Hơi kinh ngạc, Huyền Dạ mơ hồ hỏi:
- Nơi đây rất kỳ quái, đồ án ánh sáng này hình thành như thế nào? Còn nữa, ngươi ở nơi đâu, vì sao không dám xuất hiện?
Giữa hư không, người nữ đó âm trầm lạnh lẽo đáp:
- Không cần phải tiến lên, mỗi lần ngươi tiến lên một bước, chính là đã trải qua vài năm. Khi ngươi đi đến tận cùng, sinh mạng ngươi cũng liền kết thúc. Lời này ngươi có lẽ không tin, nhưng ta cần phải nhắc nhở ngươi, bây giờ ngươi đã nhìn thấy tất cả, đều là những chuyện trước kia ngươi đã trải qua, ngươi cũng chưa từng phát hiện được một chuyện, một khi ngươi vượt qua khỏi ký ức hiện thực, sanh mệnh của ngươi sẽ bắt đầu mất đi. Đến lúc đó ngươi cũng sẽ nhận thấy bước chân càng lúc càng nặng nề, mãi cho tới khi ngươi đi không được nữa thì sanh mệnh cũng đã hết.
Huyền Dạ nghe vậy biến sắc, lập tức dừng bước lại, liếc nhìn vách đá hai bên nói:
- Ngươi đừng dùng lời giả dối uy hiếp ta, trên đời này có chuyện quỷ dị như vậy sao?
Người nữ đó đáp:
- Chuyện thế giá có hàng trăm hàng ngàn điều kỳ lạ, người nào có thể biết rõ hết được. Nếu như ngươi không tin thì có thể thử qua, chỉ có điều ngươi sau này đừng hối hận. Nhớ lại lúc mới đến, trên cổng đá đã nhắc nhở, một khi đã vào trong cổng rồi, từ đó sẽ vĩnh viễn không quay lại được!
Huyền Dạ đứng yên, trong lòng hơi nghi hoặc, cũng hơi lo lắng. Chuyện cổ quái ở đây hắn chưa từng thấy qua, cũng không dám khẳng định lời người nữ đó nói là thật hay giả. Nhưng để thận trọng, hắn không dám đem mình làm thí nghiệm, chỉ có thể truy hỏi:
- Cho dù lời ngươi có lý đi nữa, nhưng con đường này có tên là gì, lai lịch ra sao, vì sao ngươi lại muốn nhắc nhở?
Hừ lạnh một tiếng, người nữ quát lên:
- Nơi này chính là "Ký Ức Tẩu Lang" (Hành Lang Ký Ức) trong truyền thuyết luân hồi, cho dù người nào đã đi hết ký ức cuộc đời đều khó mà thoát chết được. Điều này đã được định sẵn, ai cũng không thể sửa đổi. Còn về việc nhắc nhở ngươi, bất quá chỉ thấy tuổi thọ dương gian của ngươi chưa hết, không hy vọng ngươi vì một chút hiếu kỳ nhất thời mà biến đổi đi vận mệnh của mình để cuối cùng chết ở nơi đây. Bây giờ ngươi hẳn đã biết rõ mọi thứ, nếu như khẳng khái nghe theo lời ta, còn có chút hy vọng sống sót, nếu không ngươi hẳn phải chờ chết ở nơi đây rồi.
Huyền Dạ có phần không tin, tuy nhiên hắn không hề biểu lộ ra ngoài, chỉ không hiểu hỏi lại:
- Theo như ý của ngươi, tiến lên hẳn phải chết, thế thì ta có thể thoái lui. Chỉ cần lui ra khỏi nơi này thì không phải chẳng có chuyện gì hay sao?
Người nữ cười châm biếm:
- Ngươi quay đầu lại nhìn xem, con đường ngươi đã qua ở đâu rồi?
Huyền Dạ nghe lời làm vậy, xoay người nhìn lại đường mình vừa đi qua, chỉ thấy bốn bề một vùng hư ảo, nơi này còn có cảnh tượng như trước.
- Vì sao lại như vậy, điều này chẳng phải cố ý đưa người ta vào chỗ chết sao?
- Một khi đã vào cửa rồi, cho đến chết cũng không quay lại được. Bây giờ ngươi đã hiểu được ý của câu này rồi chứ.
Giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ, dường như người nữ này không biết cao hứng vì điều gì.
Huyền Dạ gật đầu nói:
- Bây giờ ta đã hiểu, chỉ có điều ta muốn hỏi lại, nếu như cho là xông thẳng thì có cơ hội thoát ra không?
Giữa hư không, người nữ trầm mặc một lúc lạnh giọng nói:
- Có, nhưng cơ hội vô cùng nhỏ, không thể nắm vững được trừ phi thân mình có đủ pháp quyết chánh tà. Tu vi của ngươi rất kinh người, nhưng ở đây cũng chỉ vô dụng mà thôi, bởi vì ngươi bị vây khốn trong định mệnh, cho dù mạnh mẽ hơn cũng không thoát khỏi được vòng kềm kẹp của định mệnh.
Huyền Dạ trầm mặc một lúc, hắn đang suy nghĩ những lời của người nữ, suốt cả nửa ngày đối phương dường như không có chút ác ý, nhưng sao bà ta lại không xuất hiện? Không thể xuất hiện, hay bởi vì nguyên nhân khác?
Giây lát sau, Huyền Dạ cất tiếng:
- Nếu đã như vậy, ngươi cho ta biết xem, theo ý của ngươi muốn rời khỏi nơi đây phải làm như thế nào?
Dường như biết hắn sẽ hỏi vậy, người nữ đó nói:
- Ngươi nhắm mắt lại, đừng để cho ảo ảnh mê hoặc, sau đó qua trái ba bước, xoay người, thẳng tới phía trước năm bước lại xoay phải, đến lúc đó đưa hai tay ra sẽ gặp được một vách đá. Ngươi phải dùng tâm trí suy nghĩ, tìm kiếm được nơi thích hợp tương đồng với khí tức của ngươi rồi dùng lực ấn vào, lúc đó ngươi có thể thoát thân. Nếu như bước cuối cùng thất bại, cũng chính là mệnh vận ngươi phải như vậy, không ai cứu được ngươi rồi.
Huyền Dạ hơi chấn động trong lòng, thật sự nghiêm trọng như vậy sao? Hắn hơi hoài nghi, bất quá hắn không hề phản bác lại, mà bình tâm tỉnh trí làm theo lời chỉ bảo của người nữ kia. Huyền Dạ nhanh chóng sờ thấy được cái gọi là vách đá, hai tay từ từ di động phát hiện bề mặt được phân thành từng khối nhỏ, mỗi chỗ trên bề mặt đều rung động hệt như có vô số trái tim bên trong. Điều này khiến cho hắn cảm thấy không khỏi run rẩy.
Thân là kẻ mạnh của Yêu vực, từ trước tới nay hắn chưa từng sợ điều gì, nhưng giây phút này, trong lòng hắn hơi sợ hãi.
Sờ soạng thật lâu, Huyền Dạ vẫn không cách nào nắm vững được. Hắn hiểu rõ lòng luôn dao động, nhưng càng muốn bình tĩnh thì ngược lại càng thêm kinh sợ. Tình hình này kéo dài rất lâu, mãi cho đến khi hắn từ từ thích ứng, cuối cùng mới chọn lựa được một nơi để dùng lực ấn vào.
Đến lúc này, Huyền Dạ nóng nảy chờ đợi xem kết quả. Hắn không chắc là đúng hay sai vì thế hẳn phải cảm thấy bất an. Trong khi tâm tình hắn đang khẩn trương, phía sau lưng hắn đột nhiên truyền đến một lực hút mạnh mẽ, hút ngay hắn vào trong khi hắn không phòng bị được tình huống này.
Sau một sát na kinh ngạc, Huyền Dạ mở hai mắt, liền phát hiện hoàn cảnh nơi này đã biến đổi, chính hắn đang ở trong một đường hầm đen như mực. Ngắm nhìn trước sau, hai đầu đều đen tuyền, Huyền Dạ không khỏi cất tiếng:
- Ồ, ta bây giờ đi như thế nào?
Lời này rõ ràng là nói với người nữ đang ẩn nấp.
Giữa hư không, người nữ lạnh lùng trả lời:
- Ngươi đang ở một con đường có hai đầu, một quay trở lại, một hướng tới trước, ngươi tự mình chọn lựa đi.
Huyền Dạ lặng người, bất quá lập tức phản ứng trở lại, bước lớn đi về phía trước. Không lâu sau, hắn đi đến một động rộng rãi to lớn, phát hiện nơi này có sáu lối đi. Trong nhất thời hắn không biết chọn lựa như thế nào.
Lúc này, tiếng người nữ đó truyền đến:
- Huyền Dạ, tại sao ngươi đến đây?
Huyền Dạ ánh mắt biến hẳn, hỏi ngược lại:
- Sao ngươi biết được tên của ta?
Người nữ đó đáp: Nguồn truyện: Truyện FULL
- Bởi vì ngươi đã lưu lại ký hiệu in dấu trong Ký Ức Tẩu Lang, nên ta mới biết. Bây giờ ngươi trả lời cho ta biết tại sao ngươi đến đây, ta sẽ cho ngươi biết ngươi đi con đường nào.
Huyền Dạ không nói, ngẫm nghĩ lời của người nữ, trong đầu hơi thấy bối rối. Nếu như đáp lại, chẳn khác gì chính mình thỏa hiệp với người ta, cảm giác bị người uy hiếp. Nếu như không đáp lại, tình hình trước mắt khốn nạn trùng trùng, nói không chừng còn khiến đối phương nổi giận, đến lúc đó kết quả thế nào khó mà dự báo được.
Chuyện này nếu đổi là người khác, có khả năng đồng ý ngay hoặc là cự tuyệt. Nhưng Huyền Dạ lại không giống vậy, theo ý cá nhân hắn thì không đồng ý, nhưng chuyện này có thể quan hệ đến vật hắn muốn tìm kiếm, để hoàn thành nhiệm vụ Yêu Hoàng giao phó, hắn không thể không thận trọng được.
Trầm mặc một lúc lâu, Huyền Dạ cất tiếng:
- Cho ngươi biết cũng được, chỉ có điều ta hy vọng ngươi có thể đáp lại một vấn đề của ta.
Người nữ đó đáp:
- Cần phải xem vấn đề thế nào, có một số chuyện ta không thể nói được.
Huyền Dạ nghe vậy lại trầm mặc, bất quá lần này chỉ một lúc liền mở miệng:
- Ta đến đây chính là tìm kiếm Đại Luân Hồi bàn trong truyền thuyết. Vấn đề của ta chính là ngươi có thể không cần nhắc nhở ta, nhưng ngươi lại làm như vậy, mục đích thật sự của ngươi là gì?
Bốn phía im lìm, một lúc sau người nữ đó mới đáp:
- Mục đích thật sự để ta khuyến cáo ngươi không phải vì ngươi, cũng không phải vì chủ nhân của ngươi, mà vì một chuyện nhân quả. Còn việc ngươi muốn tìm kiếm Đại Luân Hồi bàn, ngươi cũng không cần phải tìm kiếm, cho dù ngươi tìm thấy cũng không làm gì được. Bây giờ ta cho ngươi một chỉ bảo, ngươi hãy rời đi bằng cửa hầm thứ ba bên trái. Rời khỏi sơn cốc rồi không được quay đầu, cho đến khi về gặp chủ nhân ngươi, bảo hắn một mình đến nơi đây, ta sẽ cho hắn biết kết quả hắn muốn.
Huyền Dạ trầm giọng nói:
- Ngươi biết không ít chuyện, vì sao lại muốn ẩn núp?
Người nữ nhân đó thản nhiên đáp:
- Luân hồi của định mệnh, bởi chính vì nhân quả mà ra, chuyện bình thường sao có thể nói năng lung tung. Đi đi, nơi này không phải để ngươi ở lại lâu được.
Huyền Dạ hơi không phục nói:
- Ta muốn không đi thì sao?
Bốn phía lại im lặng, người nữ đó không đáp lại, rõ ràng không quan tâm đến hắn nữa. Huyền Dạ thấy vậy hơi giận dữ, bất quá hắn thật sự thông minh, suy nghĩ giây lát liền theo sự hướng dẫn của người nữ đó, thoát ra bằng cửa hầm thứ ba bên trái.
Thật lâu sau, trong sơn động truyền lại một tiếng thở dài, người nữ đó nhẹ thì thầm:
- Thái Âm Tế Nhật, truyện thừa nghịch thế, luân hồi truyện thuyết, tái khởi phong ba. Nại hà, nại hà, thiên đạo vô ngã! (1)
Âm thanh trầm nhỏ ẩn chứa đau thương mơ hồ, vang vọng giữa động yên tĩnh. Đó là gì khiến người nữ đó cảm thương như vậy? Bất hạnh, lo lắng hay là bối rối mơ hồ?
***************
Trong Vân Chi Pháp giới, Hư Ảo cư sĩ lúc này ánh mắt âm lạnh đang nhìn Lục Vân, miệng quát lạnh:
- Có bản lĩnh không, ngươi thử qua liền biết. Bây giờ ngươi hãy tiếp chiêu đi.
Lời còn chưa dứt, người đã di động, ánh sáng rực rỡ màu u lan dao động gấp khúc, hệt như một chùm sóng dao động bao quanh bốn phía Lục Vân.
Đang tiến công, thân thể Hư Ảo cư sĩ vận động theo đường gấp khúc, dùng làn sáng màu u lan đặc biệt kỳ lạ để là môi giới, liên kết thành mười bảy kết giới ánh sáng, vừa nhanh chóng chồng vào nhau, vừa mạnh mẽ thu nhỏ lại.
Đứng yên ngạo nghễ, ánh mắt Lục Vân lóe sáng, vừa dùng Ý Niệm Thần Ba để truy tìm thân ảnh di động của Hư Ảo cư sĩ, vừa phát ra chân nguyên liệt hỏa, dùng hình dạng tương tự hoàn toàn để nghênh đón lấy làn sáng màu u lan, ý đồ ngăn trở không cho chúng thu nhỏ được.
Trong lòng Lục Vân, chân nguyên liệt hỏa dĩ nhiên có thể khiến cho làn sáng u lan phải hiện rõ, tất nhiên cũng có ảnh hưởng đối với mình, vì thế muốn đối kháng với người kia hẳn không thành vấn đề. Nhưng trên thực tế, khi làn sáng màu u lan đến gần, chân nguyên liệt hỏa do Lục Vân phát ra hoàn toàn mất đi tác dụng. Điều này khiến chàng chấn động trong lòng.
Giữa nguy ngập, Lục Vân không chút kinh hoàng, nhưng tính chất chân nguyên trong người chàng lại biến hẳn, lập tức ánh sáng ngũ sắc hiện ra, một vầng mây sáng bao phủ bên ngoài, không ngừng đối đầu với làn sáng màu u lan.
Phân tích qua quá trình này, Lục Vân phát hiện năm loại chân nguyên Phật, Ma, Quỷ, Đạo, Nho trong người đều không có được tác dụng. Làn sáng màu u lan đó phảng phất như một loại chất trong suốt, có thể xuyên qua được năm loại chân nguyên không cùng tính chất này.
Phát hiện nguy hiểm đang nhanh chóng đến gần, Lục Vân vội vàng chuyển biến tính chất chân nguyên trong cơ thể lần nữa để thi triển pháp quyết "Thiên Địa Vô Cực", lập tức ánh bảy màu lóe lên, hai luồng ánh sáng trong đó liền nhanh chóng ngăn cản được làn sáng màu u lan xâm nhập, sau khi giằng co một lúc, Lục Vân liền đánh tan tiến công của Hư Ảo cư sĩ.
Hư Ảo cư sĩ cười lạnh một tiếng, hắn trào lộng nói:
- Lục Vân, mùi vị thế nào, có hơi cảm thấy lòng lạnh buốt khiếp sợ không?
Nghe thấy tiếng cười, Lục Vân hoàn toàn không giận dữ, giọng nói lại hơi tỏ ra lạnh nhạt đáp:
- Cảm giác khá tốt, ít ra công kích lần đầu của ngươi đã thất bại rồi. Nếu như vậy, từ nay về sau ngươi cũng không còn cơ hội thủ thắng được nữa rồi.
Ghi chú:
(1) Thái Âm Tế Nhật, truyện thừa nghịch thế, luân hồi truyện thuyết, tái khởi phong ba. Nại hà, nại hà, thiên đạo vô ngã! = Thái Âm Tế Nhật, thừa kế của thể hệ đối nghịc, truyền thuyết luân hồi lại nổi lên phong ba. Tại sao, tại sao, thiên đạo không có ta!