Theo lý Ma Thiên tôn chủ tu vi mạnh hơn nhiều so với Âu Dương Vân Thiên, nhưng do tối qua hắn đã đánh một trận với Yêu Hoàng đến bị trọng thương, mãi đến giờ vẫn chưa hồi phục lại được, thêm nữa Âu Dương Vân Thiên có Diệt Ma toa trong tay, do đó mới có kết quả như vậy.
Hai người giao chiến tạm thời đã đến giai đoạn cuối cùng, Ma Ảo tôn chủ phát lệnh tấn công, giao Thái Phượng tiên tử cho đám Ma thần đối phó. Nhìn Thái Phượng tiên tử bị trọng thương cố gắng chiến đấu, Ma Ảo tôn chủ lạnh lùng mỉm cười, ánh mắt nhìn Ma Thiên tôn chủ hỏi:
- Ma Vương đại nhân, có quan trọng không.
Ma Thiên tôn chủ không vui hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chú ý phía dưới mặt đất, lạnh lùng âm hiểm nói:
- Âu Dương Vân Thiên vẫn chưa chết, hắn chỉ bị trọng thương mà thôi, cần phải đề phòng cẩn thận. Truyện Sắc Hiệp - https://truyenfull.vn
Ma Ảo tôn chủ nghe vậy gật đầu, đang muốn trả lời thì mặt đất truyền tới một luồng khí giận dữ kinh trời, sau đó Âu Dương Vân Thiên phá đất lao lên, khi bay đến cách mặt đất khoảng năm trượng thì thân hình xoay chuyển, xảo diệu hóa giải thế vút lên, hướng đến Ma thần Chích Thiên và Ma thần Khiếu Phong đang vây công Thái Phượng tiên tử lao đến.
Thấy vậy, Ma Ảo tôn chủ ánh mắt hơi chuyển động, cũng không thấy hắn làm như thế nào, thân hình bỗng biến mất trong không trung, trong nháy mắt xuất hiện ở phía bên trái của Thái Phượng tiên tử, lợi dụng khoảng khắc Âu Dương Vân Thiên đánh lui hai Ma thần rồi ôm Thái Phượng tiên tử đã bị thương vào lòng, thì một chưởng của hắn ấn lên sau lưng ngay tim của Âu Dương Vân Thiên, đánh Âu Dương Vân Thiên rơi ngay xuống đất. Sau đó trong mắt Ma Ảo tôn chủ ánh đen lưu động, Ma tông pháp quyết "Tâm Dục Vô Ngân" tức thì được thúc động tới cực hạn, hóa thành một luồng sức mạnh phá hoại không gì có thể chống đỡ được xâm chiếm hồn phách của hai người.
Thân thể run lên, Âu Dương Vân Thiên gầm lên giận dữ, một chưởng của Ma Ảo tôn chủ đến thật bất ngờ, cơ hồ đánh tan hết kinh mạch toàn thân, muốn khiến Âu Dương Vân Thiên rơi vào cảnh không thể gượng dậy.
Trong lòng, Thái Phượng tiên tử phát hiện thấy sự dị thường của Âu Dương Vân Thiên, kinh hãi hô lên:
- Thiên, chàng sao rồi, chàng mau chạy đi, không cần quan tâm tới thiếp.
Âu Dương Vân Thiên miệng cắn chặt, sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ kiên nghị, hơi lắc đầu, vẫy tay phải hướng về phía mặt đất, phát ra một luồng sức mạnh nhu hòa, chống lại lực xung kích mạnh mẽ, cùng Thái Phượng tiên tử đồng thời rơi xuống đất.
Thân thể lăn tròn trên mặt đất, Âu Dương Vân Thiên nhanh chóng bật dậy, rồi sau đó bay lên không trung, sắc mặt hung dữ nhìn bốn phía. Bên ngoài cơ thể, công kích tinh thần không hề giảm nhẹ chút nào, vẫn đang xâm chiếm nguyên thần của ông, ý đồ muốn nuốt lấy nguyên thần.
Âu Dương Vân Thiên cố gắng chống chọi, trong tay Diệt Ma toa lóe lên ánh sáng màu đen, phát ra một sợi ánh sáng rất nhỏ, bắn thẳng tới đầu của Ma Ảo tôn chủ. Ánh sáng này xem ra rất yếu ớt, nhưng Ma Ảo tôn chủ lại bị bức bách phải né tránh, khiến cho Âu Dương Vân Thiên tạm thời tránh thoát được.
Xung quanh, bốn Ma thần bắt đầu nhắm thẳng về trung tâm, khí mạch bọn chúng liên thông, hình thành một kết giới phong bế, dùng áp lực vô hình phát ra đòn tấn công hủy diệt. Âu Dương Vân Thiên khuôn mặt âm trầm, thấy địch nhân tiến tới ngày càng gần, cảm giác được sự uy hiếp của tử vong đang giáng xuống, trong đầu liên tục suy nghĩ, một ý định cùng chết đang dần dần được sinh ra.
Cúi đầu, Âu Dương Vân Thiên đưa mắt nhìn Thái Phượng tiên tử, dáng vẻ vô cùng ôn nhu, trầm giọng nhẹ nhàng hỏi:
- Phượng, nàng có hối hận không?
Thái Phượng tiên tử dường như cảm nhận được tâm tình của Âu Dương Vân Thiên, mỉm cười đáp:
- Không, thiếp không hối hận, có thể chết bên cạnh chàng, đời này thiếp không còn gì phải hối hận nữa.
Âu Dương Vân Thiên cười nhẹ nói:
- Mấy trăm năm níu kéo tới hôm nay là kết thúc, cũng có thể đây mới là kết quả của chúng ta.
Nói xong ngẩng đầu, dáng vẻ đau khổ trong nháy mắt biến mất, cả người biến thành vô cùng lạnh lùng tàn khốc, trong ánh mắt mang theo thần sắc khiến cho người khác phải sợ hãi.
Vào lúc này, khi nguy hiểm đã không còn chỗ nào có thể né tránh được, Âu Dương Vân Thiên không hề rút lui, lựa chọn kiên cường đối mặt, tay phải chầm chậm giơ lên cao, Diệt Ma toa lấp lóe ánh sáng kì dị, dường như đang nói điều gì đó.
Trong không trung, Ma Ảo tôn chủ cảm giác được sự dị thường, cảnh cáo:
- Mọi người cẩn thận, hắn có khả năng phản kháng trước khi chết đấy.
Bốn Ma thần trong lòng chấn động, tức thì giảm chậm tốc độ tiến tới, cảnh giác đưa mắt nhìn Âu Dương Vân Thiên.
Ngạo nghễ đứng yên, Âu Dương Vân Thiên giống như là một bức tượng đá, duy trì vẻ trầm mặc, biến hóa duy nhất trên người đó là Diệt Ma toa, lúc này đang phát ra luồng lửa sáng màu đen, không ngừng bốc lên trời cao, trong nháy mắt đã vút tới tầng mây, quang cảnh kỳ diệu trong phạm vi mười dặm đều có thể thấy được.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, bốn Ma thần vì sợ Âu Dương Vân Thiên liều mạng sống chết nên không dám lỗ mãng. Nhưng Âu Dương Vân Thiên dường như cũng biết rõ điều này, cũng không có hành động gì, duy trì bất động, trong nhất thời hai bên rơi vào thế giằng co.
Cứ như vậy, Thái Phượng tiên tử nhân cơ hội đó trị thương, lúc này đã khôi phục lại khá nhiều. Nhưng trong không trung Ma Thiên tôn chủ đã có chút không nhẫn nại được, mở miệng thúc giục:
- Còn chờ gì nữa, lẽ nào nếu đối phương không hành động thì các ngươi cũng không hành động?
Bốn Ma thần không dám trái lệnh, đưa mắt nhìn nhau, bốn hình bóng liên tục chuyển động, lấy chuyển động với tốc độ cao để mê hoặc Âu Dương Vân Thiên, từ từ đem kết giới thu hẹp lại.
Âu Dương Vân Thiên con ngươi chuyển động, truyền âm nói với Thái Phượng tiên tử:
- Phượng, nhớ kĩ không được động đậy, cho dù chúng ta có phải chết, ta cũng sẽ không để cho bọn chúng được thoải mái.
Thái Phượng tiên tử khẽ gật đầu, trên khuôn mặt mỹ lệ hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng. Giờ phút này, đau buồn đã không còn tác dụng gì nữa, đã như vậy sao không lưu lại khuôn mặt đẹp nhất, ít nhất là tại trong lòng của hai người, còn có thể có được một kết quả tốt đẹp.
Bốn Ma Thần hơi mơ hồ, không nắm rõ được lúc này Âu Dương Vân Thiên đang nghĩ điều gì, thế công lợi hại mạnh mẽ tới cực hạn, nếu giờ không phản kháng thì ngay cả một chút cơ hội cũng không có, vậy vì sao đối phương vẫn duy trì bất động? Là không biết, hay là đã không còn lực để phản kháng nữa rồi?
Vấn đề này bốn Ma thần không cần biết, bọn chúng chỉ biết gia tăng công kích, từng bước, từng bước thu hẹp vòng vây, nhanh chóng thu kết giới ban đầu phạm vi vốn khoảng mấy trượng chỉ còn khoảng một trượng, giam chặt hai người Âu Dương Vân Thiên vào bên trong. Đến lúc này, bốn Ma Thần thở ra nhẹ nhõm, với tình hình như thế này, đừng nói là Âu Dương Vân Thiên, cho dù có đổi thành Ma Ảo tôn chủ không thụ thương bị vây vào bên trong như vậy, cũng không có cách nào thoát khỏi.
Trong không trung, Ma Thiên tôn chủ khuôn mặt lộ ra nụ cười có vài phần âm hiểm lạnh lẽo, hắn cũng có suy nghĩ tương tự như vậy, cho rằng Âu Dương Vân Thiên bị một chưởng của Ma Ảo tôn chủ đánh cho bị thương quá nặng, ngoài thì cứng cỏi nhưng bên trong đã không còn sức phản kháng. Duy chỉ có Ma Ảo tôn chủ trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, cảm giác sự việc có chút không ổn, nhưng không nghĩ thông được.
Chú ý nhìn bốn phía, Âu Dương Vân Thiên thấy dáng vẻ của bốn Ma Thần, trong lòng tức thì cười lạnh, nắm lấy khoảng khắc cực ngắn bọn chúng buông lỏng, năm ngón tay trái mở ra, một luồng ánh sáng kì dị bay ra, bay một vòng quanh Âu Dương Vân Thiên, rồi trong nháy mắt lớn lên mấy trăm lần, biến thành một cột sáng hình tròn, bảo vệ bản thân và Thái Phương tiên tử bên trong.
Quang trụ này quỷ dị khó lường, vừa mới xuất hiện trên bề mặt đã lấp lóe hàng ngàn vạn đồ án, tạo thành những vòng xoáy kỳ lạ muôn hình vạn trạng, sinh ra sức mạnh thôn tính, hút lấy vạn vật ở khu vực quanh đó vào trong.
Biến cố bất ngờ khiến cho bốn Ma thần thất kinh hồn vía, muốn chạy đã không còn kịp, chỉ còn cách đem khí mạch liên thông, cùng đề kháng chống lại lực thôn tính đó. Trong không trung, Ma Ảo tôn chủ kinh hãi hô lên, ánh ma toàn thân lóe lên, phát ra lực bài xích cực mạnh, chống lại hấp lực đó, đáng tiếc hiệu quả không đáng kể.
Bên kia, Ma Thiên tôn chủ gầm lên giận dữ, hắn cũng chịu sự thôn tính của sức mạnh đó, miệng hắn hét lên điên cuồng:
- Âu Dương Vân Thiên đáng ghét, ngươi cho dù phát động "Ma Tập thiên quyển" bản vương cũng không để cho ngươi đắc ý đâu.
Ma đao vung lên, mấy trăm ánh đao tụ lại một chỗ, hình thành một quả cầu ánh sáng đen kịt, dưới sự thúc động của Ma Thiên tôn chủ, lao thẳng về phía Âu Dương Vân Thiên. Đồng thời, trên thân thể Ma Thiên tôn chủ ánh đen lóe lên, Ma Vương giáp thần kì nhất của Ma vực tự động phân giải, sau khi thoát ly khỏi thân thể của hắn, hóa thành một dải lụa bốn trượng màu đen, tự động bao phủ lấy khu vực "Ma tập thiên quyển", tức thì tất cả lực thôn phệ đều biến mất, khôi phục lại bình thường.
Thoát khỏi kiếp nạn, bốn Ma thần tức thì phân tán ra bốn hướng, né tránh ra xa, ánh mắt kinh hãi nhìn vào phía bên trong trường đầu. Ma Ảo tôn chủ cũng đã lùi ra xa mấy trượng, trong mắt thần tình cổ quái, đáng tiếc không ai phát giác.
Trong không trung, quả cầu ánh sáng do sức mạnh của mấy trăm đao tụ lại một chỗ của Ma Thiên tôn chủ khi bay gần tới cột sáng bên ngoài Âu Dương Vân Thiên, ngay lập tức bị một vòng xoáy nuốt lấy. Sau đó, khi Ma Vương giáp bao trùm lấy cột sáng, giữa hai bên phát ra tiếng sấm không ngừng, ma khí màu đen không ngừng phập phù, lúc thì phình to lên lúc thì thu nhỏ lại, hai bên rơi vào thế giằng co.
Tình hình này duy trì liên tục trong một lúc, đến khi tất cả trở lại bình tĩnh, Ma Vương giáp hóa thành một dải lụa màu đen dài bốn trượng khôi phục lại nguyên dạng, nhưng màu sắc trên bề mặt đã có biến hóa, trong màu đen có lẫn đỏ bầm.
Còn ở chỗ cũ, cái mà Ma Thiên tôn chủ gọi là "Ma Tập thiên quyển" lúc này đã không còn thấy nữa, chỉ là trong tay trái của Âu Dương Vân Thiên có thêm một cuốn tập bằng sắt, chính là vật khi trước Âu Dương Vân Thiên tìm được cùng với Diệt Ma toa ở Tổ sư đường của Thiên Ma giáo.
Lúc này, Âu Dương Vân Thiên sắc mặt tối đen, hai mắt vô thần, đang được Thái Phương tiên tử đỡ lấy. Rõ ràng là lúc trước phát động "Ma Tập thiên quyển" đã hao phí hết sức mạnh, nhưng kết quả lại không như mong muốn mà thôi.
Trong không trung, Ma Thiên tôn chủ nhãn thần có chút xám xịt, đòn này của Âu Dương Vân Thiên đã bức hắn phải dùng tới tuyệt chiêu tối hậu, điều này hắn cũng chưa từng nghĩ tới. Cuộc chiến tối hôm qua, giao phong ngày hôm nay, cho dù hắn là Ma Vương chuyển thế, cũng đã có chút chịu không nổi rồi.
Ma Ảo tôn chủ chú ý tới thần sắc của Ma Thiên tôn chủ, ánh mắt hơi lóe lên một chút, dường như che dấu điều gì, nhưng biến mất rất nhanh.
- Ma Vương đại nhân, ngài tính xử lý bọn chúng như thế nào?
Ma Thiên tôn chủ hiểm ác nói:
- Trước tiêu diệt thân thể, sau tiêu diệt nguyên thần. Ta muốn bọn chúng phải chịu đau đớn khổ sở, sau đó mới tống bọn chúng xuống địa ngục. Ma thần nghe lệnh, nhanh chóng tiêu diệt thân thể huyết nhục, sau đó dùng lửa ma thiêu đốt nguyên thần của bọn chúng, cảnh cáo đám người thiên hạ dám cùng bản vương đối địch.
Nghe thế, bốn Ma Thần đồng thời lĩnh mệnh, thân thể lóe lên đã xuất hiện bốn phía xung quanh Thái Phượng tiên tử, phát ra đòn tấn công đáng sợ.
Đối mặt với cường địch, Thái Phượng tiên tử không hề rút lui, hai tay bắt pháp quyết, liệt hỏa chân nguyên trong cơ thể bố trí tầng tầng lớp lớp phòng ngự bốn phía, lấy thủ thay công, ôm lấy Âu Dương Vân Thiên. Cục thế trước mắt khiến cho người ta phải hoảng sợ, nhưng Thái Phượng tiên tử không hề chịu thua, trên khuôn mặt của bà mang theo nụ cười mỉm, bằng sức mạnh bản thân không có gì to lớn, ngăn trở bước chân của tử vong.
Âu Dương Vân Thiên nhìn Thái Phượng tiên tử, thấy bà dáng vẻ thản nhiên, không có chút nào sợ hãi, trong lòng tức thì dâng lên một sự cổ vũ to lớn. Đứng thẳng người, Âu Dương Vân Thiên chăm chú nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, đây là giấc mộng của cả đời, cho dù tới lúc này sắp bị phá diệt, nhưng vẫn như xưa, là giấc mộng đẹp nhất.