến nơi của ta, tìm lại mộng tưởng đã từng bị mất đi.
Huyền Dạ nhìn nàng, ánh mắt hơi kinh ngạc, Trương Ngạo Tuyết khí chất thanh nhã như tiên, không những khiến người ta phải động tâm, mà đẹp đến mức khiến người ta phát cuồng.
Đưa mắt né tránh khuôn mặt tuyệt vời đó, Huyền Dạ nói:
- Hy vọng sẽ không có chuyện đó. Được, lên đường bảo trọng, nếu gặp được Lục Vân thì cho ta gởi lời hỏi thăm.
Thân thể Trương Ngạo Tuyết chợt dừng lại, lưng vẫn quay về phía Huyền Dạ, u oán nói:
- Nghe nói Lục Vân đi tìm Thương Nguyệt, không biết huynh ấy có tìm thấy được không?
Huyền Dạ hơi lặng đi, sau đó liền tỉnh lại, mở miệng đáp:
- Điều này ta cũng không rõ nữa, nhưng ta biết một điểm, hai ngày sau cuộc chiến, Lục Vân lại hiện thân ở nhân gian, không rõ đi nơi nào rồi.
Trương Ngạo Tuyết thân thể run lên, nhỏ giọng nói:
- Thế cũng tốt, ta cũng đã yên tâm. Đa tạ.
Nói rồi bay lên, giây lát đã biến mất vào tầng mây trên cao.
Đưa mắt nhìn theo Trương Ngạo Tuyết, Huyền Dạ quay đầu nhìn lại ba ngôi mộ mới, thần sắc cổ quái tự nói: "Nhân loại sống không được lâu, thể chất yếu đuối, nhưng lại có tình cảm rất phong phú, lẽ nào đây là điểm khác biệt giữa bọn họ và bọn ta? Hay có giả thuyết, bọn họ không để ý đến sinh tử, mà lại đặt trọng tâm vào một loại tình nghĩa nào đó chúng ta không để ý mà cũng không thể hiểu rõ được?" Xoay người, Huyền Dạ mang nghi vấn ở nơi đây, nhẹ nhàng rời đi.
Quay về Hoa Sơn, Huyền Dạ ngắm nhìn về phương xa, vẻ mặt mang nụ cười cô độc. Từ khi Yêu Hoàng Liệt Thiên rời đi, Huyền Dạ liền thích đứng ở nơi đây nhìn về phương xa, đem những suy tư của bản thân gởi về phương xa.
Cao thủ Yêu vực và Ma vực, Quỷ vực không giống nhau, bọn họ đều là yêu thú tu luyện mà thành, bản tính vốn rất lạnh nhạt với tình cảm, chỉ để ý đến sinh tử. Nhưng Huyền Dạ gần đây lại đột nhiên phát hiện, khi tu vi của yêu thú càng cao, tính cách càng gần với nhân loại, dao động tình cảm cũng nhiều hơn trước khá lớn.
Đây là hiện tượng tự nhiên, hay là một loại ma chướng trên đường tu luyện? Huyền Dạ cũng tuyệt đối không hiểu, nhưng hắn bắt đầu có thích thú với mùi vị này.
- Bẩm đại vương, vừa rồi mới thu được tin tức mới nhất Lang vương đại nhân hồi báo.
Một thanh âm chói tai khiến Huyền Dạ đang trầm tư chợt tỉnh lại, chính do một con yêu gấu phát ra.
Quay người, Huyền Dạ nhìn hắn, lạnh giọng nói:
- Nói đi, có tin tức gì đó?
Con yêu gấu nói:
- Lang vương đại nhân truyền tin, nói phát hiện cao thủ Ma vực chia binh làm hai, trong đó Ma Ảo tôn chủ thống lĩnh hai Ma thần đi một đường, ngài định tính động thủ để tiêu diệt đi Ma Ảo tôn chủ.
Huyền Dạ trầm ngâm giây lát, liền dặn dò:
- Lập tức truyền tin, để Lang vương tùy cơ hành động, mọi sự phải đặt cẩn thận lên hàng đầu.
Con yêu gấu vâng dạ bỏ đi, Huyền Dạ lại tiếp tục như trước, mải ngắm về phương xa.
Gió, đang yếu chợt mạnh lên, từng trận thê lương vây phủ quanh thân. Huyền Dạ đang trầm tư chợt tỉnh lại, quay đầu nhìn bốn phía, tự nói: "Kỳ quái, ta làm sao đột nhiên cảm thấy động lòng, lẽ nào có nguy hiểm?" Xoay người, Huyền Dạ đang muốn tìm người hỏi han tình huống xung quanh, một luồng sát khí kinh trời từ xa đến gần, chớp mắt liền bao phủ toàn thể đỉnh Hoa Sơn.
Hô lên một tiếng thất kinh, Huyền Dạ cảm thấy luồng sát khí này rất nặng nề, không thể chống cự được, trong lòng lập tức nghĩ đến một việc, vội vàng thu lại khí tức toàn thân, nhanh chóng bay về đại điện của Chánh Đạo.
Vừa vào đại điện, Huyền Dạ liền ra lệnh:
- Toàn bộ cao thủ Yêu vực nghe lệnh, lập tức rời khỏi Hoa Sơn, không cho phép trái lệnh vì bất cứ chuyện gì, trái lệnh là chém!
Các cao thủ kinh ngạc không hiểu, tuy cảm nhận được luồng sát khí kinh trời, nhưng bản tính Yêu vực cao thủ sính cường, bỏ chạy không phải là ý nghĩ của bọn chúng. Huyền Dạ cũng không nói nhiều, lắc mình đi vào hậu viện, nhanh chóng tiến vào một căn phòng, bên trong đang có một luồng khí xám đen, đó chính là nguyên thần của Hắc Sát Hổ Vương.
- Sao kinh hoàng như vậy?
Vừa thấy mặt, Hắc Sát Hổ Vương liền kinh ngạc hỏi.
Huyền Dạ vội vàng nói:
- Thiên Sát đến rồi, nhanh chạy thôi.
Hút lấy nguyên thần của Hắc Sát Hổ Vương vào trong lòng bàn tay, Huyền Dạ liền xoay người bỏ chạy.
Hắc Sát Hổ Vương kêu lên:
- Thiên Sát? Ngươi có bị nhầm chăng, hắn đến nơi đây làm gì?
Huyền Dạ nhỏ giọng nói:
- Ta làm sao biết được, nhưng không có ý tốt lành thì rõ rồi.
Còn đang nói đã ra khỏi hậu viện, bắn thẳng người về phía sau núi.
Hắc Sát Hổ Vương phát hiện ý đồ của hắn, hỏi liền:
- Huyền Dạ, ngươi chạy như vậy, những người khác sao, lẽ nào ngươi không quản đến sống chết của bọn họ?
Huyền Dạ thản nhiên nói:
- Ta đã ra lệnh toàn bộ tháo chạy, sinh tử chỉ trông vào thiên ý. Thiên Sát mạnh mẽ đến mức bọn ta không đủ để chống cự, trước mắt chủ nhân không có ở đây, bọn ta liều mạng với hắn chỉ giống như đi chết, vì thế còn sống mới là chuyện quan trọng nhất.
Hắc Sát Hổ Vương trầm tư, hắn yếu ớt tuy không thể thản nhiên nhưng cũng không thể không thừa nhận quan điểm của Huyền Dạ là đúng đắn.
Trên đỉnh núi Hoa Sơn, các yêu thú sau khi nhận được mệnh lệnh của Huyền Dạ, bắt đầu thoái lui ra bốn phía. Nhưng khi bọn chúng đang kinh hoàng bỏ chạy, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một bóng người khiến các yêu thú ở đó chú ý. Nhìn lên bầu trời, các yêu thú trên mặt đất phát hiện đó là một quái nhân hai cánh chín đuôi, toàn thân lân quang lấp lánh, phát ra khí tà sát, khí người ta cảm thấy âm độc mà điên cuồng hoang dã.
- Người nào đây, không ngờ có những đặc tính của Yêu vực ta.
Tiếng hô kinh ngạc phát ra từ miệng các yêu thú. Thời điểm này bọn chúng quên mất mệnh lệnh của Huyền Dạ, tất cả đều kinh ngạc nhìn lên trên.
Giữa không trung, Thiên Sát nhìn xuống yêu thú trên mặt đất, vẻ mặt hơi thất vọng. Những yêu thú này có thực lực không yếu, nhưng đối với hắn, chắc chắn sẽ không chịu nổi một chiêu, khiến hắn mất cả hứng thú.
Lúc này đây, Thiên Sát muốn thu thập Yêu Hoàng, ai ngờ đến trễ một bước, Liệt Thiên đã bỏ đi, gần như chỉ còn lại những yêu vật tầm thường thôi.
Trên mặt đất,các yêu thú quan sát giây lát, không thấy có chút hồi đáp nào cả, cuối cùng có một số cao thủ nhịn không được bắn người lên không, ra tay nhằm thẳng Thiên Sát.
Việc ra tay này đã dẫn đến một trận hủy diệt tàn bạo, các cao thủ Yêu vực vốn còn có chút sinh cơ, từ giờ phút này bắt đầu chìm vào tuyệt vọng.
Thực lực của Thiên Sát chấn động cả chín tầng trời, hai cánh vừa múa lên liền có cuồng phong rung trời, chín cái đuôi vừa xòe ra khiến trời đất hôn ám, chỉ trong giây lát, toàn bộ sinh linh trên Hoa Sơn đều bị diệt hết, cả ngọn núi sạch trơn, có thể nói không còn yêu thú sống sót.
Huyền Dạ mang theo Hắc Sát Hổ Vương trên đường ẩn giấu tung tích, hạ thấp tần suất yêu khí bản thân, ép mình theo mặt đất di động nhanh chóng, rất nhanh liền rời khỏi Hoa Sơn. Lúc này, tiếng vang to lớn từ đỉnh núi truyền xuống, sức mạnh kinh thiên động địa đáng sợ, một vầng mây đen ngòm bao phủ đỉnh Hoa Sơn.
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt Huyền Dạ biến hẳn, đau buồn mà bi phẫn lên tiếng:
- Hết rồi, không một người thoát thân, hơn phân nửa cao thủ yêu ma của chúng ta đã chết trong tay Thiên Sát.
Hắc Sát Hổ Vương than thở:
- Sức mạnh thật đáng sợ, ngay cả chủ nhân sợ cũng khó có thể chiến thắng được hắn. Huyền Dạ, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Huyền Dạ thôi đau thương, trầm giọng nói:
- Đi tìm Long Lang, trước giúp hắn tiêu diệt cao thủ Ma Ảo giới, sau đó mới nói những chuyện khác, đi thôi.
Hình bóng Huyền Dạ lóe lên mang theo Hắc Sát Hổ Vương biến mất.
************************************************** ****************************
Theo sau Ma Phật Huyền Túc, Trần Ngọc Loan, Bách Linh, Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong vội vội vàng vàng, bay qua vùng núi non hiểm trở, hướng thẳng đến nơi Vô Nhân Tọa đang ẩn nấp. Nguồn: https://truyenfull.vn
Trên đường đi, năm người đã bay khá lâu, Tư Đồ Thần Phong hơi chút bực bội mở miệng hỏi:
- Ma Đà, ngươi dẫn bọn ta bay cả nửa ngày, thật ra còn xa gần đây?
Ma Phật Huyền Túc hừ lạnh đáp:
- Nhanh thôi, cũng không quá xa … a …
Đột nhiên hô lên một tiếng thất kinh, Ma Phật Huyền Túc mạnh mẽ ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn lên trời cao.
Đúng lúc đó, một cơn cuồng phong từ trên trời thổi xuống, với uy thế chấn động trời đất, khiến cho toàn bộ mặt đất hơi hơi run rẩy. Ma Phật Huyền Túc cảm nhận được sức mạnh này, vì thế đột nhiên ngậm miệng, còn bốn người kia cũng cảm thấy điều này, ai nấy đưa mắt nhìn lên trời.
Trần Ngọc Loan vẻ mặt ngạc nhiên, Không Linh điểu trên đầu vai của nàng vội ngâm lên một tiếng dài mà thanh, một luồng khí không linh thánh khiết nhờ thế tản mát ra. Thấy vậy, Phần Thiên và Tư Đồ Thần Phong thất kinh, Không Linh điểu không bao giờ kêu, một khi kêu chắc chắn có chuyện không chút tầm thường.
Ma Phật Huyền Túc vẻ mặt hơi khó coi, luồng khí thánh khiết đó áp chế ma khí trong cơ thể lão không cho ngóc đầu dậy, điều này khiến lão bực bội không an lòng.
Thân thể Bách Linh run lên, luồng sức mạnh này ban đầu mới tiếp xúc không những quá quen thuộc, mà tin tức ẩn chứa trong đó lại khiến nàng đau lòng không nguôi, cả thân hình thiếu chút nữa ngã nhào xuống đất.
Thời khác đó, với tư cách là công chúa của Thiên Chi đô, Bách Linh cảm ứng rõ ràng là một sát na vừa rồi, khí tức của Thiên Chi đô vừa bị tiêu tan. Vì thế, vẻ mặt nàng đau buồn, cặp mắt lệ doanh tròng, một niềm đau thương mất mát ngập đầy trong lòng nàng.
Trần Ngọc Loan quay đầu nhìn Không Linh điểu, đang muốn nói điều gì, đột nhiên phát hiện sự bất thường của Bách Linh, vội vàng đến bên cạnh, nắm lấy tay Bách Linh, cất giọng quan tâm hỏi han:
- Bách Linh tỷ tỷ, tỷ làm sao vậy, vì sao đột nhiên lại thương cảm như thế?
Bách Linh không hề nói năng, chỉ nắm chặt tay Trần Ngọc Loan, lệ tuôn thành dòng. Trần Ngọc Loan hơi ngạc nhiên, vội vàng nhỏ nhẹ an ủy, khiến cho hai người Tư Đồ Thần Phong và Phần Thiên chú ý, cả hai đều rất ngạc nhiên.
Ma Phật Huyền Túc hừ nhẹ một tiếng, hơi cảm khái lên tiếng:
- Không ngờ trong thất giới, Thiên Chi đô lại bị hủy diệt đầu tiên, thật là khiến người ta bất ngờ.
Trần Ngọc Loan, Phần Thiên, Tư Đồ Thần Phong nghe thế thất kinh, đồng thanh nói:
- Ngươi nói cái gì, Thiên Chi đô bị hủy diệt rồi à?
Ma Phật Huyền Túc hừ giọng nói:
- Nếu không phải như vậy, Bách Linh công chúa làm sao lại thương cảm thế?
Ba người lặng đi, sau đó tỉnh ngộ, đều khổ sở nhìn Bách Linh, trong nhất thời không biết nói thế nào mới được.
Một lúc rất lâu sau, Bách Linh bình tĩnh trở lại, bỏ đi vẻ mặt đau thương, nhẹ giọng nói:
- Đi thôi, chúng ta còn có chuyện phải làm.
Trần Ngọc Loan nhẹ giọng nói:
- Bách Linh tỷ, tỷ không sao chứ? Đừng quá đau lòng, có muội theo bầu bạn với tỷ, nhân gian cũng như thiên đường thôi.
Bách Linh nhìn nàng, miễn cưỡng cười cười, nhẹ giọng nói:
- Đa tạ, tỷ không sao, tiếp tục ... lên đường thôi.