Về điểm này thật ra có hai khía cạnh. Thứ nhất, Lục Vân trước khi tiến vào trong đại điện, đã dò xét được hai luồng khí tức. Trước mắt ngoại trừ Phi Long chân nhân ra, luồng khí tức còn lại chính từ trên bức tượng con rồng to lớn kia, điều này khiến cho Lục Vân hết sức cẩn thận, tinh lực chủ yếu tập trung lên người nó.
Thứ hai, Lục Vân muốn cho Phi Long chân nhân có cảm giác sai lầm trong tiềm thức, khiến ông cho rằng chàng không dám thẳng thắn giao đấu, như vậy lúc công kích tinh thần sẽ có phần khác đi.
Tính cách của Lục Vân rất phức tạp, trong đó lý trí lạnh lùng là điểm đáng sợ nhất. Trước đó khi ở Tây Phương thần điện, Lục Vân vì tự phụ mà thiếu chút nữa đã chôn thân ở đó, lúc này đối với Phi Long chân nhân chàng làm sao có thể lại như thế nữa được?
Gió kiếm sắc bén thổi xiêm y phần phật, Lục Vân thân hình đứng yên đột nhiên lóe lên, chớp mắt liền biến mất, sau đó lại xuất hiện trên đỉnh đại điện, người chổng ngược lên xoay tròn hạ xuống, hai chân nhanh chóng múa lên, hình thành một cột gió xoay tròn, sức hút mãnh liệt khiến mọi thứ chung quanh nhanh chóng cuốn vào.
Thế công của Lục Vân thật ngoài dự đoán, khi Phi Long chân nhân phát hiện không ổn thu kiếm về đã quá trễ, trăm ngàn ánh kiếm và ảo ảnh tự động thu nhỏ, nhìn xa xa cứ như đang hợp phối hợp với hành động của Lục Vân nhưng thật ra lại không phải.
Giữa cột gió, hai tay Lục Vân liên miên không ngừng múa lên, tay trái vận Thái Huyền Liệt Thiên của Đạo gia, tay phải lại dùng Tâm Thiện Bất Diệt quyết của Phật gia. Đồng thời Ý Niệm Thần Ba của Lục Vân khóa chặt lấy thân thể Phi Long chân nhân, khi đã đến gần bên cạnh ông, chưởng phải Lục Vân đột nhiên bắn ra, âm thầm xuyên qua cơn lốc xoay tròn nhẹ nhàng ấn lên trên người Phi Long chân nhân.
Bất an lóe lên trong lòng Phi Long chân nhân, khi thân thể cuốn vào cơn lốc, tay trái Phi Long chân nhân nhanh chóng đưa lên trước ngực, toàn thân ánh xanh lóe lên, người đột nhiên phân ra làm hai, ngay thời điểm tay phải của Lục Vân tập kích, tay trái một bóng liền thuận thế đánh ra tiếp lấy một chưởng của Lục Vân, còn bóng kia lại hóa thành một luồng sáng kỳ lạ, quanh đi quẹo lại liền đánh tan khí trường do Lục Vân hình thành.
Một âm thanh to lớn vang lên, sức mạnh cả hai đột nhiên phát nổ, Phi Long chân nhân lắc lư thối lui, Lục Vân lại mượn lực ổn định thân thể, cơn lốc xoay tròn do chàng tạo ra lập tức phân ra, tiếp tục va chạm vào người Phi Long chân nhân lần nữa.
Một tiếng sầm vang lên, Phi Long chân nhân bị trọng thương, ánh xanh toàn thân ảm đạm đi không ít. Thấy vậy, Lục Vân cười lạnh lùng tàn khốc một tiếng, triển khai thuật Không Gian Khiêu Dược, chớp mắt đã xuất hiện sau lưng Phi Long chân nhân, một chưởng liền đánh vào sau lưng của ông.
- Ngươi tu vi không yếu, kiếm pháp lại tuyệt diệu, đáng tiếc đối với ta còn cách quá xa.
- Không! Không có khả năng…
Trong tiếng rống giận dữ, thân thể Phi Long chân nhân phát nổ mãnh liệt, cả hồn lẫn xác đều bị tiêu diệt.
Thu tay lại, Lục Vân ngắm nhìn lên trên, lạnh lùng tàn khốc nói:
- Ra đi, ta biết ngươi vừa rồi mới xuất ra một phần nguyên thần, mới có một nửa của ngươi chết đi, vẫn còn một nửa còn sống.
Trên cao đại điện, một ánh xanh lóe lên, Phi Long chân nhân đột nhiên hiện ra, đang trừng mắt giận dữ nhìn Lục Vân rồi quát lên:
- Lục Vân thật âm độc, trước đó ta khiến ngươi quang minh chính đại thẳng thắn giao đấu ngươi không chịu, kết quả nói một đường làm một nẻo, lợi dụng thời cơ khiến ta trọng thương. Ta sẽ không làm giống thế, ngươi nhìn đi.
Lục Vân ngạo nghễ thản nhiên nói:
- Ta tự nhiên là thấy, hơn nữa còn thấy rất rõ ngươi trước khi chết đi, đó là tuyệt chiêu ẩn dấu.
Phi Long chân nhân vẻ mặt biến hẳn, âm trầm nói:
- Lục Vân, ngươi quá thông minh cũng quá đáng sợ, ngươi từng bước từng bước ép địch nhân đi vào đất chết, như vậy ngươi không thấy là quá tàn độc chăng?
Lục Vân cười lạnh nói:
- Tàn độc? Nếu ta thật sự tàn độc hẳn sẽ không cho ngươi cơ hội thi triển tối hậu rồi.
Nói rồi toàn thân hào quang bảy màu đột nhiên hiện ra, một luồng sức mạnh to lớn không sức nào chống lại lập tức làm ngưng đọng thân thể của Phi Long chân nhân, khiến ông ngay cả ngón tay cũng không nhúc nhích được.
Giây lát, Lục Vân thu lại khí thế, lạnh nhạt nói:
- Một chiêu tối hậu,hy vọng ngươi sẽ không để cho ta phải thất vọng.
Phi Long kinh hãi nhìn chàng, một lúc sau mới tỉnh lại hỏi:
- Lục Vân, ngươi rõ ràng có cơ hội thủ thắng lại làm như thế, ngươi không sợ hối hận sau này sao?
Lục Vân hừ giọng nói:
- Ngươi không phải là cho ta rất cuồng vọng tự phụ mà, như thế không phải đúng như trong lời rao truyền sao?
Phi Long chân nhân vẻ mặt âm trầm, xấu hổ quá hóa giận lên tiếng:
- Được, không hổ là Lục Vân, hết sức cuồng vọng. Nếu như ngươi đã tự tin như thế, ta phải khiến ngươi thưởng thức mùi vị hối hận.
Nhẹ nhàng hạ xuống, Phi Long chân nhân đặt mình trên đầu bức tượng con rồng to lớn, toàn thân lấp lánh hào quang ánh xanh.
Chăm chú nhìn ông, Lục Vân hỏi:
- Ngươi nếu đã xưng là Phi Long chân nhân, nghĩ hẳn phải có quan hệ rất chặt với bức tượng này, trong nó phong ấn một sức mạnh cực kỳ cổ quái, phải ngươi làm chăng?
Phi Long chân nhân vẻ mặt hơi biến, không ngờ Lục Vân lợi hại như vậy, liếc nhìn đã thấy được ảo bí bên trong.
- Không sai, chính là ta phong ấn, ta xưng hiệu cũng bởi vì nó. Bây giờ, để cho ngươi được thấy, uy lực rồng bay giữa trời như thế nào.
Nói vừa hết lời toàn thân hào quang ánh xanh mạnh đến cực hạn, đang theo bề mặt của bức tượng rồng to lớn phủ lên, chỉ giây lát ánh xanh đã bao phủ hoàn toàn bức tượng, lập tức một tiếng rống giận dữ truyền đến, bức tượng đó liền biến thành một con rồng xanh, xuất hiện sống động trước mặt Lục Vân.
Hơi kinh ngạc, lại hiếu kỳ, Lục Vân dò xét con rồng xanh, miệng hỏi: Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Đây là tuyệt chiêu của ngươi chăng, ngươi cho rằng con rồng xanh này có khả năng đánh bại được ta chăng?
Phi Long chân nhân lạnh lùng tàn khốc nói:
- Kết quả như thế nào thử qua ngươi hẳn sẽ biết. Đệ nhất thức – Long Đằng Thiên Khiếu. (1)
Hai tay mở ra bay thẳng đến phía trước, Phi Long chân nhân lúc này dùng thân thể làm vũ khí bắn thẳng đến Lục Vân.
Trong lúc tiến lên, Phi Long chân nhân hai tay múa lên, ánh sáng sắc xanh từ lòng bàn tay phát ra, lượn theo một con đường kỳ diệu giữa không trung hình thành một đồ án hình rồng, vút nhanh đến trước ngực Lục Vân. Phía sau lưng, con rồng xanh to lớn cũng bay lên, theo ngay sau Phi Long chân nhân hướng thẳng đến Lục Vân, trong miệng phát ra một luồng lửa hào quang sắc xanh thẫm, chớp mắt đã vượt qua thân thể Phi Long chân nhân, kết hợp với đồ án hình rồng do Phi Long chân nhân phát ra, hóa thành một luồng sức mạnh không gì chống nổi.
Lục Vân nhìn thấy cảnh này trong lòng rất kinh ngạc, rồng và ngươi hợp nhất có thể nói là vô cùng khó thấy, thật ra đây là một môn pháp thuật hay là bởi tự nhiên đây?
Giữa lúc suy nghĩ, hai tay Lục Vân kết ấn trước ngực, thủ thế pháp ấn không ngừng thay đổi, ánh sáng năm màu xanh, đỏ, tím, vàng, xanh lam lần lượt hiện ra, rất nhanh tạo thành một tấm thuẫn ánh sáng năm màu đón lấy ngọn lửa do miệng rồng phát ra. Mới đầu giao đấu, ngọn lửa không gì chống nổi phát ra từ miệng rồng bị Lục Vân ngăn hẳn bên ngoài, hai bên không ai thua ai, tình thế rơi vào cục diện giằng co.
Trong lúc đối kháng, Phi Long chân nhân vẻ mặt chấn động giận dữ,miệng gầm lên như sấm, còn Lục Vân lại cau chặt mày, ý thức phân tích luồng lửa rồng này. Nhìn theo biểu hiện bên ngoài, hai người lúc này khó phân thắng bại, nhưng trong lòng Lục Vân hiểu rõ, con rồng to lớn trước mặt nhìn có vẻ như một con rồng lửa bình thường, nhưng sau lưng nó lại ẩn chứa một sức mạnh khiến người khó mà chống được. Lục Vân có thể ngăn được nó bởi vì chàng có vô số pháp quyết cùng với sức mạnh to lớn. Đổi lại người khác hẳn đã sớm không cách nào chống nổi.
Đã hiểu được, Lục Vân suy nghĩ phương pháp ứng phó. Theo tình huống trước mặt, Lục Vân có hai phương pháp hủy diệt con rồng xanh này, thứ nhất chính là dùng sức mạnh to lớn của bản thân, thứ hai chính là dùng Diệt Thần kiếm. Ngoài ra, hẳn còn có phương pháp thứ ba nhưng chàng còn chưa nghĩ được.
Lắc mình, Lục Vân né tránh luồng lửa rồng, không muốn tiếp tục dây dưa. Thấy vậy, Phi Long chân nhân tinh thần hưng phấn quát lên to lớn:
- Đệ nhị thức – Phi Long Tại Thiên! (2)
Hai tay giao nhau trên đỉnh đầu, thân thể chuyển động nhanh chóng, toàn thân chớp mắt hệt như con cù, bộc phát ra hào quang rực rỡ. Sau lưng, rồng xanh ngửa mặt gầm trời, thân thể to lớn bay thẳng lên xuất hiện trên đỉnh đầu Phi Long chân nhân, vuốt rồng và đuôi rồng đồng thời múa lên phối hợp với luồng lửa rồng trong miệng, triển khai tấn công toàn diện.
Chăm chú nhìn trước mặt, hai tay Lục Vân mở ra, lòng bàn tay sấm chớp lấp lánh, tiếng điện chớp ri ri chói tai vô cùng, đang theo sự thúc động pháp quyết của chàng mà dần dần gia tăng. Rất nhanh, giữa hai tay giang ra của Lục Vân lóe lên ánh điện hình cung tròn, hệt như một vách sáng phòng ngự, theo sự khống chế của chàng nhanh chóng kéo dài ra bên ngoài.
Luồng điện này rất kỳ quái, màu sắc tuyệt đối không phải là trắng bạc mà là bốn màu tím, vàng, đỏ và trắng hợp lại, nhỏ bé nhưng lại có uy lực vô cùng. Ánh sáng sắc xanh do Phi Long chân nhân phát ra khi tiếp cận luồng điện này, chỉ chớp mắt liền hóa thành tro, công kích cực mạnh do rồng xanh phát động khi gặp phải luồng điện này cũng bị giống hệt như vậy.
Đông Phương thần điện, lửa chiến cuộc không ngừng. Trong đại điện rộng rãi, Phi Long chân nhân toàn lực tiến công phối hợp với rồng xanh có thực lực mạnh mẽ vô cùng, tạo nên trở ngại rất lớn cho Lục Vân. Thấy vậy, Lục Vân cười lạnh không ngừng, chàng đem phần lớn pháp quyết bản thân dung nhập vào trong Lôi Thần quyết, hình thành một loại pháp quyết mới hoàn toàn mà uy lực tuyệt luân, dùng nó để đối kháng với Phi Long chân nhân.
Thời gian theo giao chiến trôi qua, khi một phen nỗ lực tan đi như nước, Phi Long chân nhân rống lên một tiếng tàn bạo, giận dữ quát lên:
- Đệ tam thức – Nhân hồn xuất, long phách hiện, nhân long quy nhất, pháp thành cửu chuyển! (3)
Theo tiếng rống giận dữ rung trời phát ra, Phi Long chân nhân giữa không trung toàn thân ánh xanh hóa thành ngọn lửa, cả cơ thể chìm trong ngọn lửa sắc xanh, nhanh chóng hóa thành một bóng hình trong suốt, hình dáng vẫn là Phi Long chân nhân như cũ, nhưng cơ thịt toàn thân mất hết chỉ còn đường viền bên ngoài.
Trên cao, con rồng xanh cũng kêu thấu trời, toàn thân ánh xanh mờ hiện, thân thể nhanh chóng nhỏ lại, chỉ chừng chớp mắt đã nhỏ chỉ còn chừng vài thước, lóe lên liền xuất hiện bên cạnh Phi Long chân nhân.
Nhẹ kêu lên một tiếng, trong tiếng rồng xanh hàm chứa vài phần đau thương, nhìn Phi Long chân nhân giây lát rồi thân thể đột nhiên chụp lên trên người ông, vảy rồng sắc xanh liền hóa thành áo giáp, cả cơ thể chớp mắt liền dung hợp làm một với Phi Long chân nhân, hình thành một người mang chiến giáp màu xanh, trên lưng có hai cánh, đầu vai có hai ngạnh rồng, đầu là đầu rồng xanh, miệng rồng hơi mở ra, một luồng lửa sắc xanh không ngừng phun trào.
Kinh ngạc nhìn quái vật trước mắt, Lục Vân kinh ngạc than thở:
- Té ra người và rồng hợp thể sẽ là như vậy, thật là không sai, chỉ không biết uy lực thế nào?
Phi Long chân nhân hai mắt mở to, lạnh lùng tàn khốc vô cùng nhìn Lục Vân, vô tình lên tiếng:
- Đảm bảo sẽ không để cho ngươi phải thất vọng, chỉ sẽ khiến ngươi hối hận vì quyết định võ đoán lúc trước.
Ánh xanh lóe lên, hình bóng tiêu tan. Phi Long chân nhân nói rồi toàn thân chớp mắt đã không còn, điều này khiến vẻ mặt Lục Vân hơi khó coi.
Ghi chú:
(1) Đệ nhất thức – Long Đằng Thiên Khiếu = Thức thứ nhất – Rồng bay lên trời gầm vang.
(2) Đệ nhị thức – Phi Long Tại Thiên! = thức thứ hai – Rồng bay giữa trời!
(3) Đệ tam thức – Nhân hồn xuất, long phách hiện, nhân long quy nhất, pháp thành cửu chuyển! = thức thứ ba – hồn người xuất ra, phách rồng hiện thế, người rồng quy về một, phép thành tựu chuyển chín lần!