Lục Vân thở dài một tiếng, ánh mắt chốt chặt lấy nàng, cứ như vậy thẳng thắn đón lấy ánh mắt ngập đầy lửa giận của nàng.
Thật lâu, Ngọc Vô Song từ từ bình tĩnh trở lại, rút tay phải đang bị chàng nắm giữ về để nhè nhẹ trước ngực, che dấu đi một phần thân ảnh mỹ lệ.
Lục Vân thấy thần sắc nàng hơi bình tĩnh trở lại, không nhịn được than:
- Vừa rồi mạo phạm, Lục Vân hoàn toàn không cố ý. Còn Lục Vân có phải là hạng vô sỉ háo sắc hay không, tin là trong lòng người cũng đã biết ít nhiều. Mọi chuyện hôm nay đều ngoài ý muốn, chuyện vừa rồi không ai dự liệu trước, vì thế người không cần để ý đến. Hơn nữa, người tu luyện mấy trăm năm, nếu như cả một điểm đó cũng không thấu đáo thì tôi cũng không tiện nói nhiều thêm gì nữa.
Ngọc Vô Song né tránh ánh mắt chàng, trong lòng tuy không còn giận chàng nữa, nhưng cảm giác xấu hổ mạnh mẽ khiến nàng cảm thấy toàn thân nóng bỏng, khuông mặt xinh đẹp ửng hồng như mây.
Nghiêng đầu, Ngọc Vô Song u oán nói:
- Ta biết ngươi là người tốt, nhưng tình cảnh chúng ta hiện tại, cho dù chết rồi ta cũng khó mà an tâm được. Nữ nhân vĩnh viễn vẫn chỉ là nữ nhân, có nhiều việc mà họ mãi mãi để trong lòng. Cho dù tâm tình, tuổi tác thế nào, khi đối diện với xấu hổ hay gặp phải chuyện khó kham được, chọn lựa đầu tiên của bọn họ đều là trốn tránh.
Lục Vân gật đầu thở dài, nhẹ nhẹ nói:
- Tôi biết, vì thế tôi cũng hiểu được tâm tình của người. Chỉ có điều người có lẽ không biết được, tâm tình tôi lúc này cũng giống như người, phức tạp đến mức ngay cả bản thân cũng không rõ ràng. Được rồi, nói tiếp những chuyện này chúng ta càng thêm phần xấu hổ, hay nói chuyện khác đi.
Nói rồi, Lục Vân cởi bớt y phục của mình, đem áo ngoài phủ lên vai của nàng, tạm thời che đi phần lớn bức chân dung mĩ lệ.
Ngọc Vô Song cúi đầu nhìn xuống, hai tay nắm chặt lấy vạt áo, cố sức che đi thân thể của mình, miệng nhẹ nói:
- Đa tạ ngươi.
Lục Vân cười cười, thần tình có chút khổ sở.
Lúc sau, Lục Vân giật khẽ tay áo của Ngọc Vô Song, chỉ về phía trước:
- Bây giờ người có thể nhìn thấy vật gì ở đằng kia không?
Ngọc Vô Song ngẩng đầu nhìn lên, giữa khoảng không mênh mông nào có vật gì, chỉ có thể lắc đầu.
Lục Vân hơi giật mình, chần chừ một chút, nhẹ giọng nói:
- Đưa tay người cho tôi.
Ngọc Vô Song ánh mắt hoảng loạn, cảnh giác nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì đây?
Lục Vân không hề giải thích, chỉ thản nhiên nhìn vào ánh mắt của nàng, hỏi ngược lại:
- Người không tin tôi sao?
Ngọc Vô Song thấy ánh mắt chàng trong suốt, không hề có chút tà ý, khuôn mặt không khỏi hơi xấu hổ, nhè nhẹ đưa tay phải mình ra.
Nắm lấy tay nàng, thân thể Lục Vân khẽ chấn động. Ngọc Vô Song thân thể cũng run lên, hai ngươi chợt thoáng nhìn vào mắt nhau, sau đó liền hoảng hồn né tránh.
Hít vào một hơi, Lục Vân trấn định tâm thần, tay phải chỉ về phía trước nói:
- Bây giờ người thử lại lần nữa, có thể thấy được điều gì chăng.
Ngọc Vô Song len lén liếc nhìn Lục Vân, thấy vẻ mặt chàng nghiêm túc, trong lòng hơi hơi an tĩnh lại, ánh mắt vội vàng nhìn theo hướng chàng chỉ. Lần này, Ngọc Vô Song trong lòng chấn động mạnh, chỉ thấy trước mặt ước chừng mười trượng, xuất hiện một mặt quang bích kỳ quái.
Quang bích này ước chừng to khoảng ba trượng, vùng biên lấp lánh hào quang xanh hồng giao nhau, ở giữa là tám đám quang vân biến hóa không ngừng nhìn như có một loại chữ nào đó, chỉ có điều nàng nhất thời rất khó nhận diện được.
Lẳng lặng nhìn một lát, Ngọc Vô Song quay đầu nhìn lại Lục Vân, kinh ngạc nói:
- Có một quang bích, trên bề mặt dường như có chữ, chỉ có điều ta nhìn không rõ được.
Lục Vân vẻ mặt rất nghiêm túc, giọng nói có chút nặng nề:
- Tôi có thể nhìn rõ được, đó là tám chữ, ẩn chứa một loại huyền cơ quan hệ đến sanh tử của chúng ta.
Ngọc Vô Song nghi ngờ hỏi:
- Ngươi có thể nhìn thấy được? Vì sao ngươi có thể nhìn rõ được?
Lục Vân bình thản cười, có chút cao ngạo nói:
- Từ khi mới đến đây, tôi đã phát hiện được mặt quang bích này, chỉ có điều vào lúc đó tôi cũng không nhìn rõ được những chữ trên bề mặt của nó, bởi vì không hiểu được huyền cơ ẩn chứa trong đó. Bây giờ, theo sự gia tăng càng ngày càng mạnh của âm dương huyền cương bốn phía, những chữ này cũng từ từ lộ rõ ra. Còn về …
Nói đến đây, Lục Vân chợt dừng lại, toàn thân hào quang bảy màu lóe lên, lập tức một luồng ý thức từ người Lục Vân truyền sang thân thể của Ngọc Vô Song, khiến nàng hơi hơi run rẩy, sau đó kinh ngạc hô lên:
- Ta thấy rồi, kỳ quái thật. Đó là …
Nhìn lại Lục Vân, Ngọc Vô Song đột nhiên cắt ngang tiếng hô kinh ngạc, thần tình phức tạp trở giọng:
- Ngươi …
Lục Vân hiểu rõ những chữ nàng đã bỏ đi, không kiềm chế được cười cười, hơi hơi có chút khổ sở.
- Có một số chuyện, không nói ra so với nói lại tốt hơn. Bây giờ thời gian của chúng ta đã càng lúc càng ít, kết giới phòng ngự của Càn Khôn Ngọc Bích đã yếu đến ba phần, vì thế sẽ không còn cơ hội kéo dài nữa.
Ngọc Vô Song trầm lặng gật đầu, quay nhìn lại quang bích đó, chỉ thấy trên bề mặt có tám chữ rõ ràng, nhìn kỹ chính là: "Âm Dương Sanh Tử, Ảo Diệt Do Tâm!" (1)
Lục Vân ngưng thần nhìn quang bích, nhẹ giọng hỏi:
- Người hiểu rõ ý nghĩa của tám chữ này không?
Ngọc Vô Song cau đôi mày xinh đẹp, mơ hồ nói:
- Tám chữ này không giải thích rõ được, theo mặt chữ mà suy đoán hẳn có rất nhiều ý tứ. Chỉ có điều chúng ở nơi đây lại đại biểu cho ý nghĩa nào, điều này không nói rõ được.
Lục Vân trầm mặc một lúc, sau đó nhẹ giọng nói:
- Trước đây tôi đã từng hỏi người, nếu như có biện pháp sống sót rời khỏi nơi đây, nhưng cần phải trả một giá rất đắt, người có tình nguyện không?
Ngọc Vô Song nghi hoặc nhìn chàng, không hiểu hỏi lại:
- Ngươi không phải đã biết rồi chăng, sao còn hỏi nữa?
Lục Vân trầm ngâm cười một tiếng, vẻ mặt bình thản đáp:
- Tôi biết, nhưng tôi vẫn hỏi lại quyết định của người hiện tại.
Ngọc Vô Song vẻ mặt biến hẳn, u oán nói:
- Ta không biết nữa, có lẽ ta còn chút lưu luyến với sanh mệnh, chỉ có điều mức độ lưu luyến đã không còn mạnh mẽ như trước đây nữa.
Lục Vân nói:
- Bởi vì tình trạng trước mắt của chúng ta?
Ngọc Vô Song không hề mở miệng, rõ ràng đã thừa nhận lời nói của chàng.
Lúc này, kết giới âm dương bên ngoài hai người bắt đầu rung động nhẹ nhẹ, hào quang hai màu xanh đỏ bắt đầu yếu đi. Bên ngoài kết giới, khí huyền cương âm dương nồng độ rất cao đang mãnh liệt tấn công từng đợt từng đợt, khiến cho khuôn mặt Lục Vân hiện vẻ âm trầm.
Phát hiện biến hóa của chàng, Ngọc Vô Song nhẹ giọng nói:
- Lục Vân, xem ra thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa. Ngươi có thể nói cho ta biết, trước đây vì sao ngươi không đi mà muốn lưu lại không?
Lục Vân mím chặt môi, không muốn đáp lại vấn đề này của nàng.
Ngọc Vô Song thấy vậy thở dài, cất tiếng hỏi dò xét: Nguồn: https://truyenfull.vn
- Bởi ngươi không phục trời đất, muốn tranh đoạt với ông trời, hay bởi vì Thương Nguyệt, hoặc là bởi vì ta?
Lục Vân đưa mắt nhìn nàng, thấy nàng quyết tâm truy vấn, không khỏi thở dài:
- Vấn đề của người tôi không tiện hồi đáp , có lẽ do cả ba, cũng có lẽ chỉ có một trong đó. Bây giờ chúng ta đang từng bước hướng đến quỷ môn quan, làm thế nào để thay đổi tình thế mới chính là vấn đề quan trọng.
Vẻ mặt Ngọc Vô Song phức tạp liếc nhìn chàng, nhỏ giọng nói:
- Giờ này phút này, ngươi có ý tưởng gì cứ nói thẳng ra.
Sắc mặt Lục Vân có chút chần chừ, dường như trong lòng có điều cố kỵ khiến chàng cứ do dự bất định mãi. Nhưng thời gian càng lúc càng khẩn cấp, trong lòng chàng cũng hiểu rõ, nếu cứ nói vòng vo mãi thì cơ hội càng lúc càng nhỏ, đến lúc đó chính chàng cũng không rõ được còn kịp hay không.
Nghĩ đến điều này, Lục Vân vội vàng bỏ hết tạp niệm, thần sắc nghiêm túc nhìn nàng, trầm giọng nói:
- Hiện tại thời gian khẩn trương, tôi cũng không muốn che giấu nữa, sẽ nói cho người biết điều suy nghĩ trong lòng. Trước tiên, chúng ta bây giờ đang trong hiểm cảnh, một khi phòng ngự của Càn Khôn Ngọc Bích mất đi tác dụng, người tối đa cũng chỉ trong giây lát sẽ phải chết, còn tôi cho dù duy trì thêm được một khoảng thời gian, cũng tuyệt đối không cách nào tồn tại bên trong âm dương huyền cương này. Vì thế, chúng ta muốn sống sót, hẳn phải lập tức phá giải được huyền cơ trên quang bích này.
Ngọc Vô Song gật đầu nói:
- Điều này ta cũng biết. Chỉ có điều tám chữ này ẩn chứa hàm ý thâm sâu, ai biết được những chữ này đại biểu cho ý tứ gì trong hoàn cảnh ở đây?
Lục Vân giương mắt lên, kiên định nói:
- Tôi biết chúng có hàm nghĩa gì, chỉ có điều khi tôi nói ra rồi, người có nguyện ý tiếp nhận hay không?
Ngọc Vô Song trái tim nảy lên, né tránh ánh mắt dụ hoặc của Lục Vân, hơi hoảng loạn đáp:
- Ngươi đã nghĩ ra biện pháp rồi?
Lục Vân trầm giọng nói:
- Đúng thế, trước đó tôi đã đoán được mấy phần, chỉ có điều đó là một phương thức tàn khốc, cần chúng ta phải trả giá rất lớn.
Ngọc Vô Song không hiểu miệng chàng nói phương thức tàn khốc là gì, nhưng nàng lờ mờ phát hiện có chút không đúng, tựa hồ có một việc khiến nàng sợ hãi sắp xảy ra.
Nghĩ đến đây, Ngọc Vô Song rất bất an, hoảng sợ hỏi:
- Phương thức gì, cần trả giá cái gì?
Lục Vân quay đầu đi, vẻ mặt có chút quái dị, giọng lại hơi trầm xuống:
- Âm dương sanh tử, ảo diệt do tâm! Tám chữ trên bề mặt quang bích là nói đến bí ẩn huyền ảo ở nơi đây.
Trước tiên, hai chữ âm dương khái quát tình hình xung quanh đây, cho chúng ta biết nơi đây bị hai khí âm dương bao phủ, mà huyền cương âm dương của nó lại bá đạo vô cùng, đủ để hủy diệt tất cả mọi sanh linh.
Kế tiếp, hai chữ sanh tử là miêu tả lại tình cảnh của chúng ta lúc này, bất cứ người nào tiến vào trong đây đều khó mà thoát khỏi cái chết. Còn lại ảo diệt do tâm, điều này hẳn phải chỉ ra để tránh được kiếp nạn sanh tử phải gặp một số chuyện.
Ngọc Vô Song nghi hoặc nói:
- Ngươi nói quá đơn giản, chỉ có điều ta chưa hiểu được ý tứ bên trong là gì.
Lục Vân lạnh lùng thản nhiên nói:
- Chúng ta trước mắt còn chưa rõ được chính là bốn chữ đó, trong đó cũng chính là chuyện liên quan mật thiết đến việc sinh tử nhất. Địa phương này là một tuyệt địa, nhưng đồng thời cũng là một bảo địa.
Tôi tin rằng Kiếm Vô Trần chỉ biết được một mà không biết được hai, bởi vì trong mắt của hắn, cho dù là ai đi nữa, chỉ cần tiến vào trong đây chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì. Nhưng trên thực tế lại không phải hoàn toàn như vậy, cần phải xem người nào tiến vào nơi đây, vận khí chính là một vấn đề rất quan trọng.
Ngọc Vô Song hỏi:
- Chuyện này có quan hệ với vận khí chăng? Nếu là vận khí tốt hẳn đã không xuất hiện tại đây.
Lục Vân lắc đầu nói:
- Nơi hung hiểm nhất, thông thường ẩn chứa sức mạnh thần kỳ nhất. Tôi một thân tu luyện vô số pháp quyết, tu vi đã đạt đến mức cân bằng, muốn tiếp tục tăng thêm hẳn phải trải qua khảo nghiệm rất nhiều, nếu không hẳn khó mà tiến thêm được chút nào. Mà nơi đây đối với tôi, lại là một nơi khảo nghiệm rất tốt. Tuy nhiên, có chút không thận trọng hẳn phải trả giá bằng sanh mạng, nhưng cũng chính bởi vì vậy, tôi mới có thể tinh tiến được.
Ghi chú:
(1) Âm Dương Sanh Tử, Ảo Diệt Do Tâm! = Âm Dương, sống chết, mộng ảo diệt vong là do tâm mình!