Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 810: Bích Vân trọng thương

Chủ nhân Dao Trì mắng:

- Đúng là ông trời không có mắt, ngay cả dạng người như ngươi cũng còn sống được, thật là …

- Câm miệng! Ta ngày đó không vì nàng chẳng tiếc liều mạng một trận, hôm nay lại khó chịu như vậy, nàng đúng với ta chăng?

Trừng mắt giận dữ nhìn ra sau bình phong, Hỏa Vân quát lên.

Chủ nhân Dao Trì quát lên:

- Nếu thế thì ngươi cũng tự trách mà thôi, ngươi để có thế chiếm được ta, không tiếc nói dối để lừa người, trong đó ngầm có ý xấu, cố ý nói trước mặt Viên đại ca ta và ngươi đã có hứa thành hôn, dùng điều này để phá đi quan hệ giữa ta và huynh ấy, hoàn thành âm mưu vô sĩ của ngươi, đáng tiếc ngươi thất bại. Sau đó, ngươi tìm huynh ấy quyết chiến, bất quá cũng bởi lòng ghen tỵ mà thôi, biểu hiện đáng trách của lòng đen tối.

Hỏa Vân nghe vậy toàn thân hơi run lên, giọng tàn bạo nói:

- Nói như vậy, nàng không niệm chút tình cũ, muốn trở mặt với ta chăng?

Chủ nhân Dao Trì cười giận đáp:

- Tình cũ? Đã vài trăm năm, ngươi hại ta đau khổ đến chỉ còn năm phần sống, món nợ này ta ghi nhớ mãi trong đầu, đã sớm muốn tìm ngươi kết thúc, chỉ đáng tiếc không có chút tin tức của ngươi. Hôm nay, nếu đã gặp lại rồi, cho dù kết cục thế nào, ta đều không dừng tay được.

- Ha ha ha … Tốt, rất tốt. Nếu nàng đã không niệm tình xưa, thế cũng đừng trách ta vô tình. Vốn trước khi đến đây, ta còn mãi do dự, có đem chuyện này nói cho Kiếm Vô Trần không. Nhưng hiện tại đã đến bước này, thế ta cũng không che giấu nữa.

Giận quá hóa cười, Hỏa Vân rõ ràng hơi kích động, dường như tình cảm ẩn giấu vài trăm năm bị chối bỏ, đả kích như vậy lão cũng khó mà chấp nhận được. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Chủ nhân Dao Trì hơi kinh ngạc, chất vấn:

- Ngươi muốn nói điều gì, ngươi có chuyện gì muốn che dấu?

Hỏa Vân âm trầm nhìn bà, cười hăng hắc lên tiếng:

- Bích Vân, vài trăm năm rồi, trong lòng ta có hai điều hối tiếc nhất, thứ nhất là không lấy được nàng, thứ hai là thua sút Duyên Diệt. Trước đây ta luôn nghĩ hết phương này đến cách khác, hy vọng có thể lấy được lòng nàng, khiến nàng cam tâm tình nguyện yêu thương ta. Nhưng hiện tại xem ra, ta hẳn đã tỉnh mộng rồi. Trước khi đến đây, ta đối với chuyện này còn rất hy vọng, trong lòng kích động vô cùng, nghĩ chúng ta gặp nhau sẽ có tình hình thế nào. Ai ngờ kết quả lại như vậy, ta thật sự rất thất vọng.

Chủ nhân Dao Trì hừ giọng nói:

- Thế thì sao?

Hỏa Vân không đáp lại, chỉ tiếp tục nói:

- Bây giờ, ta ký sinh trong người Kiếm Vô Trần, có thể nói cả hai cùng sống với nhau, sự mạnh mẽ của hắn lại quan hệ trực tiếp đến mệnh vận của ta, vì thế ta còn muốn mượn sức mạnh của hắn đối phó với Duyên Diệt, hoàn thành tâm nguyện ta còn chưa hoàn thành. Trước mắt, Kiếm Vô Trần thân đang bị trọng thương, nhưng hắn lại nắm được thần khí cực mạnh Hậu Nghệ thần cung, có thể nói là vô song. Nhưng chỉ cần thực lực Kiếm Vô Trần lại mạnh mẽ trở lại, hắn liền có khả năng xưng hùng thất giới, đến lúc đó ta cũng có thể dương danh bốn bể.


Chủ nhân Dao Trì Bích Vân cười châm chọc:

- Những lời hoang tưởng, một mực vọng tưởng!

Hỏa Vân không thèm để ý đến lời châm chọc của bà, chỉ âm trầm tiếp tục nói:

- Sau khi ta và Kiếm Vô Trần kết hợp rồi, chân hỏa thuộc tiên thiên ta đã hòa nhập vào thân thể của hắn, khiến tu vi của hắn tăng mạnh, nhưng hỏa khí lại quá vượng, khí âm dương hơi không điều hòa. Hôm nay, vào trong Dao Trì, nếu như Kiếm Vô Trần có thể hấp thu được khí huyền âm mạnh mẽ, đến lúc đó âm dương trong cơ thể hòa hợp, tu vi hắn tất nhiên có thể vượt qua cực hạn, trở thành sự tồn tại to lớn nhất thế gian.

Nghe thấy không ổn, chủ nhân Dao Trì Bích Vân cảng giác nói:

- Ngươi muốn làm thế nào?

Hỏa Vân cười đáp:

- Mục đích của ta rất đơn giản, đó là khiến hắn thay ta hoàn thành hai tâm nguyện của mình. Một là đánh ngã Duyên Diệt, thứ hai là đạt được nàng. Cho dù không lấy được lòng của nàng, nhưng hôm nay ta cũng muốn lấy được thân thể nàng. Bởi vì đây là chuyện ta mơ mãi vài trăm năm nay, đồng thời cũng là phương án tốt nhất để tăng cường tu vi của hắn.

Nghe vậy nổi giận, chủ nhân Dao Trì Bích Vân nổi giận lên tiếng:

- Câm miệng, đây là Dao Trì, sao có thể để ngươi cuồng vọng đây?

Hỏa Vân cũng không chút để ý, cười điên cuồng đáp:

- Bích Vân, đã vài trăm năm rồi, hãy để ta nhìn xem thử, nàng có giảm đi vẻ đẹp so với năm xưa chăng.

Tay phải múa lên, kình khí như dao, lập tức đánh nát bình phong, lộ ra một người nữ xinh đẹp tuyệt mỹ.

Người nữ này nhìn bên ngoài khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, ngũ quan đều đặn xinh đẹp, quần áo là lượt xanh ngát, thân thể mềm mại gọn gàng, có khí chất ôn nhu mỹ lệ. So với Diệp Tâm Nghi, bà không ngờ có điểm vượt quá không thể so được.

Lạnh như băng tuyết nhìn Hỏa Vân, chủ nhân Dao Trì Bích Vân toàn thân lộ rõ khí lạnh, lên tiếng từng câu từng chữ:

- Đến đây, hẳn phải đến lúc kết thúc mọi chuyện rồi. Xem chiêu.

Thân thể lắc lên, hình bóng xinh đẹp hóa thành ngàn thành trăm, vô số không ngừng bóng chưởng, dệt nên một tấm lưới sắc xanh, nhanh chóng thu nhỏ vào trung gian.

- Đến thì đến, ta xem ngươi sau vài trăm năm có thể thoát khỏi năm ngón tay ta hay không.

Thân thể liền xoay một vòng, Hỏa Vân khống chế thân thể Kiếm Vô Trần, xoay chuyển rất nhanh tại chỗ, hai lòng bàn tay hướng ra ngoài, lửa rực đỏ xuất hiện sắc xanh tía, đốt cháy hết mọi thứ chung quanh.


Tấm lưới màu xanh gặp phải ngọn lửa đỏ, hai bên thế như nước với lửa, tại chỗ gặp nhau khói trắng tràn ngập, từng trận tiếng sấm nổ giữa không trung, từng mảnh hoa lửa khiến người kinh tâm run rẩy. Môn phái Dao Trì, pháp quyết âm nhu mà thần thánh, tương sinh tương khắc với sở học của Hỏa Vân, ai có sở trường nấy. Vì thế hai người giao chiến liền tiêu hao sức lực rất nhanh, thực lực mạnh yếu liền trở thành chìa khóa phân thắng bại.

Trước mắt, Dao Trì chủ nhân Bích Vân thực lực có thể nói là không chút tổn hại, tuy nói rằng còn thua sút nhiều so với Kiếm Vô Trần lúc mạnh nhất, nhưng lúc này đối diện với Kiếm Vô Trần bị trọng thương lại có được ưu thế tuyệt đối.

Tấm lưới sắc xanh rất nhanh áp chế ngọn lửa đỏ rực, thân thể Bích Vân di động nhanh chóng, chưởng sắc bén ánh xanh như điện, vô số khí thần thánh thanh linh theo sự khống chế của bà phóng thẳng đến Hỏa Vân, đến giữa đại điện liền kết thành một kết giới sắc xanh, bề mặt ánh sáng chớp lóe, nhìn thấy vô số cột sáng đang nhanh chóng thu nhỏ lại.

Hỏa Vân rơi vào giữa đó vẻ mặt hơi khó coi. Tuy đạo hạnh của lão cao thâm, nhưng thân thể của Kiếm Vô Trần trước mắt chỉ có thể phát huy không quá năm tầng thực lực, điều này khiến Hỏa Vân đối mặt với Bích Vân rõ ràng hết sức gian nan. Nhưng cho dù thế nào, nguy hiểm đến gần thì phải phản kháng, Hỏa Vân dựa vào hiểu biết đối với pháp quyết Dao Trì của mình, vội vàng thi triển ra Huyết Hà Đồ, dùng khí cực sát đối kháng với khí thần thánh, tạm thời ổn định được trận thế.

Bích Vân hơi bất an, cảm giác này xuất hiện từ lúc Kiếm Vô Trần tiến vào Dao Trì đến giờ, nhưng lúc này lại mạnh lên đến cực hạn. Bà biết Hỏa Vân lợi hại, cũng hiểu rõ tình trạng thân thể của Kiếm Vô Trần, vì thế bà đặc biệt cẩn thận, phòng ngừa hết mọi phương diện.

Nhưng mà duyên số lại rất kỳ quái, chuyện càng lo lắng lại càng bất ngờ.

Lúc này, Bích Vân toàn lực thúc động pháp quyết, dùng khí thần thánh khắc chế với Huyết Hà Đồ do Hỏa Vân phát ra, từng bước từng bước ép lão thối lui. Thấy vậy, Hỏa Vân tuyệt đối không để ý, chỉ nhanh chóng xuất ra Hậu Nghệ thần cung, sử dụng cung như kiếm, phát ra một luồng sáng đỏ rực, khi gặp phải kết giới của Bích Vân thì hơi hơi dừng lại, sau đó liền xuyên qua xuất hiện trước ngực Bích Vân.

Một kiếm này đến bất ngờ, bởi vì Bích Vân không ngờ Hỏa Vân lại dùng thần cung như thể trường kiếm, phát ra một chiêu sắc bén, vì thế phòng ngự lúng túng, thân thể bị hất bắn đi cực mạnh.

Hỏa Vân bật cười âm trầm, lợi dụng cơ hội múa tay phải lên, một vùng ánh kiếm dày đặc điên cuồng phát ra bao phủ lấy Bích Vân. Thời điểm này, chân nguyên trong cơ thể Hỏa Vân thông qua thần cung được khuếch đại lên, cơ hồ tăng mạnh gấp hai. Vì thế Bích Vân lập tức trọng thương, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện vẻ khổ sở.

Hai người giao chiến không lâu, Bích Vân lúc này tuyệt đối không nghĩ bị bại, nhưng lòng bà biết rõ, hình thế thất bại đã xảy ra, khó mà hồi chuyển được. Cừu hận nhìn Hỏa Vân, vẻ mặt Bích Vân không sợ, lạnh nhạt nói:

- Vài trăm năm sau, bề mặt âm trầm của ngươi vẫn như cũ không hề thay đổi, đây là phong cách phải có của cao thủ Cửu Thiên Hư Vô giới chăng?

Hỏa Vân cười hăng hắc đáp lại:

- Mấy trăm năm qua, lòng ta đã nhiễm phải duyên trần, không thể tính là người của Hư Vô Giới Thiên nữa, nàng không cần phải bất cam. Bây giờ nàng dĩ nhiên đã trọng thương rồi, tiếp tục tất nhiên sẽ thảm bại, sao không chịu thua không chống cự, cứ theo ta …

- Ngươi đừng mong! Hôm nay cho dù ta có chết, cũng sẽ không để thứ vô sỉ bỉ ổi như ngươi làm ô uế sự thánh khiết của ta.

Nói rồi, hình bóng sắc xanh lục xoay tròn nhanh chóng, một luồng khí mạnh mẽ tiến thẳng đến làm chấn động bốn bề, mang theo quyết tâm vô cùng kiên định, hóa thành một cột sáng sắc xanh lục bắn thẳng vào ngực của Hỏa Vân.

Cảnh giác nhìn một chiêu này, Hỏa Vân rống lên giận dữ:

- Muốn chết chung với ta chăng, nàng thật là hoang tưởng. Hôm nay ta không những muốn được người nàng, mà còn mốn đoạt luôn bảo vật cực quý của Dao Trì nàng – Băng Tuyết Tinh Hồn, khiến cho Dao Trì lưu danh thiên cổ hủy hết mới hả được cơn giận trong ta.

Tay phải rung lên, thần cung bay lượn, Hậu Nghệ thần cung cong cong khúc khuỷu theo sự khống chế của Hỏa Vân hình thành một quả cầu ánh sáng hình tròn lấp lánh ánh xanh đỏ trước ngực, đỉnh đầu phát ra cột sáng đỏ rực đón lấy một chiêu toàn lực của Dao Trì chủ nhân Bích Vân.

Hai luồng sáng gặp nhau giữa không gian, kết lại thành một dải, giằng co không ngớt, khi thì ánh xanh lục mạnh lên, lúc thì ánh đỏ rực chiếu.

Tình hình này kéo dài rất lâu, Bích Vân đang xoay tròn nhanh chóng, mỗi khi cảm thấy áp lực đại tăng, lại không ngừng thúc động chân nguyên trong cơ thể, dùng ý muốn quyết chết, tiếp tục phản kháng lại thế công của Hỏa Vân.

Thấy vậy, Hỏa Vân nổi giận trong lòng, liên tục vài lần bị ép lui, cuối cùng cũng không thèm quan tâm đến sống chết của Bích Vân, tập trung toàn bộ sức lực vào Hậu Nghệ thần cung.

Như thế, cục diện giằng co lập tức bị phá, Bích Vân sau khi nỗ lực chống cự được giây lát, cuối cùng địch không lại thế công của Hỏa Vân, bị hất bắn đi, đâm sầm vào tường của đại điện, sau rơi ầm xuống đất trọng thượng không đứng dậy được.

Hỏa Vân đạt được thắng lợi, nhưng cũng phải trả giá trầm trọng, chân nguyên toàn thân cơ hồ hết sạch, ngay cả di chuyển thân thể cũng cảm thấy phải gắng sức. Đứng yên bất động, Hỏa Vân nhanh chóng trị thương, dự tính trước tiên khôi phục một phần thực lực, sau đó mới tiếp tục hành động, hoàn thành tâm nguyện của mình.

Ở góc tường, Bích Vân nhúc nhích, sau đó cật lực ngửng đầu, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt vời trắng bệch, khóe miệng rỉ ra máu tươi, ánh mắt đầy những thê lương.

Một trận chiến liều mạng, cuối cùng trọng thương, địch nhân của mình vẫn hoàn hảo như cũ. Kết quả này khiến bà thất vọng, nhưng càng khiến bà bất an hơn, chính là tiếp theo còn phải đối diện với tai nạn lớn hơn, lúc đó hẳn không thể nghĩ tới được.