Thất Giới Truyền Thuyết

Chương 653: Hãm thân nguy ky (Rơi vào nguy cơ)

Khoảng cách năm trượng chớp mắt đã đến. Trong lúc Hứa Khiết đang dần tiếp cận thanh trường kiếm, cảm giác rõ ràng biến hóa của áp lực bên ngoài, biết được suy đoán của Lâm Vân Phong đúng. Vì thế nàng đặc biệt cảnh giác, duy trì tinh thần tập trung cao độ, vừa dùng ý thức chú ý chặt chẽ trường kiếm, vừa lưu ý chung quanh, đề phòng những biến hóa xuất hiện bất ngờ.

Ngay khi tay phải nắm được chuôi kiếm, Hứa Khiết thả lỏng tâm thần một chút, trong lòng cho rằng cuối cùng cũng đã thành công. Nhưng đúng ngay vào lúc này, trường kiếm trong tay bỗng truyền lại một sức hút, khóa chặt lấy thân thể nàng, khiến cho thân thể vốn linh hoạt của nàng hơi chấn động một chút, đột nhiên phảng phất như thái sơn áp đỉnh(1), miệng thét vang lên một tiếng.

Thời khắc này, bất ngờ xảy ra có chút kỳ diệu. Hứa Khiết làm sao cũng không nghĩ đến, thanh trường kiếm mình đang nắm xem ra bất động, không ngờ lại ẩn tàng sát cơ, mang theo bí ẩn không thể nói ra, gây cho nàng một biến hóa không thể tưởng được.

Tiếng thét lớn đặc biệt vang vọng, đồng thời cũng biểu lộ tâm trạng hoảng loạn của nàng. Ngay khi bất ngờ xảy ra, Hứa Khiết rõ ràng là không đủ kinh nghiệm, trong cơn hoảng loạn đã không tự kiềm chế, thân thể cùng với trường kiếm tại giữa không trung xoay vòng, hoàn toàn bị sức mạnh thần bí không nhìn thấy được khống chế.

Ở phía sau, Lâm Vân Phong lúc này thần sắc biến hẳn, ngữ khí nóng nảy la lớn:

- Hứa Khiến cẩn thận, đừng hoảng loạn, hãy mau trấn tĩnh lại!

Thanh âm vang lên rất lớn, nhưng truyền đến bên cạnh Hứa Khiết lại không gây nên một chút tác dụng nào. Điều này khiến Lâm Vân Phong nhịn không được mắng thầm một tiếng, cũng không suy nghĩ gì nữa, phi thân lên đến bên nàng.

Đến bên cạnh Hứa Khiết, Lâm Vân Phong nhanh chóng nắm lấy tay trái của nàng, miệng quát lớn:

- Hãy tỉnh táo lại, mau mau trấn định tâm thần, lắng nghe hiệu lệnh của huynh.

Còn đang nói thì thân thể đã theo Hứa Khiết xoay tròn, một luồng ý thức hôn mê nặng nề bao trùm lấy gã.

Trong cơn mê, Hứa Khiết nghe tiếng tỉnh lại, nhìn thấy Lâm Vân Phong kề bên, luống cuống thốt:

- Vân Phong, huynh sao lại đến đây? Mau quay về đi, ở đây rất nguy hiểm.

Lâm Vân Phong trầm giọng nói:

- Ở đây dĩ nhiên là nguy hiểm, nhưng chúng ta bây giờ không thể quay trở lại được rồi.

Nhìn khắp chung quanh, Hứa Khiết liền hiểu rõ, vội vàng hỏi:

- Hiện tại phải làm sao đây, chúng ta không thể như vừa rồi để bị kéo đi như thế.

Lâm Vân Phong thần sắc âm trầm, nghiêm túc nói:

- Nơi này rất quỷ dị, có một luồng khí tức khiến người ta xoay tròn càng lúc càng nhanh rồi rơi vào hôn mê. Một khi thời gian kéo dài, người ta sẽ hôn mê hoàn toàn, cuối cùng vì vậy mà táng mạng. Trước mắt, chúng ta bị sức mạnh đó thông qua trường kiếm trói buộc, muốn thoát khỏi sợ không phải dễ dàng. Vì lẽ đó huynh quyết định mạo hiểm đánh cược với vận khí một phen.

Hứa Khiết nghe thấy hơi giật mình, lo âu nói:

- Đánh cược vận khí, cược thế nào, có quá sơ suất không?

Lâm Vân Phong thần sắc âm trầm lạnh lẽo, hừ giọng khẽ nói:


- Chúng ta không còn đường lựa chọn, đánh cược may ra còn có hy vọng, nếu không là chết chắc. Bây giờ muội hãy nghe mệnh lệnh của huynh, lập tức gia tăng chân nguyên trong người đến cực hạn, sau đó tay trái múa chưởng phản kích, chúng ta thuận thế xoay tròn, tốc độ phải nhanh hơn tốc độ xoay chuyển của trường kiếm này, có như vậy mới còn có một cơ hội.

Nói rồi buông tay trái nàng ra, cả thân hình nằm lên trên lưng nàng, nhỏ giọng chỉ huy nàng tiếp tục tiến hành.

Ngưng thần tĩnh khí, Hứa Khiết điều chỉnh trạng thái tinh thần trở lại, sau đó chiếu theo lời Lâm Vân Phong phân phó, đem toàn thân chân nguyên hội tụ vào tay trái, rồi liên tục đánh ra mười chưởng, mượn lực phản chấn gia tăng tốc độ xoay tròn vượt qua vận tốc tự chuyển của trường kiếm, toàn thân thoát khỏi lực trói buộc đó. Thấy vậy, Hứa Khiết trong lòng vui mừng, vội vàng nắm chặt lấy thanh trường kiếm, bội phục Lâm Vân Phong, bay trở về chỗ cũ.

Về đến nơi cũ, Hứa Khiết đặt Lâm Vân Phong xuống, giọng kinh khủng thốt:

- Địa phương tà môn này, thật là quỷ dị.

Lâm Vân Phong nhìn phía trước, cau chặt mày cất tiếng:

- Đó chỉ mới là bắt đầu, huynh nghĩ phía sau sẽ càng tà môn hơn. Lúc này chúng ta tạm thời thoát khỏi nguy hiểm, nhưng thật ra là lại rơi vào khốn cảnh, làm thế nào đảo ngược cục diện bất lợi này, thật là phải hao tổn tinh thần đó.

Hứa Khiết nhẹ thở dài:

- Vân Phong, nếu chúng ta không…

Đưa tay cắt ngang lời nàng, Lâm Vân Phong nói:

- Vấn đề này chúng ta sớm muộn gì đều phải đối diện với nó, đợi đến lúc không còn đường rút lui mới ra mặt sao bằng hiện tại chúng ta chủ động xuất kích. Tình huống nơi này quả thật là quỷ dị, nhưng chủ yếu bởi vì huynh hiện giờ thân còn mang trọng thương, rất nhiều pháp quyết thần kì cần bình phục mới có thể thi triển, lúc này đều khó phát huy, vì vậy mới gia tăng sự khó khăn của chúng ta. Bất quá muội yên tâm, cho dù thân thể huynh có chút bất tiện, nhưng chỉ cần có muội bên cạnh huynh, chúng ta nhất định không bại.

Ánh mắt đầy tình cảm nhìn gã, gương mặt Hứa Khiết lộ ra nụ cười ngọt ngào hạnh phúc. Đưa thân nơi hiểm địa, những lời lẽ tình cảm nồng đậm, so với lúc bình thường lại sâu sắc thêm mấy phần. Nữ nhân, vĩnh viễn là động vật đầy cảm tính, chỉ cần một lần trái tim bị khuấy động thì khó mà yên tĩnh trở lại. Thời khắc đó, cho dù muốn nàng chết, nàng cũng không hề do dự.

Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lâm Vân Phong, Hứa Khiết thấp giọng nói:

- Chỉ cần huynh có lòng tin, muội sẽ đi cùng huynh đến bất cứ chân trời góc biển nào.

Lâm Vân Phong cười cười, sau đó loại bỏ tạp niệm, chỉ tay về phía trước nói:

- Huynh vừa nghĩ ra một biện pháp. Nếu thân thể chúng ta xoay vòng nhanh chóng, bên ngoài cơ thể sẽ sinh ra một loại lực ly tâm, chính là một loại lực bài xích. Chỉ cần tốc độ của chúng ta đủ nhanh, sức mạnh của lực đó đủ lớn, chúng ta liền có khả năng triệt tiêu được lực bài xích của kết giới trước mặt, xuyên qua được tầng phòng ngự này.

Hứa Khiết điềm nhiên cười, cũng không truy vấn nguyên do, chỉ đầy tình cảm nói:

- Huynh nói đúng, chúng ta bắt đầu thôi, hiện tại huynh lại lên lưng muội, chúng ta cùng nhau tiến lên.

Lâm Vân Phong do dự một chút, tựa hồ muốn nói điều gì, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy tin tưởng đó của Hứa Khiết, cuối cùng không mở miệng, lẳng lặng làm theo lời nói.

Trên lưng cõng Lâm Vân Phong, trong tiếng hét lảnh lót, Hứa Khiết xoay chuyển bay lên không trung, trường kiếm trong tay múa lên, dáng như tiên nữ hạ phàm, phong vận tao nhã. Ngay khi Lâm Vân Phong còn đang ngạc nhiên, thân thể nàng một phân ra làm sáu, tạo nên một hình sáu cạnh đều nhau. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Giữa không trung, sáu thân ảnh của Hứa Khiết vừa tự xoay quanh mình, vừa xoay quanh tâm. Khi tốc độ xoay tròn đã đạt đến một mức độ nhất định, sáu thân ảnh chớp mắt đã hợp nhất lại, hóa thành một luồng quang ảnh đỏ hồng tốc độ cực nhanh, bắn thẳng vào kết giới vô hình.


Nhìn xa xa, thời khắc này Hứa Khiết tựa như luồng ánh sáng phá vỡ vách đá, cực kỳ nhanh. Tuy nhiên chỉ trong chớp mắt, tốc độ kinh người này lập tức giảm xuống, thân ảnh đang xoay tròn với tốc độ cao dần dần hiện rõ, chầm chậm đứng yên giữa hư không.

Ở trung tâm vòng xoáy, thân thể Hứa Khiết đang chầm chậm tiến dần về phía trước, áp lực xung quanh cực kỳ mãnh liệt, gần như ép nàng không cách nào hô hấp được.

Trên lưng, Lâm Vân Phong ôm chặt lấy thân hình Hứa Khiết, ánh mắt chứa đầy sự kinh ngạc giận dữ, miệng lớn tiếng đề tỉnh:

- Hãy kiên trì, đừng vội nản lòng, chỉ cần vượt qua thời khắc này, chúng ta có thể xuyên qua được tầng không gian này.

Hứa Khiết vừa xoay tròn, vừa cố gắng lên tiếng:

- Lực lượng này càng ngày càng mạnh hơn rồi, muội sợ không còn chống chọi được lâu hơn nữa. Nếu đến lúc không cách nào thành công, huynh nhất định phải tự bảo trọng lấy bản thân.

Lâm Vân Phong quát lên:

- Tuyệt đối không được ngã lòng, muội phải tin tưởng vào bản thân. Được rồi, tập trung tinh thần, toàn lực tiến về phía trước.

Nghe xong Hứa Khiết loại bỏ tạp niệm, một lần nữa tăng mạnh chân nguyên cơ thể, trường kiếm trong tay phải rung lên, dùng kiếm khí sắc bén phá mây mở đường, tay trái nhanh chóng múa lên, chưởng lực liên miên không ngừng ngưng tụ thành một cơn cuồng phong, giữ cho thân thể nàng cùng Lâm Vân Phong tăng tốc xoay tròn tiến về phía trước.

Cố gắng liều mạng giúp cho tình thế Hứa Khiết biến hóa khá hơn, chỉ trong giây lát đã tiến tới vài trượng, tựa hồ có thể xuyên qua được. Vì thế, trong lòng nàng cùng với Lâm Vân Phong đều âm thầm vui mừng, mong đợi thắng lợi sẽ đến. Mà đối lại với cử động của họ, sức mạnh vô hình ở giữa vòng xoáy không hề yếu đi chút nào, lại càng gia tăng tốc độ xoay tròn để làm tiêu tan lực ly tâm bên ngoài thân thể của Hứa Khiết, ngăn trở sự tiến tới của nàng.

Cái này tan đi thì cái khác mạnh lên, lực lượng hai bên giằng co, phương hướng tương phản, cuối cùng hình thành một mức quân bình, xuất hiện một sát na yên tĩnh. Vào lúc đó, sức mạnh hai bên tương đối quân bình, hình thành điểm trung tâm hoàn mỹ, giống như một bức tranh xoay chuyển tuyệt mỹ, cố định tại nơi đó.

Tất cả đều thần bí, mang theo huyền cơ khó mà giải thích được. Chỉ là thời khắc này, tâm tình Hứa Khiết thật sự vượt xa so với vẻ mặt bình tĩnh bên ngoài.

Với tất cả sức lực liều mạng xuất ra để đổi lại kết cục này, Hứa Khiết không biết phải hân hoan, hay là phiền não. Trong lòng của nàng hiểu rõ, cảnh tượng làm rung động lòng người này, bất quá chỉ như đoá đàm hoa thoáng hiện mà thôi. Chỉ cần một chút thời gian, tất cả rồi sẽ tiêu tan không còn vết tích. Sau đó, chờ đợi bản thân sẽ là tình huống nào đây?

Trên lưng, ánh mắt Lâm Vân Phong nhìn thẳng phía trước, gã hiểu rõ tình hình hiện tại hơn Hứa Khiết, vì vậy thừa cơ một sát na ngắn ngủi này, trong lòng trù tính đối sách, hầu thoát khỏi khốn cảnh.

Thời gian là một thứ kỳ quái. Lúc chờ đợi, nó giống như là lão nhân chậm chạp, làm cho người ta nôn nóng. Nhưng khi đang suy tư vấn đề nào đó, nó lại giống như chim bay chớp mắt đã vụt qua, làm người ta tay chân quýnh quáng không kịp. Lúc này, Lâm Vân Phong đã hiểu rất rõ ràng, suy nghĩ trong lòng vừa mới biến chuyển, đột nhiên thân thể rung lên mãnh liệt sau đó xoay ngược lại, khiến gã không khỏi kinh ngạc.

Nhanh chóng ổn định tâm tình, Lâm Vân Phong nhìn tình huống bên ngoài, phát hiện bản thân đã cùng Hứa Khiết đang xoay tròn theo hướng ngược lại, tốc độ cực nhanh, so với tốc độ của Hứa Khiết vừa rồi còn nhanh hơn. Thêm nữa, còn có một điều kỳ quái, chiếu theo việc xoay tròn ngược hướng mà nói, thân thể hai người hẳn phải quay lui về lối cũ, nhưng hai người thực tế lại hướng về phía trước bay tới.

Thân đang nằm ở giữa dòng xoáy, do lúc trước chân nguyên Hứa Khiết hao tổn rất lớn, lúc này muốn tạo ra kết giới phòng ngự cũng thật khó khăn, chỉ còn cách chịu lực lượng vô hình tấn công. Ở trên lưng, Lâm Vân Phong cảnh giác được bất ổn liền tạo nên kết giới phòng ngự, tuy yếu nhược nhưng cũng tạm thời ngăn cách nguy hiểm đang đến gần.

Phát giác ra hành động của Lâm Vân Phong, Hứa Khiết nóng nảy hỏi:

- Vân Phong, chúng ta làm như thế nào, như vậy sẽ duy trì không lâu nữa, đợi đến ………

Ngắt lời nàng, Lâm Vân Phong có chút bối rối lên tiếng:

- Huynh đang cố tìm giải pháp, muội không nên kích động, nhớ phải giữ bình tĩnh, để huynh……….

Lời còn chưa dứt thì đột nhiên dừng lại, sau đó tiếng la thảm thiết lập tức vang lên từ miệng hai người.

Lúc này, kết giới yếu ớt của Lâm Vân Phong đã bị phá vỡ, khí lưu vô hình bên ngoài áp lên thân thể hai người, giống như cả ngàn vạn mũi dao nhọn, liên tục tàn phá thân thể cơ nhục của hai người.

Lực lượng này mạnh mẽ dị thường, tuy vô hình nhưng lại hàm chứa sức mạnh hủy diệt, làm cho Hứa Khiết đã hao tận chân nguyên và Lâm Vân Phong bị trọng thương rơi vào tuyệt cảnh.

Giữa không trung, cả hai đều thống khổ tranh đấu, miệng phát ra âm thanh thảm thiết và tuyệt vọng.

Ghi chú:

(1)Thái sơn áp đỉnh = Một áp lực rất lớn đè lên người