Trong một u cốc, gió nhẹ như sương mù, hương hoa ngan ngát, bụi trần tung bay. Bầu trời nơi đây mây đen dày đặc, cảnh sắc nơi đây tĩnh lặng như núi, hệt một bức họa, như trong bài ca, êm êm ái ái, nhẹ nhẹ nhàng nhàng, cố định trong một sát na, rồi nhẹ nhàng vút lên giữa không trung.
Sơn cốc rất thanh nhã u tĩnh, hoa cỏ lay động. Dưới một gốc tùng, hai bóng người tựa vào nhau, lặng lặng lẽ lẽ nhìn về phía chân trời, chính là đang nhắc đến những chuyện ngày xưa, hay đang nhớ đến những giấc mộng cũ? Gió mơn man không lên tiếng, hương hoa như ngưng tụ, hòa lẫn vào nhau, cảnh vật êm đềm không một âm thanh.
- Phượng, muội đang nghĩ gì đó mà còn lo lắng?
Dưới gốc cây, Âu Dương Vân Thiên y phục đen tuyền đang ngắm nhìn người yếu ớt trong lòng, cất tiếng hỏi nhẹ nhàng.
Thái Phượng tiên tử vẻ mặt khổ sở, u oán than thở:
- Nói không lo lắng là lừa dối huynh, chỉ có điều lo lắng thì không công bằng với huynh, muội không biết phải nói thế nào mới phải.
Âu Dương Vân Thiên cười cười, hơi thất vọng đáp lại:
- Thật ra muội đã đáp lời rồi, phải không? Theo như hôm nay, có những chuyện dù không nói cũng có thể hiểu được. Thế thì sao phải xấu hổ che dấu đi?
Thái Phượng tiên tử quay đầu nhìn ông, nhẹ giọng hỏi:
- Huynh biết rồi, sao còn phải hỏi?
Âu Dương Vân Thiên vẻ mặt mất mát, khuôn mặt anh tuấn mờ hiện mấy phần nghi hoặc, lầm bầm:
- Không biết, có lẽ ta hy vọng muội có thể dùng lời không thật để an ủi ta.
Thái Phượng tiên tử chấn động, ánh mắt đong đầy thê lương đau khổ, vẻ trốn tránh nói:
- Thiên, sao huynh khổ đến vậy. Huynh biết muội không biết nói gian dối, vì sao còn muốn cố ý chạm vào nỗi đau sâu thẳm trong tâm vậy?
Ậu Dương Vân Thiên cười nhàn nhạt, ánh mắt si mê nhìn về xa xa, nhẹ giọng thì thào:
- Đời người như mộng, vui sướng ưu sầu. Đáng thương tình hận thường nằm mãi trong đầu! Cả đời này, chúng ta đã mất đi quá nhiều rồi, được lại chỉ là một giấc mộng đẹp vô cùng mà cũng thê lương vô cùng. Bởi vì chúng ta không phải là người thường, chúng ta sống lâu hơn những người bình thường, lại mất đi hạnh phúc cơ bản nhất người thường có được.
Thái Phượng tiên tử cười thê lương một tiếng, ưu tư nói:
- Tuyệt mỹ, có khi lại là nguồn cội của đau khổ. Vì đã từng cố chấp, vì đã từng mong muốn, chúng ta đã cùng nhau trải qua khó khăn hoạn nạn, đạt đến cái gọi là sức mạnh, lại không cách nào trốn thoát được vận mệnh khóa chặt lấy. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ ngày đó chúng ta đã sai. Mong ước của đời người không phải là sức mạnh và sống lâu, mà chính là sự phó thác và khoái lạc của tâm linh. Tồn tại vĩnh viễn cùng tuế nguyệt, không gian và thời gian yên tĩnh, mọi thứ đều bình thường nhạt nhẽo, còn không được như một đời ngắn ngủi tạm bợ, sinh sống hạnh phúc.
Âu Dương Vân Thiên đồng ý: Nguồn: https://truyenfull.vn
- Phượng, muội nói rất đúng, chúng ta đã uổng phí vài trăm năm rồi, thật ra sâu trong ký ức chỉ có mấy ngày ngắn ngủi cùng nhau. Đời người, lại hoang tàn trong sự chờ đợi vô tận. Khi năm tháng qua đi như gió, người xưa đã đi xa, chúng ta ngoại trừ sự cô đơn, buồn chán, chỉ còn những ưu thương và mất mát. Trước kia, hồi ức tuyệt vời khiến chúng ta thường xuyên nhặt nhạnh lại. Hôm nay, dấu vết thời gian đã làm mờ đi màu sắc đã từng thể hiện, cho dù tuyệt mỹ mãi mãi không quên, cũng vẫn không cách nào chống lại sự vô tình của năm tháng. Hiện tại, chúng ta lại gặp nhau, mọi chuyện trước kia đều đã không còn, hay lại khiến chúng ta quay đầu nhìn lại.
Nhìn vào hai mắt của Âu Dương Vân Thiên, Thái Phượng tiên tử hơi khích động, cũng hơi u buồn. Bà hiểu rõ tâm tư của ông, cũng biết tình nghĩa của ông. Chỉ có điều lúc này tất cả còn đến kịp không đây?
Trước đây, đã uổng phí mấy trăm năm, hôm nay gặp lại, tình xưa có thể quay lại không? Vấn đề này bà đã suy tư ngẫm nghĩ vài trăm năm rồi, chỉ có điều kẹp giữa hai người đàn ông, bà do dự không quyết được, vì thế kết quả mới mãi là như vậy.
Đứng trên quan điểm Thái Phượng tiên tử, ngày đó còn trẻ khuôn mặt đẹp đẽ, tâm cao chí lớn, giữa Thiên Kiếm Khách và Âu Dương Vân Thiên, chọn lựa Thiên Kiếm Khách mà không đánh giá cao Âu Dương Vân Thiên.
Ngày đó, bà bởi vì hai người đàn ông có thân phận khác nhau, trong tình huống khó khăn, đã đem tim giao trọn cho Thiên Kiếm Khách, lại lấy thân thể giao cho Âu Dương Vân Thiên, cho rằng như vậy cũng là một hình thức đền bù, từ đó đến nay chưa từng có chút cảm thấy có lỗi.
Nhưng thế thời có nhiều biến đổi, khi Thiên Kiếm Khách biết được chuyện này rồi, lập tức tâm tàn ý lạnh, từ đó bỏ hết tình dục chuyên tâm tu đạo, cuối cùng phi thăng Cửu Thiên Hư Vô giới.
Vì thế, Thái Phượng tiên tử cũng không cam lòng chịu thua, cũng khắc khổ tu luyện, cuối cùng tiến vào Vân Chi Pháp giới, dùng hành động để nói lên tâm ý trong lòng bà.
Sự ra đi của bà là bởi vì sự nguội lạnh của Thiên Kiếm Khách, nhưng đồng thời cũng tạo nên một sự đả kích rất lớn cho Âu Dương Vân Thiên, khiến ông có ý nghĩ muốn hơn thua với Thiên Kiếm Khách, từ đó bế quan khổ luyện, chớp mắt đã vượt qua mấy trăm năm.
Tình cảm ba người đúng sai phức tạp, mấy trăm năm dây dưa. Hôm nay, Âu Dương Vân Thiên yêu sâu đậm Thái Phượng tiên tử, không những Thái Phượng tiên tử cảm nhận được, mà chính Thiên Kiếm Khách cũng hoàn toàn hiểu rõ.
Nhưng Thái Phượng tiên tử khi phải chọn lựa giữa hai người, do lai lịch thân phân của cả hai, lại thêm hai người đều xuất sắc như nhau, bà chọn Thiên Kiếm Khách cũng là chuyện hợp tình hợp lý đối với sư môn và trước mặt bằng hữu. Chỉ có điều lúc đó bà đã phạm một sai lầm, khiến cho trọn đời ba người đau khổ chịu đựng.
Trước đây, Âu Dương Vân Thiên đã từng nói qua, nếu bà giao hết trọn con tim thể xác cho một người, như vậy trong ba người ít ra có hai người khoái lạc, chỉ có một người đau khổ. Nhưng đáng tiếc ngày đó bà quá ngây thơ, quá khích động, kết quả mấy trăm năm qua, cả ba đều không vui vẻ gì cả.
Về phía Thiên Kiếm Khách, ông cũng yêu sâu sắc Thái Phượng tiên tử, chỉ có điều ông trầm ổn hơn, ngoài mặt không biểu lộ trực tiếp như Âu Dương Vân Thiên, vì thế khiến cho Thái Phượng tiên tử cảm thấy hơi lạnh nhạt. Nhưng trên thực tế tình yêu của ông không kém Âu Dương Vân Thiên, vì thế khi thấy Thái Phượng tiên tử hiến thân cho Âu Dương Vân Thiên, Thiên Kiếm Khách giận dữ vô cùng, cho rằng Thái Phượng tiên tử yêu thích Âu Dương Vân Thiên, nếu không vì sao lại khẳng khái đem sự thanh bạch hiến dâng?
Vì thế, Thiên Kiếm Khách trong lòng đau khổ, chỉ một mình âm thầm lặng lẽ chịu đựng, dần dần lạnh lẽo với bà, hy vọng có thể có được kết quả. Nhưng Thái Phượng tiên tử ngày đó tuyệt đối không biết được suy nghĩ trong lòng của ông ta, có lẽ đây là sự đùa cợt của trời đất.
Tình cảm ba người thật ra đã hiểu lầm rất nặng nề. Ngày đó Thiên Kiếm Khách lạnh nhạt với Thái Phượng tiên tử rồi, Âu Dương Vân Thiên cũng đang bị Thái Phượng tiên tử hắt hủi, cả ba người đều hiểu sai mà phản ứng gay gắt, vì thế mà tình cảm đau buồn mãi không thôi.
Lúc đó, nếu Thái Phượng tiên tử có thể tỉnh táo phân tích, cẩn thận hiểu rõ tâm ý trong lòng của mình, rồi sau đó quyết đoán hành động, hẳn cũng không phải xảy ra những chuyện sau này. Đáng tiếc …
Trước đây, những năm tháng tuyệt đẹp nhất trong đời người thực ra đã bị ba người bỏ phí rồi. Khi Thái Phượng tiên tử tiến vào Vân Chi Pháp giới, hoàn toàn bình tĩnh trở lại, bà mới phát hiện ra, không ngờ mình nhớ Âu Dương Vân Thiên cũng không ít hơn Thiên Kiếm Khách, chỉ có điều chính mình đã sơ ý bỏ qua.
Suy nghĩ cẩn thận, bà biết được nguyên nhân bên trong, nhưng bởi một đời bà tự phụ, tuyệt đối không có thể nào nhận mình sai lầm, vì thế bà kiên trì tự mình cố chấp, vẫn hy vọng có được một ngày, Thiên Kiếm Khách sẽ cảm động trước hành động của bà mà quay về bên cạnh. Như vậy cho dù phải nếm nhiều đau khổ, ít ra bà cũng không mất mát.
Nhưng sự thật lại không cho người ta toại nguyện, bà khổ sở chờ đợi, từ một người tâm cao khí ngạo mà biến thành đa sầu đa cảm, cuối cùng cũng không đạt được kết quả do mình mong muốn.
Trước đây, bà đã từng hận, nhưng sau đó bà không hận nữa, bởi vì bà hiểu được, khi thời gian qua đi, có một số chuyện dĩ nhiên không quay lại được. Tình cảm của Thiên Kiếm Khách đối với bà, sau này bà mới hiểu rõ, cũng hối tiếc, chỉ có điều đã phạm sai lầm, ai cũng vô phương cứu vãn, vì thế bà chọn cách im lặng đứng nhìn, quan sát đối phương từ một góc độ khác, giấu kín tình cảm sâu trong tim.
Tình trạng của bà và Thiên Kiếm Khách cứ tiếp tục như vậy, mà bà với Âu Dương Vân Thiên cũng thế. Tuy phương thức có chút khác nhau, nhưng tình cảm ba người lại đan xen lẫn nhau, hệt như một nút thắt, hầu như không người nào có thể thoát khỏi được.
Hôm nay, Chánh Đạo liên minh đã tan rã, ai chết đã chết, ai đi cũng đã đi rồi, chỉ còn Thái Phượng tiên tử được Âu Dương Vân Thiên cứu đi, đoạn tình cảm dây dưa xưa cũ giữa hai người có nhất định phải có được kết quả hay không?
U oán thở dài, Thái Phượng tiên tử bỏ hết tạp niệm, nhẹ giọng nói:
- Thiên, tâm ý huynh muội hiểu rõ. Chỉ có điều thời gian trôi đi, chúng ta lúc này nói những chuyện đó có quá trễ rồi chăng.
Âu Dương Vân Thiên cứ mãi im lặng, bởi vì ông hy vọng có thêm thời gian để Thái Phượng tiên tử hiểu rõ, cuối cùng điều khiến hai người phải khốn khổ đã mấy trăm năm dài. Nhưng bà lại đáp lại như vậy, khiến cho Âu Dương Vân Thiên có chút thất vọng, lại cũng có chút không cam lòng.
- Phượng, mấy trăm năm đều đã là quá khứ, nhưng chỉ cần muội gật đầu, mọi chuyện đều có thể bắt đầu lại từ đầu. Năm tháng dĩ vãng, chúng ta ở cùng nhau không nhiều, từ nay về sau, cho dù chỉ là một tháng cũng quá nhiều so với dĩ vãng, muội thấy đúng không?
Thái Phượng tiên tử trầm mặc, trong lời của Âu Dương Vân Thiên nồng đậm tình quyến luyến, đó chính là biểu hiện cho tình yêu, tự mình có thể cự tuyệt chăng? Tự hỏi lòng mình, cả một đời này thật sự một lòng một dạ yêu thương Thiên Kiếm Khách, đối với Âu Dương Vân Thiên có chăng chỉ gần như cảm giác tội lỗi. Đáp án trong lòng bà hiểu rõ, vì thế bà do dự.
Âu Dương Vân Thiên không hề mở miệng, ông biết Thái Phượng tiên tử đang lúng túng, vì thế ông không muốn ép bà, ông muốn bà thật sự hồi tâm chuyển ý cam tâm tình nguyện gật đầu.
Giây lát, Thái Phượng tiên tử mở miệng:
- Thiên, đa tạ huynh.
Âu Dương Vân Thiên cười, tiếng cười rất thê lương, rất đau khổ, giọng u buồn nói:
- Té ra đã nhiều năm như vậy, ta vẫn không cách nào chiếm được vị trí đầu của hắn trong tim muội, ta vĩnh viễn ở sau hắn.
Khuôn mặt Thái Phượng tiên tử biến hẳn, vẻ mặt trắng toát lại thêm phần bất an, vội vàng nói:
- Thiên, huynh không cần phải như vậy. Trong tim muội, cả hai người đều ở cùng một vị trí, lại cùng một phân lượng. Vừa rồi muội cám ơn huynh, không phải như ý tứ sâu xa của huynh, đó là lời chân thật trong lòng của muội, bởi vì muội bội phục sự phóng khoáng của huynh, cho dù ở tình huống như vậy, huynh đều chưa từng ép muội.
Vẻ mặt Âu Dương Vân Thiên hơi vui, hơi kích động nói:
- Đúng, muội thật sự nghĩ như vậy sao? Đáng tiếc, hắn là trời còn ta là đất, hắn là chánh còn ta là ma.
Giọng nói biến chuyển, Âu Dương Vân Thiên có chút tự chế giễu nói.
Thái Phượng tiên tử lắc đầu nói:
- Không, trong mắt của muội, huynh mãi là một người quân tử, tuyệt đối không thấp hơn huynh ấy. Chỉ có điều ngày đó muội đã sai, mới khiến ba người chúng ta đều một đời đau khổ.
Thấy bà tự trách, Âu Dương Vân Thiên nhẹ giọng nói:
- Muội không hề sai, có chăng là ông trời sai, ông ấy hẳn muốn đùa giỡn chúng ta.
Thấy ông an ủi mình như vậy, Thái Phượng tiên tử yếu ớt thì thầm:
- Thiên, huynh nói cho muội biết, huynh hận ông trời chăng?